• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đem cái người đặt ở dưới thân mình mây mưa một hồi lâu như vậy, kết quả đối phương lại chỉ có nghĩ đến thích khách, thích khách, thích khách, thử hỏi mặt mũi hắn còn ra làm sao?

Triệu Băng càng nghĩ càng giận, không cần tốn hơi thừa lời, thẳng lưng, hết sức ra vào trong cơ thể Như Mặc.

Như Mặc “A” kêu lên một tiếng, dần dần có chút thất thần, nhưng lại vẫn là chú ý lắng nghe động tĩnh trên nóc nhà, đợi cho tiếng vang một trận đao kiếm đánh nhau qua đi, xác định kia thích khách đã trốn xa, mới dần dần hạ xuống cảnh giác, bắt đầu nâng hai chân lên phối hợp động tác của Triệu Băng, giúp hắn thuận lợi mà ra vào.

Triệu Băng gặp kia mặc mầu đồng mâu lý rốt cục nhiễm thượng ***, thoải mái cùng hưng phấn ngày càng tăng lên, một chút trừu sáp đảo lộng ngày càng mạnh, chẳng bao lâu, liền ở trong cơ thể Như Mặc mà bắn ra.

Mây mưa qua đi, hai người vẫn còn quấn vào nhau, há miệng thở dốc.

Triệu Băng nghĩ đến Như Mặc vừa rồi chủ động phối hợp, cảm thấy cuối cùng cũng vớt vát được mặt mũi thể diện, trên mặt hơi hơi lộ ra ý cười, ngón tay thuận thế đan vào mái tóc dài của y.

Như Mặc mờ mịt mở to hai mắt, ngây người một hồi lâu nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, cúi đầu gọi: “Vương gia.”

“Ân?” Triệu Băng khó được thấy y chủ động mở miệng nói chuyện, không khỏi cảm thấy vui vẻ, ở bên môi y hôn một cái, hỏi, “Chuyện gì?”

“Vừa rồi thích khách kia khinh công vô cùng tốt, hơn nữa một chút cũng không ham chiến, hẳn chính là đến để thăm dò .” Như Mặc trên mặt đỏ ửng chưa hết, thở hổn hển, nói, “Thuộc hạ nghĩ, Vương gia tốt nhất tăng mạnh đề phòng bên trong phủ …”

Nói còn chưa nói hết, Triệu Băng liền lại sa sầm mặt mày.

Nói đi nói lại một hồi, như thế nào vẫn là trở lại cái chuyện thích khách vừa rồi?

Hắn đường đường là một Vương gia, chẳng lẽ ngay cả một tên thích khách cũng không được quan tâm bằng ư?

Nghĩ, trở mình một cái trực tiếp đem nam tử trong lòng đẩy xuống phía dưới, hung hăng đè lên, ghé sát vào lỗ tai y nghiến răng nói: “Ngươi vẫn còn sức lực để quản chuyện này nọ, có phải tinh thần vẫn còn rất tốt không? Vậy thì tới đây làm thêm một lần nữa đi.”

Dứt lời, quả nhiên theo sau lưng tiến nhập thân thể Như Mặc, lại đấu đá lung tung.

“A… A a…” Như Mặc ngửa đầu ra đằng sau, không khống chế được khẽ kêu thành tiếng, hắc mâu ẩn chứa một tầng nước trong suốt, bạc thần cơ hồ bị chính mình cắn ra huyết.

Sau đó,Triệu Băng đắm chìm trong dục vọng, hoàn toàn mất đi lý trí, không thể nghĩ về điều gì khác nữa.

############

Triệu Băng thẳng ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, vừa mở mắt, liền vươn tay hướng sờ sờ vị trí bên cạnh—— kết quả đương nhiên chỉ còn một khoảng không, trên giường sớm không thấy bóng dáng Như Mặc.

Người đâu?

Triệu Băng dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, một mặt mặc quần áo đứng dậy, một mặt hồi tưởng chuyện tình đêm qua. Nghĩ đến chính mình vì giận dỗi mà phóng túng như thế, khó tránh khỏi có chút ảo não; nhưng nghĩ đến Như Mặc ở dưới thân mình mang vẻ mặt quyến rũ như thế, cư nhiên cảm thấy như vậy đã rất là tuyệt vời.

Chẳng qua cái tên thích khách kia đến rất không đúng lúc, phá vỡ cảnh xuân của người ta, về sau tuyệt không cho sự việc này phát sinh thêm một lần nào nữa.

Lại một quyết định lần sau sẽ phải cố gắng, Triệu Băng lười biếng xuống giường, mới vừa mở cửa phòng ra, chỉ thấy Như Mặc một thân hắc y đứng ở trong sân luyện kiếm.

Trong tay hắn trường kiếm phổ bình thường, múa may đứng lên cũng là hàn mũi nhọn lạnh thấu xương, một bộ kiếm pháp khiến cho giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, phiêu dật rồi lại ẩn hàm sát khí, đằng đằng sát khí. Mà trên gương mặt tái nhợt của Như Mặc lại không chút biểu tình, nhất là đôi mắt sâu kín nặng nề, sâu không thấy đáy, so với thanh kiếm trong tay kia càng làm cho người ta thêm sợ hãi.

Triệu Băng nhìn thấy ngẩn ngơ, nhất thời không thể dời mắt đi được, cứ nhìn chằm chằm thân ảnh màu đen hồi lâu, nhẹ nhàng đánh tới một chưởng.

Như Mặc vừa nghe thấy thanh âm, liền tức thì thu kiếm trở lại, bước nhanh đi đến trước mặt Triệu Băng, ôm quyền nói: “Vương gia.”

Những lúc nói chuyện, y thường có thói quen cúi đầu, gương mặt lúc nào cũng nhìn xuống dưới, thấy không ra biểu tình.

Triệu Băng trái tim bỗng nhảy mạnh một cái, bất giác vươn tay ra, nhẹ nhàng gãi gãi cằm, tỉ mỉ đánh giá một phen.

Thấy thế nào cũng là diện mạo cực bình thường.

Triệu Băng đem ngón tay đặt tại bên môi lưu luyến không rời, phượng mâu mị mị, thanh âm khàn khàn, nỉ non nói: “Bộ dáng ngươi đêm hôm qua ….thật sự rất đẹp.”

Như Mặc nhìn không chớp mắt, nét mặt một chút cũng không thay đổi.

Triệu Băng tuy chẳng thấy ngạc nhiên nhưng lại như cũ vẫn có một điểm nho nhỏ thất vọng, chậm rãi rút tay về, hỏi: “Như thế nào mới sáng sớm mà đã đi luyện kiếm? Thân thể ngươi cũng chịu nổi sao?”

Như Mặc nhìn xem sắc trời, thầm nghĩ lúc này dã đến giữa trưa, miệng không hề phản bác, chỉ thành thật mà nói: “Công phu một ngày không luyện sẽ bị tụt lùi, cho nên vô luận như thế nào cũng không thể bỏ dở.”

“Ngươi phải luyện võ công tốt như vậy để làm cái gì?” Triệu Băng cười cười, một mặt kéo tay y lên, nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay đã dày lên vì chai sạn.

Nghe vậy, Như Mặc thần sắc khẽ biến, đáy mắt hiện lên một chút dị sắc, đương nhiên đáp: “Thuộc hạ nếu là công phu không hảo, liền sẽ không có biện pháp bảo hộ Vương gia .”

Triệu Băng không tưởng tượng nổi đáp án như vậy, sửng sốt sửng sốt, lúc sau lại cười ha ha. Ngay sau đó chế trụ gương mặt, rồi từ trên trán Như Mặc gõ nhẹ một cái, thốt lên: “Nói đến nói đi, ngươi vẫn là thầm nghĩ như thế nào đối phó thích khách a? Có tinh thần để ý tới này nọ, chi bằng sao không đặt chút tâm tư lên trên người ta đi.”

Nói vừa xong, chính hắn cũng phải giật mình.

Như Mặc võ công cao cường, lại còn rất nghe lời, lúc nào cũng lo lắng cho an nguy của hắn, làm mọi chuyện theo ý muốn của hắn, lẽ nào còn chưa đủ ? Còn muốn y… đặt một chút cái gì tâm tư lên chính mình nữa sao?

Nghĩ như vậy, nhưng lại mơ hồ cảm thấy cũng có cái gì đó không phải, rồi lại không dám suy nghĩ quá sâu, chỉ ngây ngốc đứng bên cạnh nhìn Như Mặc.

Như Mặc bị hắn nhìn đến quỷ dị, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: “Vương gia có phải hay không đã đói bụng ? Người có muốn dùng ở trong phòng không? Thuộc hạ đã chuẩn bị xong cơm trưa.”

“Không cần .” Triệu Băng khoát tay, mày nhanh nhíu lại, tựa hồ có chút làm phức tạp, nhưng rất nhanh lại giãn ra mở ra, cười nói, “Ngươi đi cùng quản gia phân phó một tiếng, nói bổn vương tối nay muốn ở trong sân ngắm trăng, dặn hắn nhớ mua đồ nhắm rượu, nhân tiện tìm vài phường ca hát nữa đến để trợ hứng.”

Hắn chắc là lâu lắm không chạm qua nữ nhân, mới có thể trở nên như thế kỳ quái như vậy đi?

Ân, chỉ cần đem Như Mặc tránh xa ra, rồi tìm chút mỹ nhân tầm hoan mua vui, lập tức có thể khôi phục lại bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK