Thế nhưng, anh phải tìm người ở đâu đây?
Quay về trường học cầm vài thứ, giáo y trẻ tuổi vẫn bó tay không có cách nào, đành phải đến phòng giáo vụ báo cáo, sau đó chuẩn bị đến bệnh viện trông chừng Khúc Cảnh.
“Sao lại không có cách liên lạc với người nhà? Thật là kỳ quái, bất quá bác sĩ Hoàng anh phải vất cả rồi, còn phải đi chăm nom nó nữa à.” Tổ trưởng giáo vụ cười lắc đầu, thuần túy là nói chuyện phiếm.
“Đúng vậy, Thạch tổ trưởng, phiền anh chuyển lời cho Hiệu trưởng giùm tôi......” Giáo y trẻ tuổi chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, vừa ngẩng đầu lại phát hiện phía sau ngăn tủ có một tấm ảnh người trong ảnh rất quen mắt, anh vội vàng chạy lại chụp lấy tấm hình nhìn kỹ. “Xin lỗi, Thạch tổ trưởng, vị này, vị tiên sinh này anh quen không?”
“Anh nói người này a, cả người này mà anh cũng không biết sao?” Thạch tổ trưởng bước lên nhìn, đắc ý cười.”Trường chúng ta là một phần sản nghiệp của Tả gia, vị này là Tả Vân Hi mưu gia đương nhiệm của Tả gia, cũng là lý sự trưởng của trường chúng ta a, Hiệu trưởng của trường là em của người này, lần trước trong hội nghị giáo vụ đầu năm, tôi may mắn gặp được phong thái của anh ta, quả thật là tam sinh hữu hạnh a......”
“Tả Vân Hi, Tả gia, tôi biết rồi, thật tốt quá! Cám ơn anh Thạch tổ trưởng, tôi có việc phải đi trước.” Giáo y trẻ tuổi vội vàng, ngắt lời Thạch tổ trưởng, như gió bay đi, không còn thấy bóng người.
Một nơi khác trên trái đất, Tả Vân Hi vừa dự xong một hội nghị mệt chết, sau đó còn phải đi xuống xưởng điều tra, một đám người chậm rãi tới đón, Tả Vân Hi vừa đi vừa thấy tức ngực.
Hắn có một loại cảm giác rất không thoải mái, rồi lại không biết là vì sao.
Vì hành trình lần thăm viếng này bị xếp dày đặc, cho nên Tả Vân Hi không thể mỗi ngày đều gọi điện cho Khúc Cảnh, ước chừng hai ngày mới gọi một lần.
Gọi vài lần, điện thoại bên kia không ai nghe, Tả Vân Hi cau mày, trong lòng không khỏi sinh lo lắng.
Ngủ say? Hay là ra ngoài chơi?
Tả Vân Hi cầm lấy văn kiện đặt một bên, vừa nhìn màn hình máy tính vừa phân tâm nghĩ.
Đại khái là là do hắn suy nghĩ quá nhiều rồi, mà chỉ còn mấy ngày là sẽ kết thúc hành trình lần này, Tả Vân Hi lắc đầu cười mình càng sống càng tiến lùi, thật như một thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi, chẳng qua rời xa người yêu có vài ngày mà đã thấp thỏm lo lắng.
Phòng cấp cứu của bệnh viện vô cùng ồn ào, giường bệnh bình thường cũng là chen chúc nhau nằm, loại bệnh nhân chưa xử lý như Khúc Cảnh vẫn có chỗ để nằm thì coi như ưu ái rồi.
“Phải tiến hành phẫu thuật, nếu không chuẩn bị nhặt xác là vừa, vẫn chưa liên lạc được với người nhà của cậu ta à?” Miễn cưỡng giữ Khúc Cảnh đến ngày hôm sau, phòng cấp cứu liền chuyển cậu sang phòng bệnh phổ thông của khoa nội, đồng thời cho một bác sĩ trẻ tuổi làm thủ tục. Dưới ánh mắt nghiêm lệ của các bác sĩ khoa nội, vị bác sĩ trẻ tuổi kia phải xuất tiền túi làm thủ tục nhập viện cho Khúc Cảnh cũng chỉ có thể thầm đổ mồ hôi lạnh.
Anh đi tìm người, lại không ngờ người đàn ông ngày đó mang Khúc Cảnh đi lai lịch lại lớn tới vậy, cái sự nghiệp cũn thế lực của hắn bao trọn phân nữa quốc gia, nhân xưng Tả gia『 Tả Bán Thiên』, chỉ là nhắc tới mà đã thấy muốn có quan hệ với Tả gia không phải là chuyện dễ dàng, càng miễn bàn tới người nọ còn là chấp hành trưởng tối cao, mưu gia chủ sự thế hệ này của Tả gia『 Tả Vân Hi 』 .
Dân chúng như anh mà muốn tới tìm Tả Vân Hi thì quả thật chính là thiên phương dạ đàm.
Đi qua hết mấy xí nghiệp tổng công ty, đừng nói muốn nhìn thấy dàn cán bộ hơi cao một chút, anh ngay cả cửa công ty người ta cũng không vào được, vừa tới quầy tiếp tân đã bị tổng đài tiểu thư xinh đẹp lễ phép cản lại.
“Trò Khúc, em nói, thầy phải làm sao để giúp em đây?” Bác sĩ trẻ tuổi không còn cách nào, chạy qua chạy lại mấy nơi đều không có kết quả, đành phải vào giường bệnh nhìn Khúc Cảnh đang hôn mê thì thào tự nói.
“Hi......” Tình trạng thân thể Khúc Cảnh vốn đã rất yếu, một lần bệnh này cơ hồ lấy đi nửa cái mạng của cậu, hôn mê hai ngày, cậu ngẫu nhiên sẽ tỉnh lại một chút, tiếng nói mớ mong manh thỉnh thoảng lại vang lên như đang kêu gọi ai đó.
Đau quá......
Khúc Cảnh cau mày, động thân vài lần, sau đó nước mắt không nhịn được nữa từ trong hốc mắt tràn ra.
Đúng rồi, Hi...... Không cần cậu......
Cho nên, cậu mới thấy đau như vậy sao?
Yết hầu đau, thân thể đau, chân đau, tâm cũng đau, Khúc Cảnh từ từ mở mí mắt nặng nề của mình lên, cậu đã không còn biết mình đang ở đâu.
Chỉ là không thể khống chế được dòng nước mắt tuôn rơi không ngừng.
“Em tỉnh?” Bác sĩ trẻ tuổi nâng cậu lên, lót một cái gối vào thành giường để cậu tựa vào.”Tình trạng của em không quá khả quan, không thể ăn gì, uống chút nước đỡ đi.”
Tỉnh lại không được vài phút, uống được vài ngụm nước, Khúc Cảnh lại ngất đi, khóe mắt thỉnh thoảng có nước mắt tràn ra.
Bác sĩ trẻ tuổi không đành lòng, lại kiên trì chạy tới vài xí nghiệp Tả thị nữa, cuối cùng mới nhớ tới hiệu trưởng St. Luis tựa hồ là anh em của Tả Vân Hi, sau đó anh chạy thật nhanh về trường học.
“Chẳng qua là một học sinh thôi mà, chấp hành trường của Tả gia nếu dễ gặp như vậy, thì không phải quá khoa trương rồi sao? Hoàng y sư, anh đây là đang làm khó tôi.” Tả Vân Tiều tựa lưng vào ghế, nhíu mày.
“Không phải, Hiệu trưởng, tôi cam đoan với anh là anh ta có quen với trò Khúc, tôi từng thấy anh ta đi với Khúc Cảnh.” Bác sĩ trẻ tuổi nóng nảy, thật vất vả mới tìm được đến đây, là một mạng người a! Không thể dễ dàng buông tha như vậy được.
” Tam ca tôi là người thế nào tôi còn rõ ràng sao? Anh không cần đến đây nói giỡn với tôi.” Tả Vân Tiều xoay người lại, liếc nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi đang cuối đầu đứng, lập tức phủ định cách nói của anh.”Có lẽ anh đã nhận sai người rồi.”
Đùa gì chứ, Tam ca sao có quen học sinh trong trường y được, càng đừng nhắc tới chuyện tự mình đến đón, vạn nhất giúp anh ta gọi điện chọc tức Tam ca đang bận bịu ở nước ngoài, vậy người xui xẻo là y a!
Nói nửa ngày, Tả Vân Tiều đuổi sao anh cũng không chịu đi, cuối cùng đành phải nhượng bộ đưa số điện thoại của Giản Hướng Bằng cho anh.
Dù sao thì cũng phải có một người làm vật hy sinh......
Tiễn anh đi, Tả Vân Tiều bắt đầu lo lắng học kỳ sau có cần đổi một giáo y hay không. [Gin: lo kỳ sau đổi 1 hiệu trưởng đi thằng ngốc >”<]
Nhiều lần qua lại, thật vất vả bác sĩ trẻ tuổi mới liên lạc được với Giản Hướng Bằng trợ lý đặc biệt của Tả Vân Hi, không ngờ, đáp án từ chỗ Giản Hướng Bằng cũng không khác gì Tả Vân Tiều.
Nhưng Khúc Cảnh đã nằm viện ba ngày, tình huống của cậu ngày càng tệ, nếu không phẫu thuật, vậy thật sẽ nhặt xác giúp cậu bé đó a!
“Xin nhờ anh đó, mạng người quan trọng, cầu anh giúp tôi liên lạc với Tả tiên sinh đi, bằng không cậu bé kia sẽ có chuyện đó, vạn nhất anh ta quen Khúc Cảnh thì sao? Đến lúc đó cậu bé kia chết, anh chịu trách nhiệm được à?” Đeo bám Giản Hướng Bằng thật lâu vẫn mà vẫn không có kết quả, bác sĩ trẻ tuổi tính tình luôn rất tốt rốt cuộc nổi giận, cuối cùng nói nặng lời luôn.
“Bác sĩ, không sao đâu, cám ơn thầy.” Buổi chiều Khúc Cảnh đã tỉnh, nghe xong chỉ cười, sau đó dùng tiếng nói thật nhỏ, thật mỏng manh nói.”Không phẫu thuật cũng không sao, cứ như vậy đi, chỉ là xin lỗi đến phút cuối cùng còn phiền thầy như vậy......”
Hết 8-1
8-2
Tả Vân Hi tâm trạng buồn bực từ ngày ấy vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, ngẫu nhiên còn có thể cảm thấy một trận khó thở.
Gọi điện cho Khúc Cảnh vẫn không có người nghe, sau lại hình như hết pin, ngoài vùng phủ sóng, Tả Vân Hi đi tới đi lui trong phòng, phiền muộn không thôi, cuối cùng đang muốn gọi Giản Hướng Bằng bảo gã đến biệt thự xem thế nào thì đúng lúc Giản Hướng Bằng gọi điện thoại đến.
Khi Giản Hướng Bằng nói hết lời, điện thoại trên tay Tả Vân Hi thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Trước giúp tôi lo liệu chuyển viện cho cậu ấy, chuyển đến bệnh viện Thánh Tâm, cho cậu ấy chăm sóc tốt nhất, chút nữa tôi sẽ gọi cho Lam Úc Kiệt, mau, cậu nhanh đi giúp tôi xử lý, tôi lập tức đáp máy bay trở về.” Tả Vân Hi bàn tay khẽ run, nếu không phải hắn bắt buộc chính mình phải trấn định, có thể ngay cả một câu cũng nói không xong. “Hướng Bằng, tôi chưa từng cầu cậu cái gì, nhưng mà lúc này đây, xem như tôi van cậu, nhất định, nhất định phải giúp tôi chăm sóc người đó.”
Giản Hướng Bằng choáng váng.
Vài thập niên gã chưa từng nghe qua Tả Vân Hi dùng lời nói như vậy với gã.
Lần này chết chắc rồi.
Sớm biết ông chủ cùng học trò họ Khúc kia sâu xa đến như vậy, gã sẽ không kéo dài chuyện tới hiện tại mới nói......
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, điện thoại còn chưa cúp Giản Hướng Bằng đã chạy đi lấy xe.
Người gọi điện thoại đến nói như thế nào nhỉ? Hình như nói là sắp chết?!
Không thể chết được a...... Ngươi chết ta cũng chết chắc rồi......
Buổi tối, bác sĩ trẻ tuổi còn bên giường bệnh ngủ gật, Giản Hướng Bằng dẫn theo một đống người vọt vào phòng bệnh, hấp tấp nâng người kia qua giường di động.
“Này, này, xin hỏi, đây là xảy ra chuyện gì?” Ầm ầm, bác sĩ trẻ tuổi chỉ có thể đuổi theo sau, lên xe cứu thương cùng Khúc Cảnh, một đường chuyển viện này anh vẫn không hiểu gì hết.
“Cáp, cáp...... Vị này...... xưng hô thế nào?” Giản Hướng Bằng cười gượng, tới bệnh viện Thánh Tâm Lam Úc Kiệt đã dẫn theo một đám bác sĩ chờ ở cửa, vội vội vàng vàng liền đẩy đi vào, lúc này Giản Hướng Bằng mới có tâm trí hỏi người bên cạnh.
“Tôi là giáo y của học viện St.Luis, tôi họ Hoàng.” Bác sĩ trẻ tuổi đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Hoàng tiên sinh sao? Chính là ngài có điện thoại nhỉ? Tôi là Giản Hướng Bằng, trợ lý của Tả tiên sinh, cái kia...... xấu hổ mấy ngày hôm trước...... Ách...... Thật có lỗi...... Ha ha...... Tóm lại...... tôi đã liên lạc với Tả tiên sinh, Khúc Cảnh bên này chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm......” Giản Hướng Bằng cười so với khóc còn khó coi hơn, cả khuôn mặt đều tràn ngập chữ khổ. Hơn nữa thấy rõ dáng vẻ Khúc Cảnh rồi, Giản Hướng Bằng đột nhiên thầm nghĩ tự mình nên đi mua một bộ quan tài rồi viết một phong di thư dặn dò hậu sự đi.
Thôi rồi, lần này gã thật sự chết chắc rồi, lại còn có chín cái mạng cũng không đủ chết.
Sao lại là đứa nhỏ này?
Quậy nửa ngày người ta chẳng những không phải trộm, mà còn là tâm can của ông chủ nữa chứ? [Gin: ai bảo lo chuyện bao đồng ráng chịu =3=]
Cho nên...... Hết thảy sự tình đều là do gã mà ra sao?
Giản Hướng Bằng rùng mình, lắc lắc mặt, nghĩ không ra Tả Vân Hi trở về gã phải nói gì với hắn đây, đành phải như ruồi bọ vo ve hai bên phía trước phía sau Lam Úc Kiệt.
“A Kiệt, anh phải cứu tôi, không đúng, là cứu thằng nhóc này, cậu ta tuyệt đối không thể có chuyện gì, bằng không tôi nhất định phải chết......” Giản Hướng Bằng trong mắt phiếm lệ quang.
“Cái này còn cần cậu phải nói sao?” Lam Úc Kiệt liếc gã một cái, nghe cả đoàn bác sĩ báo cáo kết quả kiểm tra, lấy máu xong liền đẩy đến phòng phẫu thuật, bệnh viện là nhà anh mở, chỉ cần lo liệu một tiếng thì thư giải phẫu đồng ý gì gì đều trực tiếp miễn. “Tránh ra, đừng bám vào tôi, cậu biết mổ không? Không liền ngoan ngoãn đi ra ngoài chờ, bệnh viện của tôi không phải văn phòng của cậu, Mại Khắc, tiêm thuốc trợ tim, Ngải Khả, chuẩn bị thuốc mở rộng tĩnh mạch.”
Giản Hướng Bằng vẻ mặt ủy khuất, mí mắt đều hạ xuống.
“Rồi rồi, biết rồi, tình huống tuy rằng không tốt lắm nhưng vẫn là đưa tới kịp, không chết được đâu.” Lam Úc Kiệt vỗ vỗ bả vai Giản Hướng Bằng xong, quay đầu lại liền một cước đạp người ra ngoài.
Tả Vân Hi trong lòng sốt ruột, vội vàng mấy chục giờ bay hạ cánh xong liền trực tiếp đến bệnh viện Thánh Tâm, một giây đồng hồ cũng không dám làm lỡ.
Khúc Cảnh phẫu thuật xong đã chuyển qua phòng bệnh đơn chăm sóc đặc biệt.
Hơn nửa đêm, Tả Vân Hi ở bên giường bệnh lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chút xíu da lộ ra ngoài ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn đeo mặt nạ dưỡng khí, nghe tiếng Khúc Cảnh thở suy yếu, trong lòng đau cực.
“Không có việc gì, buổi tối mới vừa phẫu thuật xong, tình huống coi như ổn định, tuy rằng suy yếu, nhưng hảo hảo chăm sóc hẳn là sẽ không thành vấn đề.” Lam Úc Kiệt ở một bên vỗ vỗ vai hắn, hy vọng an ủi bạn tốt một chút.
“Cám ơn cậu, A Kiệt.” Tả Vân Hi nói cám ơn, tiễn anh đi ra phòng khách bên ngoài phòng bệnh.
“Khách khí cái gì, chúng ta là bạn bè a.” Lam Úc Kiệt cười cười. “Cậu vừa trở về, cũng quá mệt mỏi, nhớ rõ phải nghỉ ngơi một chút, tớ về văn phòng trước.”
“Ông chủ......” Lam Úc Kiệt vừa đi, Giản Hướng Bằng ngồi ở phòng khách lập tức liền đứng lên, một tiếng ông chủ hô lên có chút chột dạ.
“Cậu đi về trước, ngày mai công ty còn cần cậu.” Tả Vân Hi mặt không chút thay đổi, chỉ bảo Giản Hướng Bằng đi về trước nghỉ ngơi.
“A...... Ác......” Giản Hướng Bằng hạ vai, buồn nửa ngày vẫn là không dám hé răng, ngoan ngoãn mở cửa đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng, mấy tiếng vang thật lớn từ bên trong truyền đến, Tả Vân Tiều cùng Tả Vân Tường ở ngoài cửa vừa lúc nghe thấy tiếng vang, nhìn Giản Hướng Bằng đang muốn rời đi, Giản Hướng Bằng lắc đầu, đi.
“Tam ca, là em, Vân Tiều, em vào được không.” Gõ cửa, Tả Vân Tường đi phía sau Tả Vân Tiều cũng theo vào.
Trên bức tường màu trắng ở phòng khách có hai cái lỗ to, đi vào phòng bệnh, Tả Vân Hi lẳng lặng ngồi ở bên giường bệnh, cúi đầu thì thấy, trên tay còn chảy máu.
“Tam ca......” Tả Vân Tiều sợ hãi gọi hắn một tiếng, anh em ở chung nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua dáng vẻ này của Tả Vân Hi.
Vài thập niên ở chung, Tam ca luôn luôn là vui giận không hiện ra mặt, mà hôm nay là vì đứa nhỏ tái nhợt trên giường bệnh nổi giận đùng đùng, còn đấm vách tường làm tay bị thương.
Tả Vân Tường nhanh trí, lập tức đến phòng trực gọi một y tá đến băng bó.
“Tới làm cái gì? Vô giúp vui sao? Về đi.” Cũng không ngẩng đầu lên, Tả Vân Hi liền đem ánh mắt ôn nhu khóa trên người Khúc Cảnh.
“Tam ca, Khúc Cảnh cũng quen em, em có thể giúp anh mỗi ngày đến bệnh viện chăm cậu ấy, Kiệt ca nói hẳn là trong hai ngày cậu ấy sẽ tỉnh, em ở đây còn có thể cùng cậu ấy tâm sự.” Hai người đến tìm Lam Úc Kiệt rồi mới đến phòng bệnh thăm hỏi, buổi tối lúc về bổn gia gặp Tả Vân Tiều, nghe nói chuyện Khúc Cảnh y cũng bị một cú sốc, tuy rằng không rõ ràng lắm Khúc Cảnh cùng Tam ca có gì, bất quá Tả Vân Tường cũng không phải thằng ngốc, vội lấy lòng nói.
“Em, cái kia, Tam ca......” Chuyện Khúc Cảnh, Tả Vân Tiều cũng giống Giản Hướng Bằng cảm thấy chột dạ, nếu không phải y trì hoãn, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn một chút, nghĩ vậy, Tả Vân Tiều cũng rất nghĩ muốn mua một khối đậu hủ đập đầu mình cho rồi.
“Đều im lặng một chút đi, không có việc gì thì về đi, đừng làm ồn đến cậu ấy.” Dáng vẻ Khúc Cảnh tái nhợt nhỏ bé và yếu ớt làm cho Tả Vân Hi rất là đau lòng, chỉ sợ sẽ không thấy cậu nữa, ánh mắt một giây đồng hồ cũng không chịu dời.
Lại đứng trong chốc lát, hai người mới rời đi.
“Vân Tiều, mấy ngày nay anh không đến công ty, có việc gọi Đại ca, Nhị ca lo liệu.” Tả Vân Hi lại dặn dò một câu như vậy, hai người đều gật đầu rồi mới đi.
Hết 8-2
8-3
“Nhóc con......” Tả Vân Hi nắm bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của Khúc Cảnh vào lòng bàn tay mình, ngoài vạn phần đau lòng còn có chút tự trách.
Bé con trước khi hắn đi còn nhảy nhót, còn lưu luyến không rời ở huyền quan ôm thắt lưng hắn làm nũng nói muốn hắn nhanh trở về, giờ sao lại động cũng không động nằm ở đây?
“Đau......” Thuốc gây tê tan đi, Khúc Cảnh bắt đầu cảm thấy đau đớn không thôi, từ đầu tới chân đều đau làm cậu tỉnh lại.
“Tỉnh? Đừng, đừng lộn xộn, trên tay còn ghim kim ấy.” Tả Vân Hi nhìn cậu cả đêm cũng chưa ngủ, một chút động tĩnh cũng có thể quấy nhiễu hắn. “Đau không? Anh gọi người tiêm thuốc giảm đau cho em, chịu một chút, lập tức sẽ không đau.”
“Hi......” Khúc Cảnh mới tỉnh, ánh mắt trống rỗng mê ly, hôn mê lâu lắm, lúc này ý thức không rõ ràng, một tiếng kêu này chỉ là quán tính.
“Anh ở đây, anh ở đây, nhóc con, anh về rồi.” Tả Vân Hi vội vàng nắm tay cậu, nhìn cậu đau hắn cũng đau cực kỳ, ước gì có thể chia sẻ với cậu.
Mơ mơ hồ hồ, Khúc Cảnh lại ngủ, mê mang, biết có một đôi tay ôn nhu nắm tay cậu, vẫn luôn không có buông ra.
Thế nhưng, đó là tay ai mà?
Sao lại ấm áp như vậy......
Lần thứ hai tỉnh lại đã là buổi chiều, chậm rãi mở mắt ra, phát hiện có không ít người vây quanh cậu nói chuyện.
“Tam ca, em ở đây đi, anh trở về nghỉ ngơi một chút, từ ngày hôm qua anh đã không ngủ rồi, đồ ăn cũng không, như vậy thân thể sao chịu được.” Nói chuyện chính là Tả Vân Tường, đám anh chị em còn lại của Tả gia cũng đều nghe tiếng tới thăm hỏi.
Tả gia đều thầm nghĩ:
Xem ra, cậu nhóc nhỏ gầy này chính là người trong lòng của lão Tam rồi.
Thật đúng là...... người không thể nhìn tướng mạo nha......
“Về hết đi, ồn như vậy bảo người ta làm thế nào nghỉ ngơi?” Tả Vân Hi cau mày, khuôn mặt vốn không dễ nhìn giờ còn xanh lên, thoạt trông rất dọa người.
Đám anh chị em mũi hít một đống bụi, ngượng ngùng sờ sờ mũi đi hơn phân nửa, miễn cho lông ngựa không chụp được lại bị chân ngựa đá.
Giản Hướng Bằng, Tả Vân Tiều cùng Tả Vân Tường không dám đi, chỉ thật cẩn thận đứng ở một bên.
Hai thằng đứng trước là bởi vì chột dạ, đứa ở sau là vì tình bạn mà tới.
“Nước......” Khúc Cảnh cả người vô lực, chỉ có thể khàn khàn phát ra thanh âm mỏng manh.
“Muốn uống nước sao?” Tả Vân Hi lúc này mới phát hiện Khúc Cảnh tỉnh, vội vàng tháo mặt nạ dưỡng khí, thuần thục cầm cây bông thấm nước nhẹ nhàng quét lên đôi môi khô nứt của cậu, tiếng nói kia cực nhẹ cực nhu. “Bác sĩ nói còn chưa thể uống nước, đợi lát nữa anh hỏi lại cậu ta xem, hiện tại trước như vậy, nhịn một chút, còn có nơi nào không thoải mái không?”
Mấy người đứng bên thấy tròng mắt đều sắp lồi ra, người này, là Tam ca bọn họ bình thường thoạt nhìn phải nói năng thận trọng sao?!
Thức thời, không ai dám ở lâu trong đây làm bóng đèn, đều ngoan ngoãn sờ soạng đi ra ngoài.
“Hi......” Khúc Cảnh chậm rãi khôi phục ý thức, đầu cũng chậm chậm rõ ràng, không chịu được nước mắt chảy dài.
“Là anh, anh đã trở về, thực xin lỗi, để em chờ lâu như vậy.” Nhìn thấy nước mắt Khúc Cảnh rơi không ngừng, Tả Vân Hi cũng là một trận nghẹn ngào, cầm khăn tay lau khuôn mặt nhỏ nhắn ngập nước của cậu, lau lại ướt, ướt lại lau.
Hi...... Là đang xin lỗi cậu sao......?
Hắn không phải là chán rồi, mới gọi người đến đuổi cậu đi sao?
Nghĩ vậy chút, Khúc Cảnh liền một trận khó chịu, ngực đau, lập tức liền ho không ngừng.
“Rất không thoải mái sao không? Anh gọi bác sĩ đến xem nha?” Tả Vân Hi đỡ thân mình nhỏ gầy của Khúc Cảnh, vội vỗ nhẹ sau lưng cậu.
“Anh không phải...... không phải không cần tôi nữa...... muốn tôi đi sao?” Ho một trận, Khúc Cảnh đẩy Tả Vân Hi ra không cho hắn đỡ, nói xong, nước mắt như một chuỗi dây rơi không ngừng. “Tôi...... anh yên tâm...... tôi cái gì cũng không có lấy...... Ngay cả...... Ngay cả di động anh tặng tôi cũng chưa lấy đi...... Cho nên...... anh có thể yên tâm...... Khụ khụ khụ......”
Di động kia...... cậu rất thích...... Là hắn tặng cho cậu......
Cho nên...... Vẫn thực quý trọng mà......
Đáng tiếc...... thứ gì liên quan cũng không thể đem đi......
“Nói không cần em hồi nào chứ?” Tả Vân Hi vừa đau lòng lại vội vàng, bước lên vỗ lưng cho Khúc Cảnh, lau nước mắt, lại bị đôi cánh tay nhỏ bé quật cường đẩy ra vài lần. “Nhóc con, Tiểu Cảnh, bảo bối của anh, anh thề tới bây giờ anh cũng chưa nói những lời như thế, ngoan, đừng khóc, mắt khóc sưng lên thì anh sao chịu nổi đây?”
“Anh có...... anh gọi người đến đuổi tôi đi..... Khụ khụ...... Lạnh như vậy...... anh bảo tôi đi...... Khụ khụ khụ......” Khúc Cảnh cực kỳ thương tâm, thở hổn hển, chạm cũng không cho Tả Vân Hi chạm, thân thể vẫn rất đau, kích động ho không ngừng hô hấp cũng bắt đầu không thông.
“Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, đừng kích động, đều là anh không tốt, là anh không đúng, không khóc, đừng khóc......” Tả Vân Hi thấy Khúc Cảnh ho nghiêm trọng vội vàng trấn an rồi nhấn nút khẩn cấp.
Lam Úc Kiệt rất nhanh cùng mấy y tá tiến vào, cau mày tiêm một liều an thần cho Khúc Cảnh, lại tiêm một liều giảm đau.
“Người bệnh mới vừa tỉnh, không thể kích động.” Lam Úc Kiệt mặc dù giao tình cùng Tả Vân Hi không tồi, nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn vài lần.
Tiêm xong, theo tác dụng của thuốc an thần, Khúc Cảnh rất nhanh lại ngủ.
Kế tiếp vài lần tỉnh lại Khúc Cảnh vừa mở mắt nhìn thấy Tả Vân Hi đều là kích động như vậy, không phải thở hổn hển ho khan không ngừng thì lại rơi nước mắt, khiến Tả Vân Hi một chút biện pháp cũng không có, cuối cùng đành phải nghe Lam Úc Kiệt về nghỉ ngơi, để Tả Vân Tường ở lại chăm Khúc Cảnh.
Tả Vân Hi chân trước vừa đi, Giản Hướng Bằng sau lưng lắc vai vào phòng khách, gãi đầu cào não không biết thỉnh tội thế nào mới tốt.
Trở lại biệt thự, Tả Vân Hi trực tiếp lên lầu hai, trong phòng còn một chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bàn học màu trắng có hai quyển sách, một cây bút, một chiếc di động màu trắng xinh đẹp, thoáng qua như chủ nhân bàn học chỉ là rời đi rồi lập tức quay lại thôi.
Tả Vân Hi ngồi ở mép giường nhìn thấy tình cảnh như vậy, hai mắt hồi lâu không ngủ xuất hiện màu đỏ nhè nhẹ.
Không đợi gọi đến, Giản Hướng Bằng đã chính mình đưa đến cửa tự thú, gã đứng ở huyền quan, hai tay thả hai bên hông bộ vest đều run lẩy bẩy.
Tả Vân Hi ngồi trên sô pha, cầm trong tay một ly rượu vang, chỉ nhìn gã vài lần.
“Học trưởng, em......” Giản Hướng Bằng là đàn em khi Tả Vân Hi học trung học, bởi vì sùng bái, từ lúc đó vẫn luôn đi theo hắn, mười mấy năm cứ như vậy nháy mắt mà qua, Giản Hướng Bằng làm việc rõ ràng có trật tự, cho tới bây giờ chỉ gọi hắn là ông chủ, chuyện thật riêng tư mới gọi hắn một tiếng học trưởng.
Tả Vân Hi nhướng mi, trước khi Giản Hướng Bằng dâng mình cho hắn lột da, hắn đã nhìn kỹ cả nhả một lần.
Cái giá trên huyền quan có một đống thư tín, đã phân loại, chỉnh tề ngay ngăn, đây là việc Giản Hướng Bằng làm.
Tủ giầy còn có giày vải hồi mùa thu hắn mua cho Khúc Cảnh, khi ở bệnh viện, hắn cẩn thận xem qua bàn chân vì đông lạnh mà đầy vết thương của Khúc Cảnh, còn đau xót dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên.
Đặt ở giường bệnh là áo T-shirt ngắn tay cùng quần sọt, là đồ mặc ở nhà của Khúc Cảnh.
Lại nhìn thấy đèn bàn mở ở phòng lầu hai, sách vở mở ra, di động không mang đi.
Đủ loại dấu hiệu, hơn nữa Giản Hướng Bằng giờ phút này xuất hiện, Tả Vân Hi không khó đoán được là chuyện gì xảy ra, nhưng là đối mặt Giản Hướng Bằng, hắn một câu cũng không nói.
Hết 8-3
8-4
“Học trưởng, thực xin lỗi, đứa nhỏ kia nằm bệnh viện đều là bởi vì em...... em thật có lỗi...... em...... em sẽ từ chức......” Cúi đầu, nắm tay, tiếp theo Giản Hướng Bằng đem cả chuyện ngoan ngoãn nói ra, mỗi chi tiết đều không nói lệch đi, trong giọng nói không khó nghe ra tự trách sâu sắc cùng luyến tiếc khổ sở.
Gã thực thích công việc này, cũng thích người của Tả gia, cho dù công việc bận đến mức trời đất quay cuồng, cho dù thường bị chỉnh cho khổ mấy ngày liền, cho dù...... Cho dù có nhiều “cho dù” lắm, gã vẫn làm không biết mệt, hơn mười năm ở chung, sớm chặt chẽ giống người một nhà rồi.
“Từ chức?” Tả Vân Hi nở nụ cười, cái kiểu ngoài cười nhưng trong không cười. “Không, không dễ dàng như vậy.”
Nghe vậy, Giản Hướng Bằng ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn.
Không cần từ chức thật tốt quá, thế nhưng...... câu sau 『 không dễ dàng như vậy 』lại làm cho gã từ đỉnh đầu lạnh tới lòng bàn chân, toàn thân run lên.
“Cậu trước về công ty đi, có công việc bề bộn phải xử lý như vậy, ngươi còn ở nơi này loanh quanh cái gì?” Tả Vân Hi nhắm đôi mắt đỏ lên, nhẹ nhàng nằm xuống trên sô pha, nâng tay chà xát cằm mình, hai ngày không để ý lại bản thân, râu cũng mọc ra rồi. “Tôi nằm một chút, ba tiếng sau gọi tôi.”
“Dạ, ông chủ......” Giản Hướng Bằng choáng váng, gã không nghĩ tới thủ trưởng nghiêm khắc của mình, học trưởng tôn kính, dễ dàng bỏ qua cho gã như vậy.
“Hướng Bằng.” Tả Vân Hi vẫn là tư thế nằm nhắm mắt kia, động cũng chưa động, chỉ là trước khi Giản Hướng Bằng mở cửa đi ra ngoài thì gọi gã.
“Dạ.” Giản Hướng Bằng dừng lại, nhìn người trên sô pha, thanh âm phảng phất như đến từ địa ngục khiến gã thiếu chút nữa tiểu ra quần.
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha, này cậu cũng biết đi?” Không bật đèn, ánh sáng mỏng manh xuyên qua cửa sổ truyền đến, trong bóng đêm mơ hồ có thể nhìn thấy khóe miệng ác ma nhếch lên.
“Biết...... Đã biết, ông chủ.” Giản Hướng Bằng kiềm lại, không cho mình tiểu ra quần, bất quá thanh âm nói chuyện vẫn chịu thua kém run lên.
“Đi đi.” Khoát tay, Tả Vân Hi nghiêng người không thèm nói nữa, thế nhưng khi Giản Hướng Bằng đóng cửa rời đi lại phát ra một tiếng thở dài rất nhỏ.
Kỳ thật mọi chuyện không thể đổ hết lên đầu Giản Hướng Bằng trên đầu, Tả Vân Hi biết, nhưng hắn vẫn là bởi vì tâm tình ác liệt cho nên dọa đàn em đi theo hắn hơn mười năm kiêm trợ lý đặc biệt này sợ tới mức thiếu chút nữa đại tiểu tiện không khống chế được.
Tính đúng ra, Tả Vân Hi thấy tự hắn cũng có trách nhiệm, dù sao, cũng là hắn tự mình tư tâm nặng nề, không muốn ai chia sẻ bé con của hắn, đem đi cất giấu, mới có chuyện như vậy xảy ra.
Giản Hướng Bằng đối với hắn luôn luôn là trung thành và tận tâm, nếu có một thân lông dài, khẳng định chính là con chó to hộ chủ, bảo nó ăn thức ăn mèo nó tuyệt không dám đòi ăn thức ăn cho chó.
Người như vậy, cho nên mặc dù suýt nữa sai sót ngẫu nhiên làm cho Khúc Cảnh đã đánh mất một cái mạng nhỏ, Tả Vân Hi cũng chỉ là trong lòng vừa đau lại thương yêu cho Khúc Cảnh thôi, cũng không thể đem Giản Hướng Bằng làm kẻ chết thay.
Cũng may mắn, Khúc Cảnh treo một cái mạng nhỏ, cuối cùng dù gặp nguy hiểm nhưng may thay được Lam Úc Kiệt kéo trở lại.
Cho nên, ông trời coi như là ưu ái hắn rồi.
Thoáng nghỉ ngơi mấy giờ, thức dậy, Tả Vân Hi rút hai triệu quyên cho đoàn thể từ thiện, tiếp theo cạo râu, tắm rửa, thay đổi quần áo sạch sẽ, lúc này mới một thân nhẹ nhàng khoan khoái đến bệnh viện bên nhóc con của hắn.
Tĩnh dưỡng vài ngày, Giản Hướng Bằng cũng cúi đầu cúi người hao hết nước miếng giải thích, thậm chí có lúc rảnh liền chạy tới phòng bệnh bưng trà châm nước cho Khúc Cảnh, khiến Khúc Cảnh rất là ngượng ngùng.
Đã biết sự tình từ đầu đến cuối rồi Khúc Cảnh chậm rãi có thể hiểu được, đối với người hại cậu toàn thân đơn bạc ra ngoài vào ngày đại tuyết thiếu chút nữa một đêm đông chết này, cậu lại không còn tức giận gì.
Thế nhưng biết chân tướng rồi, đột nhiên có loại cảm giác không chết thật tốt.
“Hôm nay khá hơn chút nào không?” Tả Vân Hi tùy tay vắt áo khoác vest cầm trên tay lên ghế, vừa ngồi xuống liền đưa tay áp vào trán Khúc Cảnh, gần đây ban đêm thường hay sốt nhẹ, cũng may hắn đều ở bên coi chừng. “Có không thoải mái chỗ nào không?”
Khúc Cảnh tình trạng có phần ổn định rồi, Tả Vân Hi yên tâm rất nhiều, cũng đến công ty để ý một chút việc, không phải toàn bộ buông tay mặc kệ, vì thế mấy anh chị em đều khóc chảy nước mắt chạy tới cảm tạ Khúc Cảnh.
“Ân, không có việc gì.” Khúc Cảnh để hắn đỡ ở phía sau đầu chèn hai cái gối đầu ngồi xuống, hai gò má trắng nõn khi cười với Tả Vân Hi có một chút hồng hào. “Bệnh viện có bác sĩ và y tá, mỗi giờ đều đến kiểm tra một lần, anh không cần lo lắng, nếu bề bộn nhiều việc, không cần vội vàng đến xem em.”
Bởi vì thân thể vốn không tốt, trận bệnh này làm cho Khúc Cảnh ăn không ít đau khổ, tuy nói phẫu thuật rồi, vết thương trong lồng ngực đã gần lành, nhưng vẫn thường xuyên rất là đau, bất quá, điều này Khúc Cảnh cũng không có nói ra miệng.
“Đồ ngốc, có gì quan trọng hơn em chứ? Nè, uống canh gà đi.” Tả Vân Hi cười xoa bóp bàn tay nhỏ bé của cậu, sau đó đổ trong bình thuỷ tự tay mang đến ra một chén canh gà lớn nhét vào trong tay cậu.
Canh gà đầu bếp ở bổn gia hầm thật đúng là không tồi tí nào, vàng óng thơm ngon trong suốt, chỉ là không biết có phải vừa mở sẽ bay mùi rất xa không, còn không à, tức khắc có mũi chó đến đòi ăn rồi.
“Của tớ đâu?” Lam đại bác sĩ cũng không gõ cửa, rất giống vài năm qua chưa uống canh gà, phất đuôi tóc liền chỉ vào bình thuỷ trong tay người nào đó, một chút cũng không khách khí liền đùa giỡn nhìn Tả Vân Hi đòi hỏi.
Hết 8-4
8-5
Lam Úc Kiệt lưu manh vui đùa, nếu là bình thường anh không dám vuốt lông trên đầu lão hổ như thế, nhưng là hiện tại anh có con tin trong tay rồi — Khúc Cảnh, không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của một chút thì sẽ thật có lỗi với lương tâm.
“Có, bát lớn nhất cho cậu, nè.” Tả Vân Hi tâm tình cực tốt rót một chén đưa cho Lam Úc Kiệt, một chút cũng không mất kiên nhẫn.
“Wow, Tả Tiểu Tam, đầu bếp nhà cậu thật sự là không tồi, khi nào đổi việc vậy, tớ mời về!” Lam Úc Kiệt cười hì hì tiếp nhận chén canh gà lớn, cũng không khách khí an vị ở sô pha mở miệng uống.
“Nhảy việc thế nào cũng không nhảy đến chỗ cậu, bất quá, nếu cậu thích tớ sẽ bảo hắn hầm một tháng canh gà mỗi ngày đưa tới bệnh viện, đến lúc đó cậu cũng đừng chạy theo tôi nói ngán.” Tả Vân Hi từ trong bình chọn ra một cái đùi gà to gắp vào bát Khúc Cảnh, khiến Lam Úc Kiệt một trận bất mãn, nhào lên như thổ phỉ cướp cả cái bình rồi tự chọn.
“Nột, cậu nói đó nha, một tháng canh gà, tớ nhớ kỹ, bảo đầu bếp nhà cậu mỗi ngày đều đưa tới cho tớ, ít một ngày tớ sẽ đào hắn ra.” Lam Úc Kiệt cầm bình thuỷ, chọn nửa ngày mới từ bên trong lấy ra một cái đùi gà nhỏ, đã ăn còn căm giận trừng mắt nhìn Tả Vân Hi liếc một cái.
Lam Úc Kiệt dáng vẻ như con nít làm Khúc Cảnh nở nụ cười, bất quá cũng làm cho cậu nhìn cái đùi gà trong bát xấu hổ không biết ăn được không.
“Hắn chính là thích ăn trong bát người khác thôi, đừng để ý đến hắn, em ăn đi.” Tả Vân Hi không để ý Lam Úc Kiệt khóc lóc om sòm, chỉ sờ sờ đầu Khúc Cảnh, cười bảo cậu ăn đùi gà đi.
“Rồi sao, tớ thích ăn thứ trong bát người khác đấy, Khúc Cảnh đừng quản anh, cứ cắn cái đùi gà tội ác kia đi, đừng để anh nhìn thấy nữa.” Lam Úc Kiệt khò khè vài tiếng liền bắt đầu giải quyết chén canh gà lớn, bát để một bên cũng không có ý đi rửa, móc khăn tay lém lỉnh xoa xoa miệng. “Nói, hôm nay sao không thấy Tiểu Giản a? Tớ thấy cậu ta gần đây đến bệnh viện còn nhiều hơn về nhà, hầu hạ Khúc Cảnh so với hầu hạ mẹ cậu ta còn hiếu thuận hơn, sao hôm nay cả ngày không thấy bóng người mà?”
Tả Vân Hi ánh mắt mị mị, hơi hơi cười, nhưng không trả lời.
Nụ cười này bao hàm rất nhiều rất nhiều hàm nghĩa, Lam Úc Kiệt lập tức rùng mình, không dám hỏi nữa.
“Ân, đúng rồi, Hi, sao hôm nay cả ngày không thấy Giản ca mà?” Khúc Cảnh nghiêng đầu, mới phát hiện Giản Hướng Bằng bình thường ồn ào hôm nay thật sự chưa thấy bóng người.
“Cậu ta a......” Đặt câu hỏi không phải là người khác, mà là tâm can bảo bối của Tả Vân Hi, đãi ngộ tự nhiên là khác biệt, Tả Vân Hi cười ôn nhu tiếp nhận cái chén không của Khúc Cảnh, cẩn thận lấy khăn ẩm lau cái miệng nhỏ nhắn đầy mỡ của cậu, trình độ cưng chiều tương phản làm cho Lam Úc Kiệt ở một bên nổi lên cả thân da gà. “Cậu ta gần đây có khiết phích, trở nên cực yêu sạch sẽ, nói WC trong tòa nhà công ty cần hoàn toàn sửa sang lại một lần, hơn nữa muốn dùng bàn chải đánh răng tự tay chà sạch từng ngóc ngách, mỗi viên gạch mới được, cho nên về sau thời gian không làm việc đều phải đến quét dọn vệ sinh, tính tòa nhà công ty chúng ta cũng không cao, hai mươi tám tầng mà thôi, mỗi tầng có hai phòng WC, theo trình độ sạch sẽ của cậu ta...... Anh thấy...... trước tết sang năm thì sẽ xong đi.”
“Hóa ra Giản ca thích sạch sẽ như vậy, vậy thật sự là rất vất vả mà.” Khúc Cảnh có chút kinh ngạc gật gật đầu, cậu vẫn là lần đầu nghe được có người bị khiết phích như vậy, thế giới thật sự là không gì không có nha.
“Cáp, cáp...... Tớ về văn phòng trước......” Lam Úc Kiệt nghe xong da đầu run lên, ngay cả nói chuyện cũng run theo, Tả Vân Hi này thật đúng là không phải dọa người bình thường...... Lấy bàn chải đánh răng tự tay chà sạch sẽ WC hai mươi tám tầng...... Giản Hướng Bằng hiện tại hẳn là vừa gạt lệ vừa kêu rên chà WC đi...... Lam Úc Kiệt tự đáy lòng cũng đồng tình, bất quá, anh vẫn là cố đừng để Tả Vân Hi tính kế mới được nha!
“Bác sĩ Lam chạy thực mau.” Khúc Cảnh nhìn thấy Lam Úc Kiệt chạy trối chết không thấy tăm hơi bóng người, khuôn mặt nhỏ nhắn đều viết chữ kinh ngạc.
“Có thể là bận.” Tả Vân Hi cười mị mị, lấy trong bao mấy quyển sách cho Khúc Cảnh đọc.
“Nhưng mà vừa rồi anh ấy hình như có hơi phát run mà.” Khúc Cảnh không rõ, tiếp nhận sách vở xong vẫn là thần tình nghi hoặc.
“Kia có thể là điều hòa lạnh quá.” Nhét xong Khúc Cảnh vào chăn, Tả Vân Hi cười hôn hôn trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Úc.” Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức giống như cây táo đỏ bừng lên, Khúc Cảnh thẹn thùng cúi đầu vội lật sách ra.
Khúc Cảnh nằm viện không bao lâu trường học đã khai giảng, Tả Vân Tường tan học vẫn ngẫu nhiên đến thăm cậu, giáo y trẻ tuổi cũng tới vài lần, nhưng thật ra trong lòng Khúc Cảnh vẫn nghĩ về Diệp Lam.
Bởi vì vốn thân thể không tốt, cho nên tốc độ Khúc Cảnh phục hồi tương đối cũng chậm hơn nhiều, Lam Úc Kiệt nói cậu ít nhất phải nằm ở bệnh viện ba tháng mới được, nhưng nhớ tới lúc ấy Diệp Lam hỗ trợ Khúc Cảnh vẫn luôn thực cảm động.
Diệp Lam sợ phiền toái, không gần người khác, thậm chí ngay cả nói cũng rất ít nói, thế nhưng hỗ trợ cậu như vậy, mà nếu không có y đúng lúc kéo Khúc Cảnh vào phòng còn dùng chậu than, chăn bông làm ấm cho cậu, nói không chừng cậu hiện tại đã sớm đi đoàn tụ với bà ngoại rồi, làm sao còn có thể lưu cái mạng nhỏ này mà!
Hôm nay buổi chiều, Khúc Cảnh đang nửa ngồi nửa nằm xem sách Tả Vân Hi đem tới cho cậu.
Nghe được tiếng đập cửa, nhìn đồng hồ ước chừng là tan học rồi, tưởng là Tả Vân Tường đến thăm cậu, không nghĩ đi vào đúng là Diệp Lam.
“Diệp, Diệp...... bạn Diệp......” Khúc Cảnh hoảng sợ, nói cũng nói không tốt, còn kém chút nữa là cắn vào đầu lưỡi mình.
“Ân, cậu có khỏe không?” Diệp Lam vẫn là bộ dáng khốc khốc kia, nói năng lạnh lạnh.
Y mang theo một bó hoa, cắt từ trường học, ngẩng đầu nhìn thấy bình hoa bên cái giá cắm bó lớn hoa bách hợp, lập tức không nói hai lời ném hoa bách hợp vào thùng rác, thay vào bình hoa bằng hoa y mang đến, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.
“Tớ...... Ân, hoàn hảo, còn hai tháng là có thể xuất viện.” Khúc Cảnh nhìn thấy động tác Diệp Lam đáng yêu không khỏi bật cười.
“Vậy là tốt rồi.” Đặt mông ngồi xuống sô pha bên giường bệnh, Diệp Lam rút tạp chí bên cái giá ra xem.
Sau đó thật lâu hai người cũng không có một câu, Khúc Cảnh gãi gãi đầu, nhút nhát nhìn Diệp Lam.
“Cái kia, bạn Diệp...... Cám ơn cậu.” Khúc Cảnh đánh vỡ trầm mặc, suy nghĩ nửa ngày vẫn chỉ là phun ra một câu cám ơn.
“Kia không có gì.” Diệp Lam ngẩng đầu, mặt cũng đỏ hồng, không quen được người nói lời cảm tạ. “Kỳ thật lại nói tiếp, là tôi phải cám ơn cậu.”
“A? Vì cái gì?” Khúc Cảnh nghĩ không ra bản thân có cái gì làm Diệp Lam cám ơn.
“Bởi vì chuyện của cậu, hiệu trưởng học kỳ này bắt đầu gia tăng phúc lợi cho tư ưu sinh lên rất nhiều, nhất là toàn bộ chi phí đều miễn, với tôi mà nói thật sự rất rất cảm ơn. Phúc lợi mới thi hành rồi, chúng ta ở căn tin ăn ba bữa cũng không cần tiền, tất cả liên quan đến việc học đều là do trường học chi, ngay cả việc đi lại cũng không tốn một xu, giáo vụ chẳng những gia tăng chế độ học bổng, còn huỷ bỏ chế độ không nằm trong top 15 sẽ bị đuổi, tóm lại, hiện tại ở trong trường học chỉ cần là thân phận tư ưu sinh thì một đồng cũng không tốn, Khúc Cảnh, nếu không có cậu, chúng ta sao có phúc lợi tốt như vậy mà.” Diệp Lam nói đến này đó ánh mắt đều sáng lên. “Ký túc xá hiện tại đã sơn lại, thiết bị cũng hoàn toàn mới, nghe nói là theo chuẩn ký túc xá cao học mà làm, tóm lại, hiện tại mỗi ngày tựa như ở trong hoàng cung vậy, phòng tắm vòi sen đã đổi thành hồ lớn vững chắc, tuy rằng trong phòng đều có phòng tắm riêng, bất quá ngẫu nhiên đi ngâm nước nóng cảm giác thật đúng là giống hoàng đế, Khúc Cảnh, chúng ta vẫn là bạn cùng phòng, phòng rất lớn, cậu quay về trường học vẫn là có thể bất cứ lúc nào cũng quay về ký túc xá, tôi sau này sẽ không đóng cửa sổ nữa.”
Diệp Lam nói làm cho cái miệng nhỏ nhắn của Khúc Cảnh mở to cũng đã quên phải ngậm lại, bộ dáng kia rất giống nghẹn mấy quả trứng miệng vậy, cậu thật là kinh ngạc, không nghĩ tới nơi ở vốn là trường học bị bỏ lại biến hóa lớn như vậy!