Thẩm Tương Tường tuy đang cúi đầu đọc báo nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu lên ngắm Bạch Thủy Ương vài cái, cô gái này hôm cả bữa tối đều thất thần, mặt lại luôn đỏ lên không biết là đang suy nghĩ cái gì, bây giờ vừa mới bước ra đã áp dụng chiêu kia?.
“Thủy Ương, dạo này em đang thích cái gì sao?” Thẩm Tương Tường hỏi, chẳng lẽ cô lại nhìn trúng cái gì đắt giá?.
“Không có, thú nhồi bông trong nhà đã nhiều đến nỗi không đếm hết rồi, em thấy thế là quá nhiều rồi.” Bạch Thủy Ương nằm nghiêng mình, một ta nâng đầu, một tay khẩn trương nắm lấy ga trải giường, trong đầu nhớ lại động tác Lâm Tử Lâm làm với cô nhân viên phục vụ, chuyển động con ngươi mí mắt mở ra tung một cái liếc mắt mị hoặc về phía Thẩm Tương Tường.
“Thủy Ương, mắt em không thoải mái sao? Đèn sáng quá à? Vậy chúng ta ngủ sớm một chút đi.” Thẩm Tương Tường tắt đèn bên phía đầu giường mình, kéo Bạch Thủy Ương vào trong chăn, “Mấy hôm nay trở lạnh, dù đã mở lò sưởi nhưng vẫn nên đắp chăn kín vào.”
Bạch Thủy Ương chỉ trong nháy mắt đã bị bọc lại thành một cái kén, cô phồng má thở phì phò trong bóng đêm, tác chiến liên tục thất bại nhưng cô vẫn quyết không đầu hàng.
Cô nằm cọ cọ bên người Thẩm Tương Tường, đầu dựa lên vai hắn, hai tay thi ôm lấy cánh tay hắn, bộ ngực mềm mại kề sát ở mặt trên, đó là vũ khí lợi hại nhất của cô.
Đôi mắt trong trẻo của cô không ngừng chuyển động, nhớ lại những thứ đã viết ra, những vị trí mẫn cảm: lỗ tai, gáy, nụ hoa, phía trong bắp đùi, hiện tại vị trí tiếp xúc thuận lợi nhất của cô chính vành tai và gáy.
Thẩm Tương Tường cảm thấy Bạch Thủy ương hôm nay có chút khác thường, chẳng lẽ là do quá mệt mỏi? Trong đầu hắn cũng đưa ra vài suy đoán rồi lẳng lặng ôm cô đi vào giấc ngủ.
Nếu ngày mai vẫn vậy, thì có lẽ hắn nên tâm sự với cô.
Vành tai ươn ướt giống như có cái gì đó liếm hắn......
Cổ cũng như vậy, chẳng lẽ Bạch Thủy Ương nằm mơ mình ăn gì đó rồi tưởng cổ hắn là đồ ăn?
Thẩm Tương Tường thay đổi tư thế đêm Bạch Thủy Ương ôm phía trước, ngực kề sát lưng, cánh tay cường tráng ôm lấy eo cô.
Bạch Thủy Ương bé bỏng bị thay đổi tư thế, cô còn chưa có thành công đâu vậy nên liền liên tục xoay trái rồi xoay phải.
“Thủy Ương ngoan đừng động đậy”. Hắn dùng giọng điệu dỗ trẻ con để nói.
Trong lòng Bạch Thủy Ương cảm thấy có bao nhiêu là thất bại, bây giờ các điểm mẫn cảm trên người hắn cô còn chưa chạm vào hết, trong sổ ghi chú cô còn ghi các lợi thế con gái như ngực cao, eo nhỏ, chân dài, toàn bộ những thứ đó cô đều có, eo thì đã bị ôm, còn Thẩm Tương Tường thì lại không có phản ứng gì, đôi chân dài vừa nãy cũng đã dùng để lượn qua lượn lại trước mặt hắn rồi, bây giờ chỉ còn.... .....
Cô nín thở, cầm tay hắn đặt lên ngực mình, rồi khe khẽ phát ra tiếng ngáy giả bộ ngủ.
Tốt lắm, tốt lắm, Bạch Thủy Ương mày làm tốt lắm, mày đang ngủ, không biết cái gì cả, mày chỉ đang chờ hắn biến thành sói đến ăn mình và không có phản kháng gì cả.
Lúc Bạch Thủy Ương còn đang đắc ý dạt dào, Thẩm Tường Tường liền cảm giác thấy không ổn lắm, tuy thứ trong lòng bàn tay mềm mại làm người ta lưu luyến, nhưng hắn cũng không muốn trong trời lạnh thế này mà ngày nào cũng đều phải đi tắm nước lạnh.
Nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của Bạch Thủy Ương hắn nhẹ nhàng buông cô ra lùi về phía sau để làm cho chính mình tỉnh táo lại.
Đêm dài yên tĩnh mà thê lương.
Tiếng rên rỉ thút thít từ bên kia truyền đến.
“Thủy Ương, Thủy Ương.....làm sao vậy? Mơ thấy gì sao?” Thẩm Tương Tường tiến đến chạm vào lại bị Bạch Thủy Ương đẩy ra, đầu ngón tay hắn còn cảm thấy ươn ướt.
Hắn hoảng tới mức lập tức ngồii dậy bật đèn, mất nhiều công sức mới có thể đem người bị chôn chặt trong chăn lôi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt làm hắn vô cùng đau lòng.
“Thủy Ương, Thủy Ương ngoan, đừng khóc, nói cho anh nghe ai bắt nạt em, để anh giúp em xử lí.” Hắn đem cô ôm vào lòng, đây là lần đâu tiên hắn thấy Bạch Thủy Ương khóc đau lòng như thế.
“Hu......hu.... ....hu” Bạch Thủy ương khóc mà không thể dừng lại, bắt đầu gào khóc thành tiếng, “Đều là anh, hu hu..... Đều là anh bắt nạt....”
“Anh?” Thẩm Tương Tường mờ mịt, hắn bắt nạt cô khi nào? Hắn rõ ràng là muốn thương yêu cô còn không kịp nữa là.
“Đều là anh....hu hu......Đều là anh......”
“Được, được, được đều là anh, đều là anh sai, Thủy Ương đừng khóc.”
Bây giờ Bạch Thủy Ương vẫn còn đang thút thít như một đứa trẻ con xấu tính, sau khi hắn vất vả dỗ dành trấn an thì tiếng khóc mới nhỏ dần.
“Bây giờ em có thể nói cho anh biết, anh đây đầu xỏ làm chuyện gì sai mới chọc em khóc đau lòng như vậy?”
Tay cầm lấy khăn giấy, vành mắt đỏ hoe, dù sao thì bộ dạng xấu xí như vậy cũng đã đều bị hắn thấy hết, Bạch Thủy Ương do dự một chút rồi mạch lạc nói thẳng ra,” Em dụ dỗ anh, nhưng tên đầu gỗ như anh ngay cả một phản ứng cũng không có.”
“Dụ dỗ ?” Thẩm Tương Tưởng vẫn không rõ nói: “Em dụ dỗ anh khi nào?”
Bạch Thủy Ương tức giận trừng mắt lườm hắn, tức giận nói: “mặc bộ váy ngủ gợi cảm đó không phải là dụ dỗ sao? Lại còn liếm tai, liếm cổ đều là những vùng nhạy cảm của đàn ông còn không phải là dụ dỗ sao? Lại còn, lại còn cầm tay anh đặt ở, đặt ở trên ngực, cái này không phải dụ dỗ sao? Nhưng phản ứng gì anh cũng không có, lại còn đẩy người ta ra.”
Bạch Thủy ương phải nhận lấy một trận đả kích nghiêm trọng về tâm lý phụ nữ.
“Chẳng lẽ là em không gợi cảm sao? Là ngực không đủ lớn sao? Anh sờ thử xem, sờ thử xem, rõ ràng là rất lớn, một tay người ta cũng cầm không hết bộ ngực mình.”
Cô giận dỗi cầm lấy tay hắn, để hắn sờ lấy bộ ngực của mình, lúc này tức giận lại bị cảm giác xấu hổ làm cho tan biến hết.
Thẩm Tương Tương ôm Bạch Thủy Ương vào trong lòng không để cô thấy bộ mặt khóc dở cười dở của mình, nếu không chắc chắn cô lại càng thêm tức giận.
Thì ra cả buổi tối đều quái dị là vì cô muốn dụ dỗ hắn, không biết vì sao Thẩm Tương Tường lại có một loại cảm giác như trong nhà đang nuôi con gái mới lớn vậy.
“Rất lớn, Thủy Ương của ta rất đầy đặn, ta đều biết hết.”
Cảm giác mềm mại trắng mịn trong lòng bàn tay, hắn ôm Bạch Thủy ương lên trên đùi mình, “Như vậy em vẫn cảm thấy dụ dỗ ánh thấy bại sao?”.
“Nhưng tại sao.....tại sao? Vì sao anh cũng không....”
“Thủy Ương ngoan.” Thẩm Tương Tường đem mặt giấu trên bờ vai của cô, ngửi mùi hương thơm ngát vương trên tóc, ngón tay đùa nghịch vài lọn tóc, “Bây giờ em không phải một Bạch Thủy Ương hoàn chỉnh, em đã quên mất mình trước kia rồi còn gì, nếu bây giờ anh thừa dịp chính em cũng không rõ ràng về bản thân mình mà để xảy ra quan hệ, khi em nhớ lại trước kia.......Thủy Ương nếu em nhớ được chuyện trước kia, em sẽ hối hận.”
Em đã quên trước kia mình đã yêu một người đàn ông sâu đậm như thế nào, em quên bản thân mình oán hận anh như thế nào, em đã quên.... ....Thủy Ương, là anh không muốn em về sau càng thêm thù hận anh hơn nữa.
Thẩm Tương Tường đè nén quá nhiều tình cảm trong lời nói, Thủy Ương không rõ lắm chuyện lúc trước, cái cô rõ ràng duy nhất là bây giờ, cô biết hiện tại cô thích Thẩm Tương Tường, rất thích, vô cùng thích, thích nhiều đến mức tình nguyện đem tất cả hiến dâng cho hắn.
“Sẽ không, em chắc chắn sẽ không hối hận.”
Bạch Thủy Ương kiện định nói, cô đổi tư thế ngồi trên người hắn, ngọn đèn chiếu lên nửa thân hình gợi cảm, cô cầm tay hắn đưa đến nơi thầm kín nhất của mình.
“Thủy Ương, em.......” Thẩm Tương Tường nhìn Bạch THủy ương mà không thể tin, nhìn cô đang đỏ bừng mặt.
Ngay cả đi ngủ cũng đều là mặc váy ngủ dài in hình nhân vật hoạt hình, vậy mà chỉ vì quyến rũ hắn mà vợ hắn liền không mặc quần lót leo lên giường.
Nhìn biều cảm kinh ngạc xen lẫn vui mừng của Thẩm Tương Tường, cô biết mình đã thành công, quả nhiên đàn ông đều là động vật háo sắc.
Thẩm Tương Tương kích động nghiêng người đem Bạch THủy Ương đè dưới thân, “Thủy ương, em xác định không hối hận?”.
Cô thẹn thùng gật đầu vói hắn.
Hắn liền kích động hôn lên môi, cô ngượng ngùng cầm lấy tà váy ngủ, “Tắt đèn.”
“Được, tắt đèn”
Trong phòng lại tối đen như mực, trong không khí chỉ còn lại âm thanh những nụ hôn của hai người.
Thẩm Tương Tương lại nhấm nháp đôi môi đỏ mọng, hơi thở hắn hỗn loạn dính trên môi cô nói: “Thủy Ương, anh muốn hôn em”.
Rõ ràng là đã hôn rất nhiều lần, nhưng những lời nói này vẫn làm cho hai gò má cô đỏ ửng.
Thẩm Tương Tường liền hôn một cách thô bạo, dụ dỗ đầu lưỡi, mút môi trên của cô đến phát đau, nhưng cô vẫn không thể tự kiềm chế mà cố tình sa vào trong nó.
Thân thể hai người chậm rãi nóng đỏ lên như lò lửa, rõ ràng mấy tháng nay bọn họ cũng vô số lần thân mật, nhưng cảm giác lúc này hoàn toàn khác.
Giờ đây Thẩm Tường Tường đã không còn cần phải đè nén, ham muốn mãnh liệt thô bạo hôn môi vợ mình, bàn tay hắn mang theo hơi thở nóng bỏng vuốt ve khuôn mặt, xuống đến cổ rồi bờ vai của cô, liên tục làm cho cô cảm thấy ý loạn tình mê.
Ngón tay hắn từ vai vuốt ve dọc xuống theo cánh tay, môi hắn nóng lên và không ngừng hôn.
Bạch Thủy Ương bị vuốt ve mà tay nắm chặt vào giường, cô cảm thấy giống như có cái gì đó từ phía trong mình chảy ra, một cảm giác quá mức xa lạ, thân thể cô sợ hãi run rẩy không ngừng.
“Tương Tường,... cảm giác rất kỳ quái.... ...” Lần đầu tiên bị như vậy, cô chỉ còn cách xin giúp đỡ từ người đàn ông đang cùng mình thân mật này.
Thẩm Tương Tường liền nhanh chóng hiểu được cơ thể Bạch Thủy Ương đang dần nổi lên khát vọng.
“Em ẩm ướt.” Thẩm Tương Tương hạ thấp người than nhẹ bên tai cô “Là vì anh.”
Bạch Thủy Ương thẹn thùng không dám nhìn vào khuôn mặt kiêu ngạo tuấn dật của hắn, cô biết rằng bây giờ bất cứ động tác nào của mình đều có thể lấy lòng hắn.
... ...... ......
Sóng gió qua đi, Thẩm Tương Tường xoay người đặt Bạch Thủy Ương đang ngất đi ghé vào người mình.
Hắn xoa xoa đôi mắt ẩm ướt, hôn đôi môi cùng vành tai xinh đẹp của cô.
Bà xã, em vất vả rồi.
Người đàn ông bị đè nén bấy lâu nay đã được phóng thích, dục vọng đương nhiên không thể cứ như vậy mà hết được, hắn ôm cô đi vào phòng tắm, dập dờn màn nước mùa xuân.
Hôm sau, khi Bạch Thủy Ương tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, mà người đàn ông bên cạnh cũng đã đi làm.
Cô không biết tối qua họ đã làm bao nhiêu lần, cô không ngừng cầu khẩn hắn ngừng lại, lần nào hắn cũng cam đoan là lần cuối cùng, nhưng mà sau mỗi lần cuối cũng đều có những lần khác.
Người đàn ông này, thể lực sao có thể tốt như vậy không biết.
Cô đem khuôn mặt đang nóng lên giấu vào trong chăn, cơ thể dưới chăn sạch sẽ thoải mái, là Thẩm Tương Tường đã giúp cô tắm rửa sạch sẽ, lại còn làm một bữa sáng ấm áp đặt ở đầu giường, làm cho trong ngực cô thấy ngọt ngào như mật.
Bạch Thủy Ương bước xuống giường, hai chân còn chưa chạm xuống sàn thì đã té lăn ra, đùi bủn rủn không còn sức lực, cô liền chu chu cái miệng lên nói: “Rõ ràng bên ngoài lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, trên giường cũng không phải là không không chế được, nhưng đối với chuyện hạ lưu này mà nói thì đặc biệt thích.... ......., đồ hai mặt.
Bạch Thủy Ương ngoài miệng thì oán trách lại còn cắn một miếng sandwich thật to cho hả giận, nhưng hai mắt cong cong lấp lánh sáng ngời.
Thẩm Tương Tưởng thì lại ngoài ý muốn đến công ty muộn mất nửa giờ, thư kí luôn đi theo bên người cũng không đoán ra nguyên nhân đến muộn lần này của hắn.
“Xếp Thẩm, anh không khỏe sao?” Ngoài nguyên nhân này ra, cô không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
“Không có”. Hắn kí xong toàn bộ tài liệu rồi đưa cho thư kí, “Cuộc họp thường kì giữa các phòng ban vẫn theo thường lệ, một tiếng nữa tiến hành, ngoài nội dung chính ra tôi nghĩ sẽ nghe một chút ý kiến về dự án phát triển mới của công ty, cô thông báo đến các bộ phận để chuẩn bị đi.”
“Vâng”. Chỉ có một tiếng, xem ra bọn họ sẽ tha hồ mà bận rộn.
Thư kí cầm xấp tài liệu đi ra ngoài, dù sao cũng cảm thấy tổng giám đốc có cái gì đó không bình thường, đúng rồi, lúc nãy hắn vừa đi vào văn phòng vừa cười.
Chẳng lẽ có liên quan đến cuộc điện thoại kia? Hắn luôn ghét nhất là khi họp mà có điện thoại cắt ngang thế mà hôm đó lại tự nhiên lại nhận điện thoại, không biết là ma lực của thần thánh phương nào, tự nhiên lại có thể làm tan chảy tổng giám đốc băng giá của cô.
Thứ kí đang cầm điện thoại thì lại thấy một người không nên xuất hiện vào lúc này lại có mặt ở đây Lâm Tử Lâm, cô nhìn đồng hồ trên tay, mười giờ đúng, lúc này không phải hắn vẫn là nên nằm trong vòng tay phụ nữ sao, sao lại có thể xuất hiện sớm như vậy?