• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tỉnh lại, Thất Dạ chậm rãi đưa mắt đánh giá xung quanh. Nơi hắn đang ở là một căn phòng bố trí trông rất đơn giản, làm người ta có cảm giác vô cùng thoải mái. Có thể nói, căn phòng này đơn giản mà không hề giản đơn. Nhưng, ai có thể nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra không? Trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại vài hình ảnh gãy đứt: tên hộ pháp xấu xa kia muốn đánh ma ma, sau đó hắn đã chắn roi, hình như còn hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại thì đã ở nơi này. Chắc không phải là bị tên hộ pháp kia mang đi chứ? Sau này không biết còn phải chịu bao nhiêu khổ sở nữa đây?

“Tiểu công tử đã tỉnh?”

Thất Dạ ngẩng đầu lên, liền thấy ngay vị tỷ tỷ xinh đẹp lần trước đã dẫn hắn về với ma ma.Chẳng lẽ….. ngày hôm qua, chính phụ thân đã cứu mình sao?

Nhìn thấy được nghi hoặc trên mặt Thất Dạ, Dương Liễu giải thích: “Tiểu công tử hiện đang ở Ngưng Viên các, trong sương phòng của giáo chủ. Hôm qua, tiểu công tử đã bị trọng thương, là giáo chủ đã cứu công tử.”

Quả nhiên là phụ thân cứu mình, trong lòng Thất Dạ như được rót chút mật.

“Thỉnh công tử chờ một lát, Dương Liễu đi thông tri một tiếng với cung chủ.”

“Hảo.”

Thất Dạ dựa vào thành giường suy nghĩ, nơi này là phòng của phụ thân, giường này chính là của phụ thân. Nghĩ vậy, hắn hùng hổ ôm lấy cái gối đầu mà hít, thơm quá~ Hắnlại kéo tiếp cái chăn lên cọ cọ vào mặt, là mùi trên người của phụ thân.

Dường như nhớ tới cái gì, Thất Dạ đột ngột buông tha cho cái chăn, tay phải luồn vào ống tay lôi ra mảnh ngọc huyết sắc. Dưới động tác hung hãn với nét mặt thâm trầm của Thất Dạ, thiếu chút nữa ngọc hồn phải nhảy dựng lên vì dọa sợ.

“Ngươi….. ngươi….. ngươi định làm gì?”

“Ngày hôm qua, ngươi có biết ta đã bị tên hộ pháp chết tiệt nào đó đánh trọng thương không?”

“Biết….. biết.”

“Vậy sao ngươi không ra tay?”

Nhìn thấy con ngươi bắn đầy hàn quang của Thất Dạ, ngọc hồn chỉ dám khẽ nuốt một ngụm nước miếng để lấy can đảm.

“Nếu lúc đó ta ra tay thì khổ nhục kế này sao thành?”

“Khổ nhục kế?”

Thất Dạ nhíu mày khó hiểu.

“Đúng vậy.”

Ngọc hồn gật gật đầu, nói tiếp: “Nếu ta ra tay cứu ngươi, cha ngươi nhất định sẽ không tức giận đến vậy. Y tức giận chứng tỏ có quan tâm đến ngươi. Như vậy không phải ngươi sẽ rất cao hứng sao?”

“Lúc đó ta té xỉu, biết sao được phụ thân có tức giận thật hay không? Ta chỉ biết bản thân bị người khác đánh, ngươi nói ta cao hứng nổi sao? Ta không phải có sở thích tự ngược nhé.”

Thất Dạ tức giận, hét lớn lên khiến ngọc hồn sợ tới mức rúm người lại mà ôm chân giường. Sau khi bạo phát xong, Thất Dạ từ tốn đi tới trước mặt ngọc hồn, ôn hòa nói: “Ngươi biết phụ thân sẽ đến?”

Ngọc hồn kinh hãi trước ngữ khí thay đổi bất thình lình của Thất Dạ, chỉ dám ngoan ngoãn gật đầu.

“A~! Ta biết rồi, con bướm quỷ quái kia chính là ngươi, ngươi cố ý dẫn ta đến gặp phụ thân. Lại cả việc tên hộ pháp kia, ngươi đã không ra cứu ta chính là chờ phụ thân ta tới nhìn thấy. Sau đó mới mở lòng tốt cứu ta thoát chết. Ta nói đúng chứ ngọc hồn yêu quý.”

Ngọc hồn có phần kinh hãi gật đầu nhìn nụ cười trên khóe miệng của Thất Dạ, trong lòng thầm nhủ, ai có thể cam đoan hắn không phải tiểu lý tàng đao chứ. (Đồng nghĩa với câu: miệng nam mô bụng một bồ dao găm)

“Ta….. là ta ngày ngày nhìn thấy ngươi mong mỏi muốn gặp phụ thân ngươi, cho nên….. mới giúp ngươi giải mối tương tư sầu khổ này thôi.”

Tương tư sầu khổ? Chúng ta đâu phải tình nhân.

“Ta đây có phải hay không nên hảo hảo cảm ơn ngươi?”

Thất Dạ xoa xoa hai tay với nhau, tuy nói ngọc hồn có ý tốt, nhưng để hắn dắt mũi như vậy thật không dễ chịu chút nào.

Trong thư phòng—–

“Lăng Lăng.”

Thượng Quan Tử Duyệt nhấp một ngụm trà, lên tiếng gọi con người đang cúi đầu xem công văn – Lãnh Dực Lăng. Lãnh Dực Lăng vờ như không nghe thấy, vẫn chuyên tâm nhìn đống công văn trong tay. Thấy biểu hiện đó của Lãnh Dực Lăng, Thượng Quan Tử Duyệt cũng không hề tức giận mà điềm tĩnh nói tiếp: “Lăng Lăng, ta nghe nói ngươi đã vì một tiểu hài tử mà đem Thái hộ pháp băm thây vạn đoạn, lại còn đem cho cẩu ăn.”

Ly Thần cung là bộ phận chuyên thu thập tin tức, là người đứng đầu cung này, Thượng Quan Tử Duyệt tự nhiên biết rõ sự việc trên. Thấy sự việc kia phát sinh, hắn khó hiểu liền chạy tới nói chuyện rõ ràng với Lãnh Dực Lăng. Dù sao đây cũng không phải tác phong thường ngày của Lãnh Dực Lăng.

Lãnh Dực Lăng nghiêng đầu liếc nhìn Thượng Quan Tử Duyệt một cái, mà cái nhìn này cũng đủ làm cho toàn bộ ma quỷ trong Lãnh Nguyệt cung cầm tay nải chạy đi hết.

“Ừ.” Thản nhiên đáp trả một câu.

“Đứa nhỏ đó là người như thế nào mà có thể làm cho Lãnh đại cung chủ ngươi đối đãi như thế?”

Lãnh Dực Lăng không trả lời.

Thượng Quan Tử Duyệt càng tò mò hơn.

“Ta nghe nói Thái hộ pháp trước giờ đều yêu thích nam đồng xinh đẹp, mà ngươi đối với việc này trước nay đều nhắm mắt làm ngơ, chỉ là vì ngươi không hợp khẩu vị sao? Sau đó Thái hộ pháp không biết sống chết mà đoạt nam đồng ngươi yêu thích nên ngươi liền đem hắn cho cẩu ăn. Ta nói vậy đúng không?”

“Nếu ngươi không muốn chung số phận với Thái hộ pháp, tốt nhất nên câm miệng đi.”

Cảm nhận nhiệt độ không khí trong phòng giảm xuống đột ngột, Thượng Quan Tử Duyệt không khỏi rùng mình một cái.

“Lăng Lăng, ta biết ta sai rồi. Ngươi làm ơn thu lại lãnh khí được không? Hiện tại là mùa đông, rất lạnh a. Vạn nhất ta bị nhiễm phong hàn lại phiền ngươi mất công chữa trị cho ta.”

Nhiệt độ trong phòng dần tăng trở lại như cũ.

“Cung chủ, tiểu công tử đã tỉnh.”

Dương Liễu đứng ngoài cửa thư phòng cúi đầu bẩm báo.

Lãnh Dực Lăng lập tức đứng dậy hướng phòng ngủ mà đi. Thượng Quan Tử Duyệt cũng vội vàng đi sau y, ha ha, rốt cuộc cũng có thể trông thấy đứa nhỏ kia rồi. Nếu thú vị mình sẽ hỏi mượn Lăng Lăng chơi mấy hôm. Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên rùng mình một cái,không nên có suy nghĩ kia thì hơn, bằng không hắn chỉ còn nước đi gặp Thái hộ pháp mà thôi.

Cont…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK