Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi bị tôi thẩm vấn, bạn trẻ Diệp hết sức bình thản ngồi vắt vẻo trên ghế, tay còn cầm quả bóng ném từ tay này sáng tay kia, " Tiểu Châu, em phải hiểu, không có em bên cạnh nên anh phải đi tìm người khác bầu bạn, em biết đí, buổi tối ở đây...lạnh lắm..."

Nhà tử bản mếu mếu máo máo, bàn tay cọ xát hai bên cánh tay ra vẻ như anh ta vừa mới đi từ Nam Cực về vậy, trông rất...rất...rất...ớn lạnh.

" Ờm thì...em biết đó, trước ngày lên xe đi lên thành phố A hai năm trước, anh có đến Dog's Heaven để tạm biệt mấy con chó. Anh có ngồi tâm sự với Jack bảo là anh sắp phải đi, nhưng mà nó cứ bám riết lấy anh thôi, còn gặm suýt nữa rách quần của anh cơ. Thì lúc đó nó quấn quít như vậy, người như anh sao mà không thể động lòng...ờm...chính vì vậy...anh có nhân lúc người ta không để ý bê nó đi...Nhưng Tiểu Châu, em phải tin anh, anh không có ăn cắp trộm gì đâu, lúc đi qua camera còn vẫy vẫy một cái, cho nên anh ăn cắp quang minh chính đại, không thể kết tội anh được." Bạn trẻ Diệp thẹn thùng, đỏ mặt tự thú tội.

Tôi chán nản đập mặt vào gối rồi cầm cái gối phi thẳng vào mặt tên đáng ghét họ Diệp kia, " Sao anh có thể ăn cắp cả một con chó như vậy chứ? Thảo nào có lần mấy chị ở chỗ đó cứ gạ hỏi em số điện thoại của anh, làm em cứ tưởng đó chỉ là fan hâm mộ của anh nên cho luôn số chú bán thịt đầu chợ, Diệp Tử Hạo, nếu bọn họ có đến trả thù em thì em liền kéo anh xuống chôn cùng em!"

Diệp Tử Hạo bị quát đang cúi gằm mặt xuống, gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt mếu máo vô cùng đáng thương, đột nhiên nghe thấy tôi cho số chú bán thịt đầu chợ liền lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt sáng như đèn rạp chiếu bóng, " Không sao đâu Tiểu Châu, bọn họ không trả thù em đâu, thịt của chú ấy rất ngon mà."

=.=

" Diệp Tử Hạo, nếu anh mà bê trộm thêm bất kì con chó nào nữa, em liền tặng anh ngũ sắc roi đấy!"

Khoảng một thời gian rất lâu sau đó, tầm một năm, chuyện kinh khủng đã diễn ra...

Cụ thể là khi đó tôi mới đi từ trường về căn hộ sau buổi học chiều trên lớp, thường thì mỗi khi tôi về sớm, người nấu bữa ăn cho cả hai đều là tôi, còn nếu mà tôi về muộn, Diệp Tử Hạo và tôi đều cùng nhau ra ngoài ăn.

Lúc tôi đang hầm thịt trong bếp, tiếng cửa bật mở vang lên, tôi quay ra nhìn đồng hồ, đúng chuẩn 6 giờ, Diệp Tử Hạo về đúng giờ...thêm một lần nữa trên tổng số n. Định quay lại với món thịt của mình, chợt tiếng 'gâu' vọng ra cả nhà, cùng lúc ấy, đôi đũa trên tay tôi rơi xuống ngay bàn bếp.

Jack đang bị nhốt trong phòng do tội cào rèm cửa, theo như tôi biết, Diệp Tử Hạo không thể đi thả Jack ra nhanh như vậy được, muốn đi vào phòng ngủ phải đi qua phòng bếp, mà từ nãy tôi không thấy bóng dáng cao lớn nào cả, vậy có nghĩa là...

!

Tôi vụt chạy ra phòng khách, phốc! Diệp Tử Hạo đang gãi đầu ra hiệu 'suỵt' với con chó trắng nào đó, bộ dạng trông như đi vào nhà người ta ăn trộm vậy.

" Diệp! Tử! Hạo!" Tôi gằn giọng, hai con ngươi long sòng sọc nhìn thẳng vào con người phía trước.

Nhà tư bản ngửi thấy toàn mùi thuốc súng bao trùm khắp cả phòng, toàn thân bất giác chảy mồ hôi lạnh, bàn tay đang xoa đầu con chó cũng vì thế mà ngưng lại, khuôn mặt đẹp trai quay lại cố gắng nở nụ cười, " Tiểu...Tiểu Châu à...ờm..đây là Lily, con chó của Mạc Thiên,...em biết đó, hôm qua cậu ấy vừa mới đi Nhật..nên nhờ anh trông hộ...cái mà em nói anh hôm qua ấy."

Tôi liền nhớ ra, tối qua anh trai Mạc có gọi điện nhờ nói Diệp Tử Hạo trông hộ anh ấy con chó, nói rằng anh ta phải đi làm phu quân bê vợ về nhà gì gì đó, lúc đó tôi còn đá chân nhà tư bảnd dang đọc sách một cái nhắc anh nhớ mai mang Lily về, sao mình lại quên cái này cơ chứ?

" Nhưng...sao lúc nãy anh lại có dáng vẻ như làm phải chuyện tày trời thế?" Tôi tò mò nhìn người nào đó.

Khuôn mặt nhà tư bản giật giật, khoé miệng cứ run lẩy bẩy, " Đâu..đâu có, anh..chả làm gì sai cả."

Tôi hít một hơi thật sâu, " Tối nay em làm món thịt anh thích, nếu..."

Diệp Tử Hạo chạy như bay đến ôm chân tôi, ánh mắt long lanh tội nghiệp cầu xin, " Deduf do Lily cả, anh không có làm gì hết. Vừa nãy anh quay ra đóng cửa nó đã gặm luôn cái giày em thích rồi, thật sự không phải lỗi tại anh mà Tiểu Châu, có trách em trách Lily ấy, anh vốn ngoan mà."

Và kể từ hôm ấy, Lily bị ném ra ngoài cửa phòng ngủ, một mình Jack một vùng trời bên trong...

Hôm nào đó gần cuối tháng 12, mọi người tấp nập chuẩn bị đón Giáng Sinh, nhà ai cũng trang hoàng rực rỡ, càng nổi bật càng tốt, miễn sao sáng hơn nhà bên cạnh. Tối qua anh Hải Thiên có qua nhà, trịnh trọng mời Diệp Tử Hạo đi mua cây thông Noel, hơn nữa còn nói, " Tiểu Châu,em biết đó, việc đi mua cây thông là chuyện của đàn ông, nếu em đi cùng thì không khí sẽ vô cùng kì lạ, thế nên, em cứ xuống nhà, giúp mấy cô trong toà nhà làm bánh gừng đi, thế nha!"

Ước chừng đúng 10 giờ đem, nhà tư bản ôm cái cây thông to tướng nhét vào trong nhà, cười xuề xoà, " Tiểu Châu, cây thông này anh Hải Thiên quý lắm, em chăm sóc nó cẩn thận nhé."

Vài hôm sau tôi gặp anh Hải Thiên dưới tầng, mới rõ ra sự tình, " Anh vừa trả tiền cái cây đó xong thì cậu ấy nói cái cây này nhiều lá nên không thiêng, điều ước Noel sẽ không linh nghiệm, mà trước giờ dịp Giáng Sinh anh toàn phải về Canada, nên cứ nghĩ ở bên này phải tin vào vận may như vậy, rồi em biết không, anh nhường cậu ta cái cây thông đó, về nhà mẹ anh nói cho anh biết, nghe xong anh tức lắm, định đi đánh cậu ấy một trận, thì câi tên đó nói rằng anh mà đánh cậu ta mách vợ anh là giao du với người xấu bên ngoài, tức chết không chứ?"

"..." Đúng là nhà tư bản có khác, chẹp chẹp =.=

Diệp Tử Hạo nói với tôi, Noel ở trường đại học là cái dịp lễ biến thái nhất quả đất, vì hàng năm, hội đồng nhà trường sẽ cử ra năm học sinh ưu tú nhất để mặc đồ quỷ lùn đi phụ giúp ông già Noel trong khu trung tâm thương mại, tôi hỏi nhà tư bản anh đã bị làm vậy bao giờ chưa, kết quả anh cười như điên vỗ đùi đen đét, " Em biết không, hồi đó anh cố tình học ngu đi, may mắn đứng thứ 6, thế là hiệu trưởng đại nhân tha cho anh, nhưng Hàn Lâm thì bị dính chưởng, anh có chụp hình cậu ta, mặt không khác gì quỷ luôn, haha.."

Đúng là giống quỷ thật... >O<

Tối Noel, tôi bị đám bạn cùng lớp dụ dỗ đi uống rượu, cuối cùng vừa đặt cốc rượu thứ hai xuống bàn đã lăn quay ra nôn thốc tháo, vì đám bạn sợ tôi không về được nhà nên lấy máy của tôi gọi cho đại nhân Diệp đang nằm chổng vó ở nhà. Mặc dù học cùng nhau, nhưng không ai trong lớp biết quan hệ giữa nhà tư bản. Khi thấy anh chành được mệnh danh đẹp trai soái ca nhất trong trường quần áo xộc xệch chạy đến quán bar, đứa nào cũng thấu xiêu lòng, còn bạo gan đứng lên kéo đại nhân ngồi vào bàn của mình, " Anh là Diệp Tử Hạo đúng không? Anh là thần tượng của em, biết em hâm mộ từ lúc nhìn thấy anh rồi đó."

Nhà tư bản cố ý né né ra, " Xin lỗi, bạn thấy Tiểu Châu đâu không?"

Cô nàng đang quấn lấy Diệp Tử Hạo liền thật thà chỉ vào con người nằm gục xuống bàn, " Anh đừng lo, tí nữa người nhà cô ấy đến đón bây giờ, bây giờ anh cứ uống vào chén với bọn em đi, được ngồi với người như anh, đúng là mong ước Giáng Sinh của mỗi người mà."

Nhà tư bản bị mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, hắt xì hai ba cái rồi đẩy cô gái ra, kéo cả người tôi dậy, " Tiểu Châu, em không uống được rượu cứ uống làm gì chứ? Hại anh chạy té khói đến đây, chỉ kịp vứt hai đứa kia cho dì nhà bên, đi, anh đưa em về."

Cô gái nào đó bị đẩy ra nhìn cảnh tưởng này liền há hốc mồm, chỉ kịp hỏi một câu, " Cô ấy là em gái anh à? Mà hai đứa kia là ai vậy?"

Diệp Tử Hạo ranh mãnh nhấc miệng cười, " Ồ có gì đâu, vợ tôi đến đây uống rượu, thật may các bạn gọi điện tới, không hai đứa con 3 tuổi của chúng tôi ở nhà sẽ rất lo."

Cả đám nghe xong ngã lăn quay ra, không ngờ rằng tôi đã...con cháu đầy nhà... =.=

Thế là nhà tư bản cõng tôi đi suốt quãng đường về nhà, tôi còn mơ mơ hồ hồ chọc chọc khuôn mặt đẹp trai, hết véo tai rồi véo mũi, " Anh là ai hả? Anh dám bắt cóc tôi, Diệp Tử Hạo mà biết sẽ không vui đâu! Thả tôi xuống, thả tôi xuống.."

Người nào đó hừ mũi, xốc người tôi lên, " Em dám đi ra ngoài uống rượu nữa đi, rồi xem anh phạt em thế nào. Đúng là làm người khác lo lắng."

Tôi nghe xong, mặt phởn phởn cười tươi như hoa, rồi vùi đầu thật sâu vào cổ nhà tư bản, " Anh là ai mà dám lo lắng cho tôi, Diệp Tử Hạo dễ ghen lắm, anh làm vậy anh ấy sẽ đánh chết anh, đánh đến bẹp dí luôn."

Bước chân nhà tư bản lập tức dừng lại, " Ai nói em là anh dễ ghen, đẹp trai ngời ngợi như ông cần gì phải đi ghen tuông chứ? Chỉ có người ghen với ông chứ không bao giờ ông ghen đâu."

" Anh đừng có nói điêu, Diệp Tử Hạo là bình dấm chua di động, bình dấm chua di động đáng yêu của tôi, anh có mơ cũng đừng có cướp được."

Người nào đó nghe xong hai mắt liền sáng như sao, còn vặn hỏi ngược lại, " Vậy em có yêu bình dấm chua đó không?"

Tôi tần ngần một lúc xong gật đầu thật thà, làm nhà tư bản sướng lắm, cõng tôi chạy như bay, vừa đi vừa hét, " Tiểu Châu yêu anh kìa, Tiểu Châu bảo yêu anh kìa!."

Về đến nhà, rượu trong dạ dày tôi liền sôi sùng sục, ngay khi Diệp Tử Hạo thả tôi xuống tôi chạy ngay vào phòng vệ sinh nôn thốc tháo, còn đại nhân nào đó mặt tươi như bé con mới được cho kẹo, vỗ vỗ lưng tôi, " Nào bé ngoan, lần sau không được uống rượu nữa nha, chồng em sẽ rất lo lắng."

Nôn hết thứ trong bụng ra, tôi nửa tỉnh nữa mơ bò lên giường định đắp chăn đi ngủ thì bị nhà tư bản ngăn lại, " Không được, để anh đưa em đi đánh răng trước đã, không thì khó chịu lắm."

Tôi phẫn nộ hét lên, " Thả em ra! Em muốn đi ngủ! Mồm em rất thơm, không cần đánh răng đâu!"

Diệp Tử Hạo khoá chặt tay chân tôi, miệng khó khăn nói, " Ngửi xem đi, toàn mùi rượu à, nếu em bảo mồm em sạch chứng minh anh xem."

Tôi mơ màng nhìn nhà tư bản một lúc, xong không ngần ngại tiến tới hôn thẳng lên môi anh.

Diệp Tử Hạo bị bất ngờ đến cả người ngây ra, cho tới khi nụ hôn kết thúc anh mới kịp hoàn hồn, " Đấy, mồm em rất thơm, giờ để yên cho em ngủ đi."

Người nào đó lập tức lộ đuôi sói, đem tôi đến áp trên giường, hôn tôi tới tấp, hết môi, má, rồi đến cổ, " Ưm...Tử Hạo, để em ngủ, em buồn ngủ lắm. Anh ra ngoài chơi với Jack và Lily đi."

Nhà tư bản nhè nhẹ cắn vào vành tai tôi, khiến người tôi như bị điện giật, run run lên, " Em cứ ngủ thoải mái đi, anh làm chuyện của anh."

Xong không kịp cho tôi ngăn lại, người nào đó cởi sạch quần áo, nhào đến đêm nuốt con mồi vào bụng.

*

Sáng sớm hôm sau, men rượu trong người dần hết, tôi cố gắng mở mắt nhớ xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng chưa kịp tỉnh lại đã thấy đồng hồ chỉ 8 giờ.

!

Hôm nay có tiết trên trường, vào lớp lúc 7 giờ, chắc giờ này đã tan mất rồi.

Tôi uể oải chẹp miệng định ngồi dẫy đi xuống giường thù chưa đặt nổi chân xuống, cả người tôi đã ngã nhào về phía sau. Một cơn đau ê ẩm truyền từ dưới lên, khiến tôi không kìm được mà "A!" một tiếng.

Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, nhà tư bản từ đâu chạy vào bế tôi lên đặt lại trên giường, " Ầy ầy, em xuống giường làm gì chứ? Ngủ thêm một lúc nữa đi rồi anh làm bữa sáng cho em."

Tôi lườm Diệp Tử Hạo một cái, cố ý nắm lấy cổ áo anh kéo sát lại gần, " Tử Hạo, hôm qua đã xảy ra chuyện gì hả?"

Bạn trẻ Diệp liền nở nụ cười gian cầm lấy cổ tay tôi khoá chặt xuống giường, thân hình to lớn nhảy lên đè sát người tôi, trông tư thế cực kì ái muội, " Tiểu Châu, hôm qua tiểu đệ vô cùng sung sướng nha, em cứ như này chắc nó cứ bám lấy em thôi."

Lời của nhà tư bản vừa dứt, hàng loạt hình ảnh mờ nhạt như một thước phim quay ngược bật lên trong đầu tôi, đầu tiên là khó hiểu, tiếp đó là ngỡ ngàng, rồi đỏ mặt, và cuối cùng là tức giận. Mặt tôi tím tái lại, xong tức giận giơ chân đá Diệp Tử Hạo bay xuống giường, " Anh cút đi! Đừng để em nhìn thấy mặt anh nữa! Cũng đừng có nói chuyện với em luôn!"

Nhà tư bản xoa xoa cái mông vừa bị tập kích, rồi mếu máo kéo kéo chăn, " Tiểu Châu, anh đã ăn sạch em rồi, về sau chỉ còn cách làm vợ anh thôi, thế nên đừng có dỗi mà, tiểu đệ sẽ đau lòng đấy, ca ca cũng thế."

Tôi bực bội quay ra cắn tay nhà tư bản, thật sâu thật mạnh đến nỗi vết cắn rướm máu mới chịu nhả ra. Tưởng rằng Diệp Tử Hạo sẽ kêu đau nhưng ai ngờ anh ta còn vui vẻ bảo tôi cắn thêm phát nữa, xong phán một câu xanh rờn, " Cái này gọi là đánh dấu chủ quyền phải không? Mai anh sẽ đi khoe Mạc Thiên, cho cậu ta ghen chết đi, há há há..."

"..." Ghen, rất ghen, quá ghen...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK