• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơm tối, Hiểu Vũ cứ một miếng không một miếng cơm, nửa chén nhỏ cơm lại ăn thật lâu, có vẻ không yên lòng.

Cô gặp Diêm Đằng đã qua 1 tuần rồi, một tuần này cô sống trong thấp thỏm, trong lòng bất ổn giống như treo vài cái thùng nước, nhưng lại không hề xảy ra chuyện gì.

Xem ra anh tin lời nói đã tái hôn của cô, cho nên không tìm cô nữa, cũng có lẽ bên cạnh anh đã có người khác, cho nên anh không xuất hiện nữa.

Ngày hôm sau khi gặp anh, cô xin nghỉ việc với đốc công, nhưng đốc công nói nhất thời không tìm được người thay, muốn cô làm tiếp một hai tháng, đợi khi tìm được người bổ sung lại nói.

Đốc công luôn luôn đối xử rất tốt với cô, ban đầu thấy cô gầy yếu còn vẫn để cho cô làm việc, cô cũng khó có thể nói đi là đi ngay được, gây rắc rối cho người ta.

Lại nói, Diêm Đằng không hề có động tĩnh gì, anh hoàn toàn không đến tìm cô nữa, nếu cô vội vàng đi, giống như có vẻ cô rất dát vàng lên mặt mình rồi.

Chẳng qua, cô. . . . . . thật mất mác.

Anh không xuất hiện nữa, cô nên vui mừng mình có thể tiếp tục sống cuộc sống yên tĩnh, nhưng sâu trong nội tâm, cô lại rất khát vọng anh lại xuất hiện trước mặt cô.

Nhất là, sau khi biết anh không kết hôn với Bạch Nhã Hân, thì dục vọng muốn gặp lại anh càng mãnh liệt.

Bạch Nhã Hân không sinh con cho anh, mà cô lại sinh cho anh một đứa con, ông trời cũng thật biết trêu cợt người. . . . . .

"Ngựa tê dại ta vui vẻ! Ngựa tê dại cười một cái. . . . . ."

Cô nhìn qua, không phải con gái đang gọi cô, đang khiêu vũ theo chị gì đó và anh gì đó trong phim hoạt hình trên tivi, một cô nhóc mới ba tuổi đầu đã lộ ra thiên phú về khiêu vũ, rất thích nhảy.

Nếu như Diêm Đằng biết có một cô con gái. . . . . .

Nàng không dám nghĩ đến hậu quả đó, anh sẽ trách cô tự tiện làm chủ sinh ra con gái của anh, hay sẽ vui vẻ tiếp nhận việc anh có thêm một cô con gái?

Bốn năm trước, về tình về lý, anh lựa chọn Bạch Nhã Hân cũng không có lỗi, nhưng lại khiến cô tổn thương thật lớn, anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết, mấy ngày sau khi làm xong thủ tục ly hôn, cô khóc thảm đến mức nào, cô hi vọng người mà anh lựa chọn là cô đến mức nào.

Sau khi ly hôn không lâu, thì cô phát hiện mình mang thai.

Lúc ấy cô hoảng sợ nhưng cũng không dám đi tìm anh, chỉ sợ phá hỏng quan hệ của anh và Bạch Nhã Hân, còn rất sợ anh nghĩ cô muốn dùng đứa bé để uy hiếp muốn gì đó ở anh.

Sau khi quyết định một mình sinh con, cô càng chuyển càng xa, từ Đài Bắc dời đến Nghi Lan, lại từ Nghi Lan dời đến Hoa Liên, sau khi sinh con, lại dời đến Đài Đông, sau lại dời đến Khẩn Đinh, cuối cùng dọn về Đài Bắc.

Nàng cho là đến lúc chết mình cũng không thể gặp lại Diêm Đằng được nữa rồi, cũng sẽ không thể lại cùng lúc xuất hiện với anh, không ngờ cô sẽ gặp lại anh, càng không nghĩ tới anh vẫn độc thân, tất cả những điều này đều đánh thẳng vào lòng cô. . . . . .

"Hiểu Vũ, con không gắp thịt, cứ chỉ gắp củ tỏi làm gì chứ?"

Nghe giọng của cha, cô phục hồi lại tinh thần, phát hiện đôi đũa trong tay mình, đang gắp miếng tỏi trong đĩa tỏi xì đầu.

Trời, cô đang làm gì vậy? Có rất nhiều thời gian phải không? Còn ngẩn người nữa.

Cô vội vã cơm nước xong, dọn dẹp bàn ăn, rửa chén sau đó tắm cho con gái.

Con gái là phiên bản của cô, cô thật sự tìm không ra một điểm nào giống Diêm Đằng, nếu là con trai, có lẽ sẽ giống bố hơn?

"Đến đây, sấy khô tóc, chờ một chút mẹ cắt hoa quả cho công chúa của chúng ta ăn nhé!"

"Không muốn quả táo, muốn quả lê, còn có dâu tây."

"Đã biết, mẹ biết công chúa của chúng ta không thích quả táo, thích nhất quả lê cùng dâu tây, còn phải đựng vào đĩa dâu tây nữa, đúng không?"

Cô tỉ mỉ chải đầu cho con gái, cô nhóc ba tuổi, để tóc xõa đến vai, cả người trắng noãn đáng yêu, chính là một công chúa nhỏ, bây giờ đã thay thế địa vị của cô, là bảo vật trong lòng cha cô rồi.

Ít nhiều có quả vui vẻ nhỏ này, mấy năm nay, trong nhà mới có tiếng cười, nếu không liên tiếp xảy ra những chuyện kia, cả nhà già trẻ đã sớm buồn rầu rồi.

"Hiểu Vũ! Con mau ra đây!" Thành Dũng Kiện ở trong phòng khách gọi.

Nghe tiếng gọi của cha, Hiểu Vũ cả kinh.

Cha cô chưa từng gọi cô bằng giọng nói gấp gáp như vậy, có phải bị ngã hay không?

Cô vội vã ôm con gái chạy ra khỏi phòng tắm."Làm sao? Làm sao?"

Thành Dũng Kiện một ngón tay chỉ về phía cửa chính, hơi khẩn trương nói: "Cái đó —— cậu ấy —— cậu ấy đến ——"

"Ai vậy?" Hiểu Vũ ôm con gái, đầu óc mơ hồ xoay người.

Diêm Đằng đứng ở cửa, giày Tây, không hợp với hoàn cảnh xung quanh, anh đang suy nghĩ sâu xa nhìn chằm chằm hai mẹ con cô, ánh mắt làm cho người ta rất khó hiểu.

Hiểu Vũ ngây người, choáng váng, trong nháy mắt đầu óc cũng trống rỗng.

Sao anh có thể đến?

Không đúng!

Sao anh biết cô ở đây?

"Trước. . . . . . Trước tiến vào ngồi đi." Thành Dũng Kiện nhìn con rể vô duyên, có chút không biết tiếp đón thế nào.

"Cha, những năm này cha có khỏe hay không?" Diêm Đằng không nhìn HIểu Vũ nữa, anh nhìn Thành Dũng Kiện, cúi người thật sâu."Bốn năm trước không thể nói rõ mọi chuyện với cha, cũng không thể nói lời tạm biệt với cha, đều là sai lầm của con, xin cha tha thứ cho con."

"Nói tha thứ gì chứ?" Thành Dũng Kiện băn khoăn lo lắng gãi gãi đầu."Cái đó, là Hiểu Vũ nhà chúng tôi không hiểu chuyện, làm chuyện thật có lỗi với cậu, dậy dỗ ra một cô con gái hoang đường như vậy, tôi thật sự không mặt mũi gặp cậu. . . . . ."

"Diêm Đằng!" Hiểu Vũ bỗng nhiên quát to một tiếng, cô khẩn trương nói: "Anh đến tìm tôi, nhất định là có chuyện muốn nói với tôi? Chúng ta đi ra ngoài nói! Đi ra ngoài nói!"

Cô vội vàng đưa con gái vào trong ngực cha mình."Cha, cha dỗ Giai Giai ngủ trước đi, con sẽ nhanh chóng trở về!"

Cô không nói lời nào kéo tay Diêm Đằng, vội vã đi dép, bịch một tiếng đóng sầm cửa chính.

Cô vẫn lôi kéo Diêm Đằng, bước xuống cầu thang cũng không buông, cho đến đi tới bên ngoài nhà trọ mới thả tay ra.

"Tại sao đột nhiên chạy tới?" Cô tức giận gào lên hỏi anh, ánh mắt giận giữ ép đến trước mặt anh."Thật may là chồng tôi không có ở đây, nếu không —— nếu không anh sẽ biết tay đấy!"

Khoảng cách của hai người rất gần, ngón tay thon dài của Diêm Đằng bỗng nhiên dịu dàng giữ cổ tay của cô lại, ôm cô vào trong lòng, anh trầm thấp nói: "Anh đã điều tra, em không tái hôn, không có chồng."

"Anh...anh, anh không có việc gì làm sao mà lại điều tra rôi?" Hiểu Vũ khẩn trương níu chặt lấy váy liền thân màu xám tro rộng thùng thình trên người, bởi vì bị phơi bày lời nói dối mà mặt đỏ bừng.

"Đương nhiên là có chuyện mới điều tra." Diêm Đằng ôm eo cô, nhìn cô thật sâu."ÃN hem lý lịch của em, cũng đã hỏi đốc công và những người khác, tất cả mọi người nói em là cô gái chưa chồng, còn phái người tra xét hồ sơ cá nhân của em, trừ anh ra, em không có ghi chép về cuộc hôn nhân nào khác."

"Anh...anh ăn no rảnh rỗi!" Nhịp tim của cô cảm thụ được nhiệt độ cùng sức lực bàn tay của anh giữ chặt trên eo cô, hít thật sâu một cái."Được rồi, chúng tôi còn chưa có kết hôn, nhưng chúng tôi đã chuẩn bị kết hôn, chúng tôi vẫn ở cùng một chỗ, là quan hệ cùng khu nhà!"

Diêm Đằng nhìn thẳng vào cô.

"Hiểu Vũ, em không cần phải gạt anh nữa, anh đã đi theo em mấy ngày nay, không nhìn thấy em và người đàn ông nào ra vào, nhưng ngày hôm qua anh thấy em ôm một người là cô gái nhỏ của mẹ đi cửa hàng tiện lợi mua kem, anh đứng ở trên lầu nhìn thấy cô gái nhỏ đó."

Anh không thể hình dung lúc đó mình khiếp sợ đến mức nào, anh nằm mộng cũng không ngờ đến, vậy mà Hiểu Vũ đã sinh cho anh một cô con gái!

Mà mấy năm nay anh vẫn hồn nhiên không biết bản thân có con gái, làm cho hai mẹ con cô lưu lạc ở bên ngoài, trải qua cuộc sống nghèo khổ.

"Con bé. . . . . ." Hiểu Vũ khẩn trương thắm giọng đôi môi."Con bé là con gái của tôi, không có quan hệ gì với anh."

"Không quan hệ với anh?" Tròng mắt Diêm Đằng đen như đuốc, một chữ, một chữ mà nói: "Em gọi con bé là Giai Giai."

Anh tăng thêm giọng điệu ở hai chữ Giai Giai.

Nếu như không phải là con gái của anh, thì tại sao sẽ lấy tên của em gái anh chứ?

Vừa rồi ở trong nhà anh nghe được cô gọi cô bé là Giai Giai thì nội tâm của anh vô cùng kích động, anh thật muốn ôm chặt lấy cô, cám ơn cô đã cho anh món quà trân quý nhất trên thế giới này.

"Cái đó. . . . . . Anh hãy nghe tôi nói. . . . . ." Hiểu Vũ cảm giác tim mình nhảy tới cổ họng, cô yếu đuối, vô lực phản bác, "Thật ra thì không phải như anh nghĩ. . . . . ."

"Con bé là con gái của anh." Diêm Đằng kiên định nói, ánh mắt bốc lửa nhìn sâu vào mắt cô."Con gái của em và anh, vậy mà em lại gạt anh sinh ra con gái của chúng ta, bây giờ còn muốn phủ nhận."

Hiểu Vũ mê muội nhìn của anh.

Anh đang. . . . . . Tức giận?

Anh cho rằng cô không có tư cách sinh ra con của anh sao? Anh tức giận vì lại dây dưa không rõ với người vợ trước là cô sao?

Chóp mũi của cô đau xót, tâm nhíu chặt.

Bên cạnh anh nhất định đã có người phụ nữ môn đăng hộ đối với anh từ lâu rồi, cô và đứa bé sẽ phá hư hạnh phúc của anh, cho nên anh mới đến xác nhận.

Cô đau lòng bức nước mắt lại."Tôi sẽ nghỉ việc, tôi sẽ đi thật xa, cho nên anh không cần phải lo lắng tôi cùng đứa bé sẽ tạo thành uy hiếp đối với anh. . . . . ."

Nghe được cô lại muốn né tránh anh, sắc mặt Diêm Đằng trầm xuống, hai tay khóa ở trên eo cô lực đạo lớn hơn nữa.

"Nghe, không cho em đi đâu hết, hãy ở yên chỗ cũ, nếu không anh sẽ sa thải hết mọi người ở công trường, em cứ xem mà làm!"

"Cái gì?" Cô kinh ngạc đến nỗi nháy mắt liên tục.

Tại sao không để cho cô đi, còn dùng công việc của những người khác uy hiếp cô? Là sợ cô nói lung tung ra ngoài sao, cho nên phải đặt cô ở gần để giám thị sao?

"Được! Chúng ta nói rõ ràng!" Cô hơi kích động, giống như phản kháng cái gì nói: "Lén lút sinh ra con của anh là tôi không đúng, điểm này là tôi rất xin lỗi anh! Nhưng anh cũng có thể yên tâm, tôi sẽ không dùng đứa bé để uy hiếp anh, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng đứa bé được chỗ tốt gì từ anh hoặc trói chặt lấy anh, gặp lại anh thật sự chỉ là trùng hợp, nếu như biết rõ công trường này là dự án xây dựng của công ty Thiên Mạc, thì tôi sẽ không đến đó tìm việc làm. . . . ."

"Không cần tự cho mình thông minhg!" Vừa nghĩ tới cô một mình sinh dưỡng đứa bé của bọn họ, thì anh lại vừa đau lòng vừa giận dữ, ánh mắt thâm trầm mà bén nhọn có vẻ đặc biệt đen thui."Anh muốn biết lời nói của ba em có ý gì? Tại sao ông nói không mặt mũi gặp mặt anh?"

"Không có gì, anh không cần biết. . . . . ." Cô nóng lòng che giấu sự thật.

"Lại là anh không cần biết?" Anh nhướn mày, không thích nghiêm mặt."Nếu như bây giờ em không nói cho anh...anh sẽ lên lầu tìm cha hỏi rõ ràng."

"Được, được! Tôi nói! Tôi nói là được!" Cô từ từ ngẩng đầu lên, trong lòng run sợ mím mím đôi môi."Tôi. . . . . . nói với người nhà, vừa mới kết hôn tôi đã. . . . . . Ách, bắt cá hai tay, bị anh. . . . . . Bắt gian tại trận, cho nên không thể làm gì khác hơn là. . . . . . Ly hôn."

Đáng chết! Diêm Đằng hít sâu một hơi.

Cô gái ngốc này, rõ ràng là bị anh vứt bỏ, vẫn còn bảo vệ cho anh, cô khiến anh càng thêm áy náy, càng thêm đau lòng.

Anh nên làm như thế nào mới có thể đền bù cho cô đây?

Bốn năm trước, dưới tình huống anh không có sự lựa chọn mới để cho cô đi, mặc dù cô không có một câu oán hận, nhưng trong lòng cô nhất định là oán giận anh.

Hôm nay, bởi vì anh và Bạch Nhã Hân không ở bên nhau, cho nên mới hi vọng cô trở lại bên cạnh anh, đối với cái kết quả này, cô có thể tiếp nhận sao? Có thể thông cảm với nỗi khổ tâm riêng của anh sao? Cô có thể cảm thấy bị thương hại hay không, bị tổn thương lần thứ 2 sẽ rất sâu? !

Cho dù như thế nào, anh cũng sẽ không để cô rời anh đi lần nữa, sai lầm một lần đã làm anh hối hận vô cùng rồi, không thể sai lầm một lần nữa, huống chi bây giờ còn có con gái, anh muốn hai mẹ con cô đều ở bên cạnh anh, do anh chăm sóc.

Anh phấn chấn hơn, nhìn Hiểu Vũ đang tâm thần thấp thỏm."Còn đứa bé? Em giả thích về thân thế của đứa bé với người nhà thế nào?"

Hiểu Vũ nhìn kỹ sắc mặt của anh, thận trọng nói: "Cái đó —— tôi nói, đứa con trong bụng là của tôi và đối tượng gặp gỡ bên ngoài, sau khi biết tôi mang thai, anh ta liền bỏ rơi tôi, nhưng tôi vẫn muốn sinh đứa bé ra. . . . . ."

Xong rồi, ánh mắt của anh quá thâm trầm, sắc mặt rất nặng nề, nhất định anh rất không vui cô lén lút sinh ra đứa con của anh, anh sẽ không cho rằng sau khi ly hôn cô còn một mình sinh ra đứa con của anh là vì phân tài sản của anh chứ?

"Đủ rồi!" Diêm Đằng nặng nề thở dài, anh thật sự không nghe nổi nữa.

Hiểu Vũ không tiếc nói bản thân không thể chịu nổi như vậy, là vì bảo toàn hình tượng của anh trước mặt người nhà của cô, anh có tài đức gì để cho cô dụng tâm duy trì như vậy?

Vì chịu trách nhiệm với đứa bé trong bụng Bạch Nhã hân, vì không trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cũng vì không để cho Bạch Nhã Hân có ý niệm coi thường mạng sống của mình, anh đã dễ dàng từ bỏ Hiểu Vũ.

Vốn dĩ cuộc sống của cô rất đơn thuần, lại bị anh đảo loạn lên rồi, anh hại cô thành một người mẹ chưa chồng, cũng làm cho con của mình thành con gái riêng.

Những sai lầm này, anh phải đền bù như thế nào?

Dưới ánh mặt trời chói chang mùa hè, Hiểu Vũ ngước mắt nhìn bên ngoài của tổng bộ tập đoàn Thiên Mạc, giống hệt trong ấn tượng của cô, thật ra thì không có thay đổi bao nhiêu, dù sao cũng mới qua bốn năm.

Cô bước vào dưới ánh mắt khác thường của hai người bảo vệ.

Cô mặc một thân nữ công nhân, khôn ghề hợp với khí phái của tòa nhà lớn, cũng không hợp với những nhân viên đang đi lại bên trong, cho dù ai cũng sẽ nhìn cô lâu hơn.

"Xin chào, tôi muốn tìm tổng kinh lý Diêm, làm phiền cô chuyển lời với anh ấy, tôi là Thành Hiểu Vũ."

4 năm rồi, cảnh vật vẫn như cũ, nhưng người đã không giống, bảo vệ, cô nhân viên lễ tân đều đã đổi người rồi, không có gương mặt nào quen mà cô biết.

"Tổng kinh lý Diêm?" Cô nhân viên lễ tân trẻ tuổi mặt không biểu cảm nhìn cô một cái."Tổng kinh lý không phải họ Diêm, cô muốn tìm tổng giám đốc của chúng tôi sao? Tổng giám đốc mới họ Diêm."

Hiểu Vũ bừng tỉnh hiểu ra, thì ra bây giờ anh đã là tổng giám đốc cao quý của tập đoàn màn trời rồi!

Cô vội vã gật đầu, "Đúng, tôi muốn tìm tổng giám đốc Diêm."

"Cô có hẹn trước không?"

Hiểu Vũ hơi sững sờ."Tôi. . . . . . Không có." [email protected] nếu như không phải Diêm Đằng thật sự thả cái "Tin tức kia" ra ngoài, cô cũng sẽ không vội vàng chạy tới.

Cô thật sự không hiểu, nếu phản ứng nặng nề với việc cô sinh ra con của anh như vậy, thì tại sao phải cố gắng giữ cô ở trong tầm mắt của anh chứ? Thật sự là muốn giám thị cô sao?

"Xin lỗi, tổng giám đốc sẽ không tùy tiện gặp người, mời hẹn trước rồi quay lại."

"Cô, tôi hiểu biết rõ muốn gặp tổng giám đốc phải hẹn trước, nhưng, cô có thể nói một chút giúp tôi thử xem được không? Nói với anh ấy tôi là Thành Hiểu Vũ, có lẽ anh ấy sẽ bằng lòng gặp tôi. . . . . ."

"Sao cái cô này lại phiền như vậy chứ?" Cô nhân viên lễ tân có gương mặt xinh đẹp ghét bỏ nhìn chằm chằm cô."Cô mau đi nhanh đi! Nếu không tôi phải gọi bảo vệ mời cô ra ngoài đó."

"Tôi thật sự có chuyện quan trọng, cầu xin cô xin thư ký tổng giám đốc hỏi giúp tôi một chút, có thể anh ấy sẽ gặp tôi. . . . . ."

"Tiểu Trương!" Cô nhân viên lễ tân mắt điếc tai ngơ vung tay lên gọi bảo vệ đứng bên ngoài cửa, dùng ống nói điện thoại nói: "Đi vào đưa cô gái này đuổi ra ngoài!"

Hiểu Vũ kinh ngạc nhìn hành động của cô ta.

"Chuyện gì?"

Bảo vệ còn chưa đi vào, ngược lại lại truyền đến một tiếng nói đàn ông quen thuộc, Hiểu Vũ còn không kịp quay đầu lại đã nhìn thấy cô nhân viên lễ tân vội vàng đứng lên, còn lập tức thay đổi gương mặt.

"Ngài đã về rồi, tổng giám đốc, cô gái này kiên trì muốn gặp ngài, tôi nói thế nào cô ấy cũng không chịu đi, làm hại người ta rất sợ đâu. . . . . ."

Hiểu Vũ liếc mắt, cô quay đầu đi, quả nhiên nhìn thấy Diêm Đằng, phía sau anh còn đứng ba người quản lý dáng vẻ nam tính.

"Mới không phải như vậy." Cô nhìn Diêm Đằng."Có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Diêm Đằng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, đưa cô đi về phía thang máy riêng của anh."Sao không gọi điện thoại di động cho anh chứ?"

"Anh không đổi số sao?" Cô kinh ngạc ngước mắt lên."Tôi cho là anh đã thay đổi số điện thoại di động rồi."

Chính bản thân cô cũng đã đổi số điện thoại nhiều lần rồi, cho nên muốn cũng không nhớ số mà gọi cho anh.

"Anh vẫn không đổi." Anh nhìn cô thật sâu, dịu dàng nói: "Chính tôi đang mong đợi, một ngày kia có thể em sẽ gọi cho anh, cho nên vẫn không đổi số."

Nhịp tim của Hiểu Vũ trong nháy mắt nhảy lỡ một nhịp.

Tại sao muốn mong đợi? Chẳng lẽ anh chưa từng quên cô?

Cô dừng lại mấy giây, phất phất mái tóc toán loạn, nói sang chuyện khác, "Tố chất của nhân viên lễ tân ở đây thật là tệ, đối đãi khách rất không khách khí."

Diêm Đằng cười."Anh sẽ nói bọn họ cải thiện. Chẳng qua, em ăn mặc như vậy nói muốn gặp anh, rất khó được đối đãi tốt?"

Hiểu Vũ hừ hừ, "Anh xây nhà lâu như vậy, nên biết có rất nhiều phú hào cấp Abbo sẽ mặc áo lót quần đùi đến xem phòng ở chứ? Người có tiền chân chính đều rất khiêm tốn, sẽ không đeo vàng đội bạc."

Nụ cười của Diêm Đằng giấu ở đáy mắt."Em không phài là một loại kia."

Hiểu Vũ nổi đóa nhìn anh chằm chằm, nhưng không thể không thừa nhận."Đúng, tôi không phải người có tiền, nhưng người tới là khách, cũng không thể coi khách như vi khuẩn mà đuổi đi như vậy."

"Anh bảo đảm lần sau em trở lại thì mỗi người đều sẽ đối đãi với em giống như hoàng hậu." Anh có thâm ý khác nói.

Tim cô nhảy lỡ một nhịp."Vậy. . . . . . Cũng không cần khoa trương như vậy."

Hai người đi ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy chỗ ngồi quen thuộc của thư ký, bồn hoa lục sắc cỡ lớn này vẫn còn ở tại chỗ, còn có tấm cửa lớn phòng tổng kinh lý ở phía sau, bây giờ đã gỡ tấm biển tổng kinh lý xuống.

"Anh không đổi phòng làm việc?" Phòng Tổng giám đốc ở trên lầu, cô cho là anh sẽ chuyển đi.

Diêm Đằng cười nhạt."Thói quen nơi này, nơi này có kỷ niệm của anh và em."

Hiểu Vũ cảm giác mình sắp bởi vì nhịp tim quá nhanh mà chết, anh làm chi luôn nói những lời dễ khiến người khác hiểu lầm như vậy chứ?

Nếu như kỷ niệm của bọn họ quan trọng, làm sao sẽ đánh không lại khổ nhục kế của Bạch Nhã Hân đây?

Được rồi! Cô thừa nhận mình luôn để ý việc anh lựa chọn Bạch Nhã Hân mà bỏ qua cô.

Mặt ngoài giả bộ vân đạm phong khinh, nói mình có thể quên anh, nhưng trên thực tế, sự kiện kia làm tổn thương cô rất sâu, không chỉ bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng bởi vì cô yêu anh quá sâu đậm.

Có thể anh không có loại cảm giác đó, nhưng cô thì khác, bị chính người đàn ông mình yêu sâu đậm ôm, hôn, xảy ra quan hệ rồi sau đó vứt bỏ, mặc kệ là vì lý do gì, nỗi khổ tâm gì, người phụ nữ nào có thể buông bỏ, còn có thể thông cảm chứ?

"Hiểu Vũ! Em là Hiểu Vũ đúng không?"

Hiểu Vũ phục hổi tinh thần, thấy thư kỳ Hà đang trợn mắt há mồm đớ lưỡi nhìn cô.

Ồ ồ ồ! Không ngờ thư ký Hà vẫn còn làm thư ký cho Diêm Đằng, hơn nữa chị ấy mập ra không ít làm mất sự lạnh lùng của quá khứ, hiện tại có hương vị của người mẹ.

"Đã lâu không gặp, chị Hà. . . . . ." Cô lúng túng cười một tiếng, sự xuất hiện của mình nhất định rất đột ngột.

Bốn năm trước, cô đi quá vội vàng, cũng không kịp nói tiếng chia tay với thư ký Hà.

"Thư ký Hà, chúng tôi có chuyện quan trọng cần nói, không cho bất cứ ai vào."

Diêm Đằng nhanh chóng dẫn cô vào phòng tổng giám đốc, cũng không còn thời gian cho cô ôn chuyện cùng thư ký Hà.

Hiểu Vũ ngắm nhìn bốn phía, một loại cảm giác muốn thở dài từ đáy lòng dâng lên.

Tâm trạng thầm mến anh ngày trước hiện rõ trước mặt, khi đó cô thật hạnh phúc, chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, chính là hạnh phúc.

Cô tỉnh lại một chút, vứt bỏ tình cảm dịu dàng trong lòng, nhìn Diêm Đằng.

"Hôm nay đốc công nói cho tôi biết, nếu như mà tôi không đi làm, bọn họ cũng sẽ cùng nhau thất nghiệp, là anh ra lệnh với chủ nhiệm Hứa, đây là thật sao? Tôi còn tưởng rằng anh chỉ nói vậy mà thôi."

Hôm qua sau khi biết sự tồn tại của Giai Giai, sắc mặt anh nặng nề như vậy, cho nên cô suy tư cả đêm, quyết định dọn nhà một lần nữa, không muốn cho anh cái cảm giác cô đang dùng đứa bé để uy hiếp đến cuộc sống của anh.

Không ngờ, sáng sớm cô đến gặp đốc công để xin từ chức đã nhận được tin tức này, đốc công ngàn lần xin, vạn lần xin, lại khẩn cầu cô ngàn vạn lần không thể từ chức, tất cả mọi người có một nhà già trẻ phải nuôi, nếu như mất đi công việc, sợ rằng mọi người phải tìm đến cái chết mất.

"Trước không nói cái đó, buổi sáng anh còn chưa ăn, chạy vài nơi, hiện tại dạ dày thật là đau, trước tiên em có thể giúp anh lấy chút đồ ăn sao? Ăn xong chúng ta lại nói."

Diêm Đằng vừa nói vừa đi đến sofa ngồi xuống, anh kéo lỏng cà vạt, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, ánh mắt yên lặng dừng lại trên người Hiểu Vũ.

Hiểu Vũ dĩ nhiên biết trong phòng tổng giám đốc có một căn bếp nhỏ, lò nướng, lò vi sóng, máy coffee, tủ lạnh nhỏ, đồ uống và nước trái cây đầy đủ.

"Nhờ em đó, Hiểu Vũ."

"Được —— được rồi ——" cô tâm phiền ý loạn đi vào phòng bếp nhỏ, thừa nhận mình không thể nhìn anh bị đau dạ dày.

Cô tìm được nửa cái bánh mỳ chưa mở cùng một chai sữa tươi trong tủ lạnh, ngày sản xuất đều là hôm nay.

Hà thư ký vẫn rất là tẫn chức, thường chú ý thời hạn thức ăn trong tủ lạnh, mà một số chuyện trước kia là do người thư ký là cô làm.

Cô đơn giảm làm sandwich trứng chân giò hun khói, lại pha một ly cà phê.

Loại cảm giác này thật kỳ quái.

Tại sao cô lại ở nơi không thể quen thuộc hơn được làm điểm tâm cho anh? Còn mỗi một việc đều làm theo thói quen của anh, bánh mì nướng cần nướng cháy một chút, trứng muốn nửa chín, chân giò hun khói cũng phải rán hơi cháy xém, tay rót coffee càng thêm không thể lơ là, hai thìa bột cà phê, một viên sữa. . . . . .

Đáng chết! Diêm Đằng để cô lọt vào trong một tình cảnh kỳ lạ, rõ ràng là cô tới tìm anh nói chuyện , lại trở thành như vậy.

Cô thở dài bưng thức ăn ra cho anh, biết mình vẫn yêu anh.

Diêm Đằng ngước mắt nhìn cô một cái, mệt mỏi nói: "Cám ơn em, làm phiền em rồi."

"Mau ăn đi!" Cô lại thở dài, không nhịn được nói: "Bây giờ anh đã rất có tiền rồi, không cần thiết lại phải vất vả bôn ba vì kiếm tiền nữa, làm hỏng thân thể của mình."

"Em đang quan tâm anh sao?" Đáy mắt Diêm Đằng toát ra một tia dịu dàng.

Ánh mắt của anh là nhịp tim của Hiểu Vũ gia tốc, cô xoay tầm mắt, vô ý thức lật cuốn tạp chí trên mặt bàn."Không phải là anh đang đói sao? Mau ăn đi!"

----d-i-i-e-n-n-d-a-a-n-l-e-e-q-u-y-d-o-n---

Diêm Đằng lại nhìn cô thêm một lúc lâu mới bưng cà phê lên uống một hớp, anh từ từ ăn sandwich, nhưng chưa ăn xong đã hạ xuống rồi.

Hiểu Vũ phát hiện."Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"

"Không phải." Anh lắc đầu."Anh cảm thấy rất khó chịu, cả người nóng lên."

Anh dựa người vào ghế salon, cau mày nhắm mắt lại.

Hiểu Vũ không cách nào ngăn cản mình đi về phía anh, nhìn anh khổ sở, cô không có biện pháp bỏ mặc."Chuyện gì xảy ra? Có phải anh phát sốt rồi không?"

Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay thử nhiệt độ trên trán anh."Rất bình thường mà. . . . . ."

"Vậy hẳn là lòng của anh đang nóng lên rồi!" Diêm Đằng bỗng kéo cô vào trong ngực, bàn tay to của anh nắm cả hông của cô, ôm chặt cô vào người mình.

Môi của anh đè lại, từ từ bao trùm trên đôi môi của cô, giống như là có dòng điện ttruyền qua, sự tự chủ của Hiểu Vũ tan rã hết, thần trí của cô đang trôi nổi, đánh mất khả năng suy tư.

Diêm Đằng vô cùng dịu dàng khẽ cắn mút đôi môi hồng nhuận của cô, hơi thở của anh ươn ướt lại ấm áp, đầu lưỡi nóng rực chạm vào môi của cô, miên miên mật mật thăm dò mỗi một chỗ ngọt ngào trong môi của cô.

Cô gần như xụi lơ trong khuỷu tay của Diêm Đằng, cô cảm thấy đầu lưỡi Diêm Đằng chạy vào giữa môi và răng của cô, cả người cô đều bị hương vị của anh chiếm lĩnh.

Cô run rẩy nhắm hai mắt lại, ý loạn tình mê, tim đập rộn lên, hoàn toàn hàng phục trong nụ hôn triền miên của anh.

Thân thể Diêm Đằng nóng như cây đuốc đang cháy, Hiểu Vũ ngồi ở trong ngực anh, cô có thể cảm giác nhu cầu mãnh liệt trong cơ thể anh, trên thực tế, hơi thở của hai người bọn họ cũng thở dốc đầy ắp kích tình .

Tay Diêm Đằng trượt đến trước ngực của cô, anh chậm rãi kéo cao đồng phục làm việc của cô, hơi thở đàn ông nóng rực thổi lất phất ở trước ngực đang phơi bày của cô, anh đẩy nội y của cô lên cao.

Cô rùng mình một cái, nghe được hơi thở của anh nặng nề hơn, môi lưỡi của anh từ từ liếm qua bộ ngực đầy đặn của cô, mút lấy nụ hoa của cô, cô phát ra một tiếng ưm, cũng không nhúc nhích mặc cho từng đợt sóng vui vẻ bao phủ lấy cô.

Hiểu Vũ cảm giác mình sắp thở không nổi, dục vọng cơ thể thay thế tất cả. . . . . .

Không được! Như này là thế nào? Cô là vật thay thế của Bạch Nhã Hân sao?

Ý thức của cô quay trở lại, cô đẩy Diêm Đằng ra, cả người hơi thở không ổn định nhảy ra khỏi ngực anh, cô run rẩy kéo lại quần áo của mình, cảm giác hình như mình sắp nổ tung.

"Sao vậy?" Diêm Đằng không hiểu nhìn chăm chú vào cô, bắp thịt cả người anh căng cứng, dục vọng không không thể bình ổn khiến cho anh đau đớn không dứt.

Anh cho là anh cảm nhận được Hiểu Vũ vẫn còn tình yêu với anh, nhưng bây giờ anh chỉ thấy được lửa giận trên người cô, tay cô nắm thật chặt thành quả đấm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

"Anh hỏi tôi làm sao?" Cô bị thương nhìn anh."Chúng ta đã ly hôn, hơn nữa dài đến bốn năm, như này là thế nào? Tôi không phải công cụ tiết dục của anh, không cần không có người khác, mới đến phiên Thành Hiểu Vũ tôi, tôi không phải cái thùng rác!"

"Thùng rác?" Khuôn mặt cương nghị của Diêm Đằng co quắp một cái.

Anh nhớ cô nhớ đến đau lòng, cô lại ẩn dụ nói anh thành đồ bỏ đi?

"Bốn năm trước, tôi đã hưởng qua tư vị khổ sở đó, tôi không muốn lại một lần nữa xảy ra quan hệ với người đàn ông không yêu tôi. . . . . ."

"Đợi chút ——" Diêm Đằng chau mày lại, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng cô sau khi nhảy ra khỏi ngực anh đứng ở xa xa."Anh chưa từng coi em như công cụ tiết dục, bốn năm trước vào cái đêm trên đảo Bali, cũng không phải bởi vì anh tinh lực tràn đầy cần phải phát tiết mới đoạt lấy em, là bởi vì em làm cho anh động lòng, anh quyết định quên Bạch Nhã Hân để bắt đầu cuộc sống mới với em. . . . . ."

"Nhưng anh lại đã trở về bên cạnh cô ấy rồi." Hiểu Vũ khinh miệt nói một tiếng, chỉ ra sự thực làm cô tan nát cõi lòng năm đó.

Cô không chỉ một lần nghĩ tới, nếu như lúc ấy cô cũng biết mình mang thai, nói chuyện cô mang thai cho anh biết, thì anh sẽ lựa chọn thế nào?

Anh sẽ bỏ qua cô tứ chi kiện toàn, lựa chọn Bạch Nhã Hân không thể đi được sao?

Giả thiết dĩ nhiên không có ý nghĩa, nhưng bốn năm nay nghĩ đi nghĩ lại chỉ tăng thêm sự bi thương của cô mà thôi.

Cho nên hiện tại, mặc dù cô vẫn còn yêu anh, khát vọng anh, nhưng cô sẽ cố gắng đè nén, không thể dễ dàng đã trở lại bên cạnh anh.

Nhất định anh phải biết cô đã phải chịu thương tổn như thế nào, anh cũng phải chịu chút hành hạ mới công bằng.

Bốn năm trước cô quá ngu ngốc, lấy danh nghĩa tác thành cho anh, kết quả để cho mình biến thành bà mẹ chưa chồng, khiến Giai Giai biến thành con gái riêng.

Bốn năm qua, gặp quá nhiều đau khổ, mỗi khi cô cắn răng vượt qua thì cô đều sẽ oán giận Diêm Đằng, nếu như anh hạ quyết tâm, lựa chọn cô, có lẽ ban đầu sẽ rất có lỗi với Bạch Nhã Hân, nhưng một nhà ba người bọn họ có thể sống sống bên nhau.

Dĩ nhiên, năm đó chính cô cũng không thể mặt dày mày dạn cầu xin anh ở lại bên cạnh cô, nên cô tan nát cõi lòng khi nhận được sự lựa chọn của anh, mới có thể hoàn toàn bất đắc dĩ, làm bộ tự nhiên, làm bộ hào phóng rút lui, bởi vì cô không muốn ngăn cản anh đi hoàn thành đạo nghĩa của anh, cuối cùng bị anh ghét.

"Anh biết rõ anh thực có lỗi với em, anh không có lời nào để nói." Diêm Đằng nhìn cô, không muốn biện giả cho bản thân, bởi vì mặc kệ bốn năm trước vì nguyên nhân gì mà anh lựa chọn Bạch Nhã Hân, anh không làm tròn trách nhiệm với mẹ con Hiểu Vũ cũng chính là sự thật.

"Thật ra thì, không có anh, tôi và Giai Giai cũng sống rất tốt, cho nên ——" Hiểu Vũ giương mắt lên, bỏ đi cảm xúc mê luyến anh, dũng cảm nhìn anh."Cho nên ——" cô lại nhấn mạnh hai chữ kia."Tôi sẽ đưa Giai Giai rời khỏi Đài Bắc, cũng sẽ nghỉ việc, hai mẹ con chúng tôi phỉa đi trốn ở một nơi mà anh không tìm được, anh muốn sa thải ai thì tùy anh!"

Không quan tâm tới Diêm Đằng sẽ có phản ứng thế nào, cô ngẩng đầu ưỡn ngực mở cửa đi ra ngoài, trái tim vẫn đập mạch phaanh phanh không ngừng.

Cho đến khi cô đi vào thang máy, cô mới thở ra một hơi vẫn nghẹn ở cổ họng.

Cô thật sự nói ra rồi sao?

Thật sự nói với Diêm Đằng như vậy sao?

Làm tốt lắm! Thành Hiểu Vũ, lời đã nói ra, nếu như anh muốn giữ lại hai mẹ con cô, vậy hãy để cho cô nhìn thấy thành ý của anh đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK