"Hiên nhi, biện pháp tìm người này của con làm sao có thể tìm được người chứ? Muốn tìm thì cũng phải chờ tới khi trời sáng đã!" Hồng Ngọc Kiều thấy con trai trước nay luôn tỉnh táo lại muốn chúng thị vệ trong sơn trang chạy loạn như con ruồi không đầu để tìm kiếm tung tích của Kỳ Tử Lam nên muốn khuyên nhủ.
"Thẩm thẩm, đứng phí lời nữa, huynh ấy sẽ không nghe đâu ạ." Công Tôn Dục bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Buổi chiều sau khi Âu Dương Hiên tỉnh lại liền như thể nổi điên phái người đi tìm Kỳ Tử Lam, đến bây giờ đã đã hơn năm canh giờ rồi.
Ban đầu lãnh địa Thanh Long chọn Kình Thiên nhai làm căn cứ địa chính là bởi vì nơi này địa hình hiểm trở, chỉ có một cửa ra vào Kình Thiên nhai, ba mặt còn lại là những vách đá tuyệt đối không thể trèo lên. Mà mặt vách đá bên cạnh suối Đoạn Trường lại càng lởm chởm, đến nay vẫn không tìm được lối có thể vào. Nếu muốn từ hạ lưu suối Đoạn Trường tìm ngược dòng lên thì sẽ bị hết thác nước này đến thác nước khác cản trở. Vì vậy, lần này tìm Kỳ Tử Lam căn bản là khó như lên trời.
"Rốt cuộc là ai lại ra tay độc ác với một tiểu cô nương dễ thương như vậy chứ?" Hồng Ngọc Kiều cảm than.
"Việc này sợ rằng phải đợi đến khi đại đương gia khôi phục lý trí cẩn thận tra rõ mới tìm được ra đáp án." Đối với việc điều tra rõ chân tướng chuyện này, Công Tôn Dục và Mộ Dung Ngạo đều nhất trí cho rằng nên do Âu Dương Hiên chủ động đi điều tra. Điều trước mắt mà bọn họ có thể làm chính là hạn chế số người rời khỏi trấn Thăng Long.
"Sắc trời đã tối, mọi người cũng nên nghỉ ngơi đi, ta đi khuyên huynh ấy một chút." Dứt lời, Công Tôn Dục liền đi về phía Âu Dương Hiên.
"Đại ca, nên để mọi người nghỉ ngơi thôi!" Công Tôn Dục nói với Âu Dương Hiên.
"Tìm được Lam nhi trước rồi nói sau." Âu Dương Hiên liếc Công Tôn Dục một cái. Hiển nhiên là hắn vẫn chưa từ bỏ.
Công Tôn Dục tiếp tục đến gần Âu Dương Hiên, "Đại ca, huynh không phải làm bằng sắt, mọi người cũng đều không phải, dầu gì cũng để cho họ ăn một chút gì đó, ngủ một giấc, trời sáng rồi lại tiếp tục tìm chứ!"
"Nếu như đệ không định giúp một tay thì đứng qua một bên đi." Trải qua kinh nghiệm lúc ban ngày, Âu Dương Hiên đều đề phòng với bất kỳ người nào đến gần mình để tránh bị người ta đánh ngất lần nữa.
"Được rồi, đệ không qua đó." Công Tôn Dục giơ cao đôi tay lên tỏ vẻ trong sạch, "Nhưng mà đại ca, huynh suy nghĩ kỹ chút xem, với biện pháp tìm người như vậy thì vĩnh viễn huynh sẽ không tìm được. Không bằng để cho mọi người nghỉ ngơi một đêm, tĩnh dưỡng tinh thần, sau khi trời sáng khả năng tìm thấy sẽ cao hơn. Huống chi huynh nhìn lại mình đi, sợ rằng chưa tìm được Lam nhi thì chính huynh đã ngã quỵ vì mệt mỏi rồi. Đến lúc đó chúng đệ không ai có thể giúp huynh được đâu." Công Tôn Dục khích tướng.
"Đệ không phải khích ta, ta tự có chừng mực." Âu Dương Hiên nhìn một cái là thấy ngay mánh khóe của Công Tôn Dục, nhưng quả thực là cũng nên để mọi người nghỉ ngơi rồi, "Mọi người đi nghỉ ngơi dùng bữa, sau khi trời sáng sẽ tiếp tục tìm." Âu Dương Hiên trung khí mười phần hạ lệnh.
Âu Dương Hiên ra lệnh một tiếng, những thị vệ phụng mệnh tìm kiếm Kỳ Tử Lam liền trở về nơi của mình nghỉ ngơi và ăn cơm, chỉ còn lại hai người chưa rời đi.
"Vậy còn huynh? Huynh không nghỉ ngơi à?" Công Tôn Dục đứng sau lưng Âu Dương Hiên nói.
"Ta đợi thêm một lát, đệ cứ về trước đi!" Cặp mắt tinh sáng của Âu Dương Hiên bị bao phủ một tầng u ám mù mịt, trên khuôn mặt là vẻ mệt mỏi.
"Huynh đã thực sự thay đổi rồi!" Công Tôn Dục thấy thật sự rất khó để tìm lại được Âu Dương Hiên trước khi Kỳ Tử Lam xuất hiện tại Kình Thiên nhai. Liên tưởng với người hiện tại này xem!
"Ta không thay đổi, ta vẫn luôn là người như vậy, chỉ là Lam nhi không ở bên cạnh ta, ta liền không giống như lúc đầu." Âu Dương Hiên nhìn phương xa, nếu như không có Lam nhi, cuộc sống của hắn sắp trở nên trống rỗng.
Công Tôn Dục không cách nào tưởng tượng ma lực của ái tình lại vô biên như vậy. Nó khiến cho Âu Dương Hiên trước nay lãnh khốc lạnh lùng thay đổi đến kinh người.
"Huynh nên đi ngủ sớm một chút, đừng để vì một mình huynh mà khiến cho mọi người lo lắng." Trong lòng Công Tôn Dục biết nhiều lời cũng vô ích. Hắn lắc đầu một cái, xoay người định trở lại trang.
Trước khi đi, hắn nhìn thấy Diệp Phong đang đi về phía vách núi.
"Diệp Phong, cô cũng trở về đi nghỉ ngơi đi! Ta muốn một mình đợi ở chỗ này một lát." Âu Dương Hiên không quay đầu lại nhưng vẫn biết người đến là Diệp Phong.
“Thuộc hạ phụng mệnh ở đây với thủ lĩnh cho đến khi thủ lĩnh đi ngủ.” Diệp Phong kính cẩn lễ phép. Nàng phụng mệnh của Mộ Dung Ngạo, tới đây trình diễn khổ nhục kế, khiến Âu Dương Hiên trở về nghỉ ngơi. Cũng chỉ lúc này, nàng mới có bộ dáng của một thuộc hạ thực sự.
Âu Dương Hiên không lên tiếng nữa mà khổ sở nhắm hai mắt lại.
Lam nhi nói dưới núi có người có thể giúp nàng, rốt cuộc đó là thật hay giả? Cho dù dưới vách núi thật có cao nhân cứu giúp, nàng nhảy xuống dưới như vậy quá nguy hiểm! Làm sao nàng có thể chắc chắn vị cao nhân mà nàng nhắc đến có thể phát hiện ra nàng?
Không được? Hắn tuyệt đối không để cho Lan nhi rời khỏi hắn mà đi như vậy! Hắn nhất định sẽ tìm được nàng!
Âu Dương Hiên đột nhiên mở hai mắt ra, hướng về phía sơn cốc sâu không thấy đáy hét lên:”Lam nhi, nàng nhất định phải chờ ta, ta sẽ nhanh chóng đến tìm nàng.” Hắn cam kết với Kỳ Tử Lam cũng cam kết với chính bản thân mình.
Từ ngày bắt đầu tìm kiếm đến nay đã được mười ngày nhưng vẫn không có chút tung tích gì của Kỳ Tử Lam. Âu Dương Hiên thậm chí còn tự mình từ hạ lưu suối Đoạn Trường tìm ngược lên nhưng vì không thể vượt qua sự ngăn trở của thác nước nên chưa thành công mà đã phải quay về.
Mấy ngày qua, hắn không ngừng suy nghĩ về khả năng sự tồn tại của vị cao nhân trong miệng Kỳ Tử Lam. Trong ký ức của hắn, hình như có tin đồn về phía bên dưới Kình Thiên nhai nhưng lại không thể nhớ được tin đồn đó là từ đâu tới.
“Hiên nhi, ăn nhiều một chút! Nhìn con gầy mất một vòng rồi này, nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm sao mà tìm người được!”
“Mẹ, ở dưới Kình Thiên nhai có người ở không?” Âu Dương Hiên vẫn không mở miệng đột nhiên thốt lên một câu.
Hồng Ngọc Kiều lóe lên vẻ bối rối trong mắt, ngay sau đó trấn định cười đáp:”Con trai ngốc, người của trấn Thăng Long không là người thì là cái gì?”
“Mẹ, con là nói sơn cốc giữa vách núi Kình Thiên và suối Đoạn trường kìa.” Tại sao hắn cảm thấy hình như mẫu thân đang cố ý che giấu chuyện gì đó.
“Con hỏi chuyện này làm gì?” Hồng Ngọc Kiều hỏi.
“Mẹ, con muốn nghe lời nói thật! Chuyện này có liên quan đến sự sống chết của Lam nhi.” Âu Dương Hiên nhíu mày nghiêm mặt.
“Hiên nhi…” Hồng Ngọc Kiều do dự không biết có nên nói cho con trai biết không.
“Nếu con lấy thân phận thủ lĩnh của lãnh địa Thanh Long hỏi vấn đề này thì sao?”
Thủ lĩnh của lãnh địa Thanh Long chẳng khác gì người đứng đầu Tứ gia tộc, mà những thành viên của Tứ gia tộc- không phân biệt tuổi tác- đều phải nghe theo mệnh lệnh của thủ lĩnh. Nếu như làm trái, nhẹ thì đóng của tự ngẫm, nặng thì bị xóa tên khỏi lãnh địa Thanh Long. Âu Dương Hiên bị bất đắc dĩ, chỉ đành phải dùng đến thân phận này để hỏi chính mẫu thân mình.
“Thủ lĩnh, hay là ngài đi hỏi Kỳ lão đi!” Hồng Ngọc Kiều đau lòng nói. Bà biết nếu không phải tình huống đặc biệt, Hiên nhi tuyệt đối sẽ không lấy thân phận thủ lĩnh để bức ép mình, nhưng trước đó bà đã hứa là sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, tất nhiên không thể bội ước, thậm chỉ ngay cả lời chỉ dẫn này cũng không nên có. Nhưng nói gì đi chăng nữa Hiên nhi vẫn là con trai của bà, bất kể như thế nào bà đều không muốn con mình đau lòng!
“Cám ơn mẹ, con trai mạo phạm mẹ rồi.”
“Đi đi, Hiên nhi.” Hồng Ngọc Kiều khoát khoát tay ý bảo hắn rời đi.
Âu Dương Hiên đáp một tiếng rồi dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía vườn mai.
Người hắn muốn tìm là Đạm Đài Kỳ- cũng chính là ông nội của tam lĩnh chủ Đạm Đài Đình.
“Kỳ gia gia, Quân gia gia.” Âu Dương Hiên đi về phía hai ông lão đang đánh cờ trong đình.
“Hiên nhi.” Hai ông lão cùng gật đầu với Âu Dương Hiên.
“Kỳ gia gia, xin nói cho con biết, có người ở trong sơn cốc giữa Kình Thiên Nhai và suối Đoạn Trường không?” Âu Dương Hiên trực tiếp hỏi thẳng.
“Hiên nhi, cin hỏi chuyện này làm gì? Là ai nói cho con biết có người ở trong sơn cốc.” Trên mặt Đạm Đài Kỳ mơ hồ lộ ra tức giận.
“Vậy chắc là có rồi! Xin hãy nói cho con biết, rốt cuộc là có ai ở trong đó?” Vào giờ phút này, hắn đã không để ý tới tôn ti lớn bé, hắn chỉ quan tâm đến tính mạng của Lam nhi.
“Nhị đệ, ta thấy đệ cứ nói cho nó biết đi! Lam nhi mất tích, nó cũng đã nóng lòng lắm rồi.” Mộ Dung Quân- đại lĩnh chủ đời đầu tiên của lãnh địa Thanh Long- mở miệng nói.
Đạm Đài Kỳ suy tính một lát, mới gật đầu:”Được, nhưng con phải nói cho ta biết trước, là ai đã nói cho con biết chuyện này?” Ông thực sự muốn xem xem ai lại to gan lớn mật dám bội ước!
“Là Lam nhi nói cho con biết!”
“Cô bé Lam nhi kia? Không thể nào! Năm đó con bé còn chưa ra đời, làm sao có thể biết chuyện này!” Đạm Đài Kỳ không tin lời Âu Dương Hiên.
“Kỳ gia gia, người có tin hay không cũng phải nói cho con biết đáp án.”
Không ngờ chuyện đã trôi qua gần hai mươi năm hôm nay lại phải nhắc lại một lần nữa. “Trong cốc quả thật có hai người ở. Những chuyện còn lại đại ca chính miệng kể cho Hiên nhi biết đi!” Dứt lời, Đạm Đài Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, chán nản rời đi.
“Hiên nhi, con làm cho đối thủ của ta tức giận bỏ đi rồi. Giờ con phải đánh hết ván cờ này với ta! Chúng ta vừa đánh vừa nói.” Mộ Dung Quân khẽ vuốt chòm râu dài.
“Vâng.” Âu Dương Hiên theo lời ngồi xuống.
“Con đi trước!” Mộ Dung Quân dừng một lát mới mở miệng nói tiếp. “Ba mươi năm trước, trong cốc đích xác là có hai người ở.”
“Bây giờ thì sao ạ?” Âu Dương Hiên vội vàng hỏi.
“Bây giờ? Sợ rằng không ai trong Kình Thiên Nhai biết được. Dù sao cũng là chuyện của hai mươi năm trước rồi.” Mộ Dung Quân đặt một quân cờ trắng xuống. “Tới lượt con.”
“Bọn họ là ai, có biết y thuật không ạ?” Thì ra Lam nhi không hề lừa gạt hắn, chỉ cần sau khi xác định dưới vách núi có người tinh thông y thuật, Âu Dương Hiên mới có thể thoáng yên tâm.
“Cô gái ở trong cốc ngày ấy được xưng là “Nữ Tuyệt y”, y thuật của nàng ta tương đương với thực lực của “thần y võ sinh” Kỳ Phi Bằng. Đến nay sợ rằng không người nào có thể so sánh. Chỉ có điều Nữ Tuyệt Y này cứu người lại có một đống quy tắc: người tới cửa chữa chạy, không cứu; người hữu duyên năm phần, không cứu; nàng ta chỉ chuyên cứu những người vô tình rơi xuống núi hoặc là tính mệnh chưa tới đường cùng.”
“Tính mệnh chưa tới đường cùng? Chẳng lẽ có người có tính mệnh nên chấm dứt ạ?” Âu Dương Hiên cau mày, cảm thấy không hiểu.
“Nghe nói Nữ Tuyệt Y này ngoài việc cứu người ra thì “ngũ hành quái tượng” cũng là số một. Muốn cứu người, nàng ta đều bói quẻ trước. Hơn nữa nàng ta bói quẻ trước giờ chưa từng sai.” Mộ Dung Quân thể hiện sự khâm phục của mình qua giọng nói đối với người nữ nhân kia.
“Vậy những người trượt chân rơi xuống núi thì sao ạ? Từ trên vách núi rơi xuống, sợ rằng đã sớm mất mạng, nàng ta muốn cứu kiểu gì ạ?”
“Người trượt chân rơi xuống núi sẽ được con chim đại bàng khổng lồ nàng ta nuôi, cứu trước khi rơi xuống đất. Nếu là vì cần được chữa trị mà cố ý nhảy xuống- mặc dù vẫn được đại bàng khổng lồ cứu- sẽ không thể nhìn thấy Nữ Tuyệt Y, mà trực tiếp bị đuổi về chỗ lúc nhảy xuống.”
Nghe đến đó, lúc này Âu Dương Hiên mới thở phào một hơi, bởi vì vài ngày trước hắn từng thấy Lam nhi đứng ở vách đá chơi đùa với hai con đại bàng to lớn, hơn nữa theo như lời Lam nhi nói trước khi nhảy xuống có thể xác định chơi đùa Nữ Tuyệt Y kia vẫn đang ở trong sơn cốc.
"Vậy người còn lại là ai ạ? Vì sao người không nhắc tới?" Âu Dương Hiên không nhịn được hỏi tiếp.
Mộ Dung Quân thở dài một hơi mới lại tiếp tục nói: "Người còn lại trong cốc chính là trượng phu của Nữ Tuyệt Y."
"Vì sao hai người này lại ở dưới vách núi Kình Thiên, hơn thế trước ngày hôm nay con lại chưa bao giờ nghe nhắc đến?" Âu Dương Hiên cảm thấy khá kỳ quái, bởi vì phải nhận biết các nhân vật trong giang hồ là một trong những bài học của bọn hắn trước khi lựa chọn thủ lĩnh, nhưng hai người này lại chưa bao giờ được các trưởng bối nhắc đến.
"Bởi vì nam tử kia từng là một thành viên của lãnh địa Thanh Long, và cũng là con trai của Kỳ gia gia của con. Có điều vào hai mươi năm trước, bởi vì không nghe lời cha mình nên đã bị Kỳ gia gia của con trục xuất khỏi gia môn, từ đó liền không có tin tức gì nữa. Hiên nhi, con hãy thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc là người nào đã nói cho con biết có người ở bên trong cốc?"
"Gia gia, con đã nói rồi mà, là Lam nhi! Trước lúc Lam nhi nhảy xuống cốc đã nói cho con biết."
"Hả? Có chuyện như vậy à, con bé đã nói những gì?" Mộ Dung Quân kinh ngạc hỏi.
"Nàng nói nàng bị trúng độc, phải là người trong cốc mới có cách cứu chữa."
"Thế đã tra ra là ai hạ độc chưa?" Mộ Dung Quân trầm ngâm một hồi lâu mới hỏi.
Âu Dương Hiên chần chờ một lúc lâu mới trả lời: "Vẫn chưa ạ."
"Vẫn chưa biết?! Con làm thủ lĩnh kiểu gì vậy?!" Mộ Dung Quân vừa nghe xong liền trách mắng, "Hiên nhi, chẳng lẽ con đã quên những gì ta đã dạy, ‘bất luận gặp phải chuyện gì đầu tiên vẫn phải tra rõ chân tướng’ à?"
"Quân gia gia, con không hề quên. Bây giờ con sẽ lập tức đi điều tra rõ ràng."
Cuộc nói chuyện với Mộ Dung Quân đối với Âu Dương Hiên mà nói như thể hồi chuông cảnh tỉnh. Ngay sau đó hắn đứng dậy tiến về phía Nghĩa lâu để tra rõ chân tướng.
Vừa tiến vào Nghĩa lâu, Âu Dương Hiên liền nhìn thấy đại lĩnh chủ Mộ Dung Ngạo đang xử lý bang vụ ở bên trong.
Mộ Dung Ngạo ngẩng đầu lên thấy người tới là Âu Dương Hiên, mở miệng nói: "Cô Ngốc đang ở chỗ Nhu Nhu."
"Cám ơn." Âu Dương Hiên nói một cách chân thành. Mấy ngày nay Mộ Dung Ngạo tiếp nhận tất cả công việc của lãnh địa Thanh Long giúp hắn để hắn có thể chuyên tâm tìm kiếm Lam nhi.
Mộ Dung Ngạo không trả lời, cúi đầu tiếp tục công việc của mình. Âu Dương Hiên xoay người đi về phía Anh uyển.
Đi tới sân của Anh uyển, chỉ thấy Cô Ngốc đang cười đuổi theo bươm buớm, còn Âu Dương Nhu đang ngồi trong đình,
Theo hầu bên cạnh là Diệp Phong.
Âu Dương Nhu và Diệp Phong thấy Âu Dương Hiên, đang định tiến đến chào hỏi hắn thì bị hắn ngăn lại. Sau khi hắn gật đầu với họ xong liền đi tới bên cạnh Cô Ngốc gọi khẽ: “Cô Ngốc.”
“Đại ca ca!” Cô Ngốc vừa nhìn thấy Âu Dương Hiên liền chạy thẳng tới chỗ hắn, vui mừng kêu to, “Đại ca ca, tiểu tỷ tỷ trở về chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng ta có một chuyện quan trọng muốn hỏi muội.” Âu Dương Hiên nói chuyện một cách thần bí.
“Chuyện gì, chuyện gì? Mau nói cho Cô Ngốc!”
Âu Dương Hiên dắt Cô Ngốc tay, “Muội đi theo ta, ta sẽ nói cho muội biết.” Hai người cùng nhau đi về phía Phong Vân lâu.
Sau khi vào Phong Vân lâu, Âu Dương Hiên ý bảo Cô Ngốc ngồi xuống.
“Mau nào! Mau nói cho muội biết, có phải tiểu tỷ tỷ sắp trở lậi rồi không?” Cô Ngốc mở to hai mắt, mong đợi hỏi.
“Trước khi ta nói cho muội biết chuyện kia, ta hỏi muội một vấn đề trước được không?”
“Được!”
“Là muội bưng trà đến cho tiểu tỷ tỷ đúng không?” Âu Dương Hiên tin tưởng Cô Ngốc tuyệt đối sẽ không nói dối.
“Đúng vậy!” Cô Ngốc tương đối hả hê nói.
“Vì sao muội muốn bưng trà đến cho nàng uống?”
Cô Ngốc cau mày, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát mới cười nói: “Bởi vì nếu như muội bưng trà cho tiểu tỷ tỷ uống thì huynh sẽ cho muội ngủ cùng với tiểu tỷ tỷ!”
“Chén trà kia là ai cho muội?”
“Là Thiệu tỷ tỷ bảo Hạnh nhi tỷ tỷ bưng cho muội đó.” Thiệu tỷ tỷ chỉ nói không thể nói cho người khác biết người nghĩ ra cách đó là ai, chứ đâu có nói là không được cho người khác biết trà ai cho nàng. Nàng nói cho đại ca ca, đại ca ca cũng sẽ không biết cách kia không phải là do nàng nghĩ ra! Cô Ngốc nghĩ như vậy nhịn không được mà cười rộ lên.
“Ừ, Cô Ngốc thật biết điều, chờ tiểu tỷ tỷ trở về, ta sẽ để cho muội ngủ cùng nàng, được không?”
“Cám ơn đại ca ca!” Cô Ngốc vui mừng ôn Âu Dương Hiên nói cám ơn.
“Được rồi, muội đi chơi đi!” Âu Dương Hiên vỗ vỗ Cô Ngốc đầu, mỉm cười nói.
Đợi Cô Ngốc rời đi, Âu Dương Hiên mới nói với Diệp Phong và Diệp Vũ – vốn đang ẩn thân: “Diệp Vũ, đi mời Thiệu Lâm tới đây, chỉ một mình muội ấy là được. Diệp Phong,. Cô đi coi chừng Cô Ngốc.”
“Vâng” hai người đồng thời ứng tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi Phong Vân lâu.
“Hiên biểu ca.” Thiệu Lâm nhìn bóng lưng của Âu Dương Hiên mà trong lòng không khỏi lo lắng.
“Trà Quế Viên là muội sai Hạnh nhi bưng cho Cô Ngốc đúng không?” Âu Dương Hiên trực tiếp hỏi câu hỏi khiến hắn đau lòng. Hắn vạn lần không ngờ người hạ độc Lam nhi lại là Thiệu Lâm yếu đuối!
Thiệu Lâm vừa nghe thấy câu hỏi của Âu Dương Hiên liền kinh ngạc ngã ngồi trên ghế.
Hiên biểu ca biết rồi?! Nhất định Hiên biểu ca sẽ hận nàng cả đời!
“Hạnh nhi biết chén trà Quế Viên kia có vấn đề không?”
“Muội ấy...... muội ấy không biết.” Thiệu Lâm nghẹn ngào trả lời. Tất cả hậu quả cứ để nàng gánh chịu đi! Nàng không nên liên lụy đến bất kỳ người nào nữa, huống chi Hạnh nhi lại là người nghĩ biện pháp giúp nàng!
“Thuốc độc có nguồn gốc từ đâu?”
“Là...... Là từ trong kho thuốc của Quý đại phu.” Nàng nhớ Hạnh nhi nói cho mình biết như vậy.
“Muội tự mình đi lấy?” Hắn tương đối nghi ngờ điểm này.
“Phải, là do muội tự đi lấy.” Thiệu Lâm lấy dũng khí trả lời.
“Thật sự như thế?” Hắn tin tưởng, trong kho thuốc tuyệt đối không có loại độc dược kia.
Lam nhi tinh thông các loại độc dược, nàng vô cùng rõ ràng trong kho thuốc có những loại thuốc gì. Nếu nàng nói Quý đại phu không thể giúp nàng thì chứng tỏ trong kho thuốc chắc chắn không có loại thuốc kia!
“Đúng vậy.” Thiệu Lâm lại một lần nữa kiên định đáp. Điều khiến nàng kinh ngạc đó là tại sao Hiên biểu ca lại nghi ngờ lời nói của nàng. Chẳng phải huynh ấy đã nhận định nàng là kẻ hạ độc rồi sao?
“Vậy thì ta trịnh trọng nói cho muội biết, trong kho thuốc căn bản không thể chế ra loại độc dược ất, hơn nữa trong kho thuốc không có loại độc dược đã được chế sẵn. Nếu muốn có độc dược, phải tự mình chế mới có, mà ta khẳng định muội không am hiểu chuyện này.” Âu Dương Hiên nắm chắc mười phần.
“Chuyện này.......” Thiệu Lâm kinh ngạc nói không nên lời. Nếu tất cả đúng như Hiên biểu ca nói, vậy thì chứng tỏ là Hạnh nhi đã lừa nàng! Nhưng, tại sao chứ? Hạnh nhi không cần thiết lừa gạt nàng mà!
“Thiệu Lâm, ta muốn nghe lời nói thật, rốt cuộc là ai đưa cho muội?”
“Là......” Thiệu Lâm do dự không biết có nên nói thật không.
“Chắc là vị này đi!” Công Tôn Dục cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người, bắt giữ tay Hạnh nhi ở cửa Phong Vân lâu.
“Hạnh nhi!” Thiệu Lâm sợ hãi kêu lên, Hạnh nhi không nên xuất hiện ở đây! Còn nữa, thứ đang phát ra ánh sáng màu xanh lam trên tay nàng ta là gì vậy?
“Thiệu Lâm biểu muội, trên tay nàng chính là ba cây Mai Hoa Châm có độc, chuẩn bị dùng để đối phó muội đó.” Công Tôn Dục chủ động giải thích giúp Thiệu Lâm.
“Đối phó muội? Hạnh nhi......ngươi......” Thiệu Lâm sửng sốt tại chỗ.
Hạnh nhi lạnh lùng nhìn Thiệu Lâm một cái, cười giễu cợt.
“Mang nàng ta tới Nghị Sự đường, ta sẽ lập tức qua đó.”
“Dạ, đại ca, chúng ta chờ huynh!” Công Tôn Dục áp tải Hạnh nhi rời đi.
Âu Dương Hiên quay đầu lại nhìn Thiệu Lâm, “Thiệu Lâm, ta biết độc hại Lam nhi cũng không phải là chủ ý của muội, nhưng____”
“Hiên biểu ca, muội có thể nói chuyện với huynh một chút không? Chỉ có hai người chúng ta thôi có được không?” Thiệu Lâm nói.
“Diệp Vũ!”
Diệp Vũ theo lời thối lui khỏi Phong Vân lâu.
Thiệu Lâm hít sâu một hơi, mới mở miệng nói: “Tại sao? Tại sao Hiên biểu ca không yêu muội? Muội có chỗ nào kém so với Kỳ Tử Lam chứ?”
“Thiệu Lâm, muội không kém cạnh gì Lam nhi cả. Muội và Lam nhi điều có những điểm riêng biệt của mình, thực ra ta rất thích những đặc điểm* của muội, nhưng đó không phải là yêu. Ta yêu Lam nhi, ta yêu tất cả của Lam nhi.” (* những tính cách đặc biệt)
Âu Dương Hiên ngừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Có lẽ muội cảm thấy Lam nhi tính tình quá trẻ con, cả ngày chỉ biết nghịch ngợm chỉnh người, nhưng ta chính là yêu sự hồn nhiên tự nhiên của nàng, yêu tính tình quỷ linh tinh của nàng. Có lẽ qua mấy năm, tâm tính của nàng sẽ trầm ổn, nhưng nàng vẫn là Lam nhi mà ta yêu. Bất luận nàng có thay đổi hay không, ta đều yêu nàng, bởi vì yêu một người phải yêu tất cả thuộc về người ấy, vì vậy ta sẽ không cần cầu xin nàng ấy thay đổi, cũng sẽ không vì chiều theo nàng ấy mà thay đổi mình. Muội có hiểu những gì ta nói không?” Âu Dương Hiên dịu dàng nói ra ý nghĩ trong lòng của bản thân.
Lúc này, nước mắt Thiệu Lâm đã rơi lã chã.
Nàng sai lầm rồi, sai lầm một cách trầm trọng. Nàng vẫn cho rằng Hiên biểu ca sẽ thích một cô gái đoan trang hiền thục, cho nên nàng cố gắng yêu cầu mình, muốn mình lúc nào cũng phải có hình tượng hoàn mỹ nhất. Nhưng nàng sai lầm rồi, tất cả đều là lỗi của nàng! Tất cả tất cả đều chỉ là ý nghĩ đơn phương của mình nàng mà thôi.
“Được rồi, muội cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta sẽ sai Diệp Vũ đưa muội về phòng, sau đó sẽ tìm người khác tới hầu hạ muội.” Âu Dương Hiên ra lệnh cho Diệp Vũ đang ở ngoài phòng đưa Thiệu Lâm về phòng.
Giờ là lúc nên xử lý hung thủ rồi.