Trần Hải Nguyệt vừa bước vào “Phi Điểu Ngư” đã chứng kiến Quan Nhung và An Linh mặt mũi hai đứa vô cùng bát quái.
Rối rắm đi đến ngồi xuống.
An Linh nhấc chén trà lên, cười tươi như hoa: “Lại đây lại đây, cho chị em hưởng sái tí kỳ nghỉ ngọt ngào của mày đi!”
Quan Nhung lao qua ôm cổ Trần Hải Nguyệt, cười như đi ăn trộm: “Về nhà mày rồi cơ à? Thế đã áp sát, hôn hít, nhào vô chưa?”
“Tỷ tỷ à, em rất là hay e thẹn,” Trần Hải Nguyệt nổi da gà, “Xin đừng có hỏi trắng vấn đề ra với em, em thẹn thùng.”
“Trần Hải Nguyệt, tao thích nhất nhìn mày xấu hổ đờ mặt ra, ha ha ha..” An Linh cười sảng khoái.
Trần Hải Nguyệt lệ rơi đầy mặt: “Hai đứa mày là cái loại bạn bè gì vậy? Có mắc bệnh tâm thần mới cười vui được như bọn mày. Không quan tâm tao sống chết ra sao— Lũ cầm thú!”
Quan Nhung rụt tay về vuốt vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Được. Tao thích cái tên này!”
Quan Nhung, mày là đồ không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch thủ.
Trần Hải Nguyệt vừa oán thầm, vừa lôi di động ra nghe điện thoại.
Ack, Lương Đông Vân.
Thấy màn hình lập lòe cái tên này, Trần Hải Nguyệt cảm thấy tâm can nhỏ run rẩy, tay cũng nhân tiện run theo, không cẩn thận tắt điên thoại.
Buổi sáng hai người cùng ngồi xe trở về thành phố C, tàu cao tốc vừa dừng lại, Trần Hải Nguyệt đã quăng lại một câu “Buổi chiều có hẹn với bọn Quan Nhung, em đi trước đây. Tạm biệt.” Sau đó chạy như chó dại lủi vào đám đông chuồn mất.
Từ sau nụ hôn kia, cô vẫn không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.
Cô với anh ta không quen nha nha nha nha nha nha nha~!
“….Mày làm sao vậy?” Quan Nhung xán lại gần, cắt ngang hồi tưởng của Trần Hải Nguyệt.
“Ack, di động hết pin rồi.” Cầm cái điện thoại màn hình đen sì ra quơ quơ trước mặt Quan Nhung vài cái, sau đó vội ném vào trong túi.
Phá hoại, phá hoại.
Ba người vừa ăn uống vừa bát quái— đương nhiên, trọng tâm của sự bát quái vẫn là sự kiện cầu thân đen đủi của Trần Hải Nguyệt.
“Aizzz, nói thật, mày tính làm sao bây giờ?” Quan Nhung chẳng mấy khi nhân tính nảy mầm, quan tâm hỏi.
Trần Hải Nguyệt y như đà điểu cúi đầu, nắm chặt chén trà nhỏ trong tay.
Không biết có hay không, cô cái gì cũng không biết.
Ngón tay mảnh khảnh trắng muốt của An Linh gõ lách cách xuống mặt bàn, đây là thói quen của nó khi đang suy nghĩ. Một lúc lâu sau, nhìn cô nói: “Mày thích hắn không?”
Trần Hải Nguyệt ôm đầu rên: “Tao xin mày ~! Tao không quen hắn mà! Mấy hôm nay lúc tao nhìn thấy hắn tay còn không biết phải để đâu nữa là.”
“Không biết để chỗ nào? Thì tự mày cầm lấy.”
Quan Nhung chọc cười hơi nhạt, vừa không thể làm dịu đi không khí, vừa không thể chuyển đề tài.
An Linh liếc mắt khinh bỉ một cái, tiếp tục bắn tỉa Trần Hải Nguyệt: “Vậy mày ói rõ ràng với hắn đi, chẳng hạn mày ghét hắn.”
“Chị cả, nói như nào bây giờ! Mày biết tao toàn làm hư chuyện mà, bảo tao nói thì quỷ cũng biết leo tường.” Bây giờ đã đủ loạn lắm rồi, càng bôi càng đen thì biết làm sao.
“Lấy di động trong túi tao ra, tao giúp mày nói rõ ràng với hắn.” Quan nữ hiệp xưa nay khí phách hào hùng, tiếng tăm vang khắp giang hồ.
Ack… Nói thế nào? Nói cái gì? Trần Hải Nguyệt nhất thời im lặng, đáng thương ngẩng đầu.
An Linh như có suy nghĩ gì nhấp một ngụm trà, tiếp tục chậm rãi gõ bàn: “Với tính cách của mày, hôm đó nhận được tin nhắn của tao rồi, về đến trạm sau sẽ lập tức bắt xe về lại thành phố C… Ít nhất có thể thấy, mày cũng không bài xích chuyện hắn chẳng hiểu làm sao lại theo mày về nhà.”
Aizz.. Có đứa bạn hiểu rõ mình như vậy, mặc quần áo mà cứ như “truổng cời”!
Quan Nhung nghe vậy cũng đã tỉnh hồn, há hốc mồm nói: “Vậy Trịnh Phi thì phải làm sao giờ? Aizz, không phải, vậy rốt cuộc có muốn nói hay không?”
Trầm mặc. Mọi người trầm mặc mới thật sự là trầm mặc.
Một lát sau, điện thoại của Quan Nhung vang lên.
“Xin chào… A, xin chào xin chào… Hở? Ừm, Ờ, ở đây ở đây. Ừm, được, anh chờ một chút!”
Trần Hải Nguyệt nhìn Quan Nhung đưa điện thoại qua, mắt đầy dấu chấm hỏi.
Chuyện gì thế?
“Điên thoại của mày.” Quan nữ hiệp không thèm giải thích, cười gian.
Trần Hải Nguyệt đần độn nhận điện thoại, không kịp thấy Quan Nhung nhìn An Linh làm khẩu hình: Lương Đông Vân.
Chưa hiểu đầu đuôi ra sao, vừa mới “Alo” một tiếng, đầu bên kia đã truyền tới giọng nói của một người khiến cô dựng tóc gáy: “Bọn em tụ họp ở chỗ nào vậy?”
Cô yếu ớt đọc địa chỉ.
“Được. Anh biết rồi,” giọng nói của Lương Đông Vân đột nhiên nhẹ bẫng, “Trần Hải Nguyệt, không nhất thiết từ chối điện thoại của anh, không tìm thấy em, anh sẽ lo.”
Cúp điện thoại, đầu vẫn còn choáng váng, Trần Hải Nguyệt trả máy lại cho Quan Nhung, cả người lâng lâng cứ như quả khinh khí cầu.
Cô…. cô thay đổi có thất thường quá không? Tự nhiên lại cảm thấy thế này… Trong lòng ngọt ngào chậm rãi tràn ra quấn quýt…
An Linh tiếp tục phân tích cho cô thế cục trước mắt.
Quan Nhung vẫn bám riết không tha chân tướng.
Cứ như câu danh ngôn vang dội kim cổ kia: Tin tao đi, mày thua rồi.
Đối mặt với phụ nữ trong tình trạng tinh thần hoảng loạn, có trêu chọc cách mấy cũng vô tác dụng.
Cuối cùng, Quan Nhung cũng chịu không nổi nữa, vỗ bàn đứng dậy: “Trần Hải Nguyệt, tao cảnh cáo mày, cái vẻ mặt cười ngây ngô kia đả kích nghiêm trọng tinh thần của tao, vì thế, tao quyết định về tìm chồng tao an ủi— Tao trịnh trọng tuyên bố, bây giờ, giải tán!”
An Linh nghiêm túc tán thành.
Vừa dứt lời liền cấp tốc thu dọn đồ đạc tính tiền chạy lấy người— phụ nữ chịu đả kích quả thật có động lực.
Trần Hải Nguyệt vẫn hoảng loạn cũng vội đuổi theo.
Vừa chạy tới cửa, giương mắt nhìn liền thấy Lương Đông Vân đứng ở bên kia đường.
Anh ta đứng đó, cao ráo tuấn dật, vừa giống như là vừa vặn đứng ở đó, lại vừa có chút tùy tiện, khẽ mỉm cười nhưng lại rất kiên định, vẫn ở đó…
Trần Hải Nguyệt trợn tròn mắt, trong đầu thoáng hiện lên ánh sáng màu trắng bạc, trước mắt như có hằng hà sa số các vì sao, sáng ngời lấp lánh khiến cho cô mê muội.
Mặc khác, hai đứa kia cơ hồ đã bị chọc mù mắt, thức thời kéo tay giúp Trần Hải Nguyệt đang thẫn thờ băng qua đường, thực hiện dịch vụ giao hàng tận nơi, chất lượng cao, còn thân thiết phất phât tay tạm biệt, vừa chuyên nghiệp vừa hiệu quả, tuyệt không để cho cô có cơ hội giãy dụa.
Lương Đông Vân gật đầu lễ độ, tỏ vẻ xin tâm lĩnh, sau này có dịp tất báo đáp.
Trần Hải Nguyệt ngơ ngác nhìn Quan Nhung và An Linh đi khuất tầm mắt, phản xạ có điều kiện đuổi theo Lương Đông Vân, nói không thèm dùng não: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Ý cười hiện rõ trên mặt Lương Đông Vân khiến cô tự dưng muốn nuốt lưỡi.
Hắn hiển nhiên rất hài lòng với cách gọi“chúng ta”: “Lên xe, anh đưa em về nhà!”
Trần Hải Nguyệt cúi mặt, lẽo đẽo theo sau hắn.
Đang đi… đang đi, Lương Đông Vân đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Em có lạnh không?”
Tuy rằng đã xế chiều, mặt trời cũng đã trốn trong mây, nhưng bây giờ cũng mới chỉ tháng mười, thật sự không đến mức để người ta phải than “Lạnh!”
Trần Hải Nguyệt vội vàng lắc đầu, thành thật trả lời: “Không lạnh.”
Lương Đông Vân dừng bước, nghiêng người nhìn cô, khẽ nhíu mày: “Em chắc không?”
“Thật mà, em không lạnh.” Cô là Peter Pan thành thật không biết dối trên gạt dưới, thật đó, thật đó.
Lương Đông Vân thở dài bất lực, không khách khí cầm lấy tay cô: “Được rồi, em không lạnh nhưng mà anh lạnh.”