Là Tiêu Phàm sao? Nghi hoặc bước vào phòng khách, tình cảnh bên trong khiến anh chấn động.
Tiêu Phàm ngồi trên sàn gỗ dựa người vào ghế sofa, xung quanh là vô số tàn thuốc cùng vỏ chai rượu. Điếu thuốc trong tay Tiêu Phàm đã cháy sắp hết, hắn lại như không phát hiện ra mà vẫn ngửa đầu nốc từng ngụm rượu.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đường Tuấn nhanh chóng bước tới, đưa tay hất điếu thuốc trên tay hắn ra, lấy chai rượu đi, muốn nhìn rõ Tiêu Phàm.
Đôi mắt hắn đỏ ửng, vẻ mặt mệt mỏi, áo phanh ra, mái tóc ngắn ngày thường luôn được chải gọn giờ rối bù, trên người nồng nặc mùi thuốc lá và rượu. Chẳng biết tình trạng này đã có từ bao giờ.
Trong mắt Tiêu Phàm đã mất đi sinh lực thường nhật, hắn miễn cưỡng nhìn Đường Tuấn, tiếng nói khô khốc khàn khàn: “Cậu muốn làm gì thì làm đi, hôm nay tôi không ăn cơm.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Ngữ điệu lạnh lùng giờ tràn đầy quan tâm.
Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Hiếm khi thấy cậu lo lắng đến vậy… Thế nhưng tôi lại chẳng có tâm tình trêu chọc mất rồi.”
Đường Tuấn nhíu mày thật chặt, anh đối với việc không biết gì vô cùng ghét, phải nắm đủ thông tin rồi quyết định phương án hành động chuẩn xác chính là nguyên tắc làm việc của anh. Nhưng hiện tại anh không biết nguyên nhân sự việc, vậy nên, đành mặc kệ sao?
Nếu là người khác, Đường Tuấn sẽ làm vậy. Mọi người đều đã trưởng thành, tự biết suy nghĩ, cho dù thực sự vấp ngã, nếu bản thân không thể tự đứng lên người ngoài cũng sẽ không thể giúp được gì.
Nhưng đối tượng là Tiêu Phàm, Đường Tuấn cảm thấy bản thân phải làm gì đó.
Môi chậm rãi tới gần, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ướt đôi môi khô nứt, thử thăm dò. Tiêu Phàm cũng không phản kháng, thậm chí còn hơi hé miệng như mời hắn tiến vào.
Đường Tuấn chán ghét việc thân mật mà chẳng có lý do gì, cho rằng việc này thật vô nghĩa. Nhưng giờ phút này, Đường Tuấn chỉ có thể dùng phương pháp này, an ủi người đàn ông bi thương không rõ nguyên nhân trước mắt này.
Khoang miệng Tiêu Phàm không nóng ấm như những lần trước đây, mỗi nơi đều tràn ngập vị thuốc lá, Đường Tuấn thậm chí còn ảo giác anh đang hút một điếu thuốc đắng chát, cẩn thận, chậm rãi quấn lấy đầu lưỡi đối phương, thóa dịch trộn lẫn. A, cho dù đau khổ, tôi sẽ chia sẽ với cậu, cho dù đau đớn, tôi cũng sẽ cùng cậu chịu đựng.
Tiêu Phàm nhắm mắt lại, cảm thụ cam lộ ngọt ngào trong miệng Đường Tuấn, người ta nói, hôn là phương thức trao đổi gần với linh hồn nhất, mỗi cái hôn, mỗi cái hôn đều là một lời yêu. Tiêu Phàm không đồng ý lắm, nhưng hắn cũng miễn cưỡng thừa nhận, hắn có thể qua sự ấm áp mà người đàn ông kia đem lại, hiểu được sự lo lắng và quan tâm của cậu ta.
Hắn thật sự chán nản, thật sự sa sút tinh thần, lòng hắn như sụp đổ, cậu ta không thể chữa trị, nhưng ít nhất có thể cùng hắn ngồi xổm góc tường khóc.
Như vậy cũng tốt, nếu không, hắn cũng sắp bị áy náy nhấn chìm.
Hai tay Đường Tuấn ôm lấy hắn, nhẹ nhàng an ủi, ôn nhu như nước của anh giống dòng nước chảy trong tâm hắn, mang đi tuyệt vọng, người đàn ông ấy như một tảng đá cao lớn, cho hắn dựa dẫm phát tiết, cho hắn sức mạnh, trải qua mưa gió càng thêm vững vàng.
Đường Tuấn yên lặng, có lẽ là không biết nên nói gì, cũng có lẽ là chờ hắn mở miệng.
“Hôm nay, đồng nghiệp của tôi, Lăng Trần, xảy ra chuyện.” Tiêu Phàm lôi theo Đường Tuấn, đầu gối lên sofa: “Cậu ta bị hiểu lầm rằng ăn cắp sản phẩm của người khác, các nhân viên mắng đến khó nghe, tới lúc tôi xuất hiện, họ vẫn còn đang mắng.”
Tiêu Phàm vuốt mặt, âm thanh ở trong căn phòng yên tĩnh vắng hiu quạnh mà rành mạch: “Chỉ là một hiểu lầm nhỏ, nếu tôi có thể sớm đến giải thích, hoặc gọi một cuộc điện thoại, mọi chuyện sẽ chẳng đến nỗi này.”
Tiêu Phàm nhìn khuôn mặt không biểu tình của Đường Tuấn: “Tôi thật ra đã biết có tranh cãi dưới lầu, nhưng tôi không xuống xem, anh biết vì sao không?” Tiêu Phàm đột nhiên bật cười: “Tôi đi đánh quái, rất muốn cười đúng không, tôi con mẹ nó chính là vì cái lý do ngu ngốc chẳng xứng coi là lý do kia, khiến Lăng Trần tứ cố vô thân, khiến cả công ty lòng người hoảng sợ!”
Đường Tuấn nắm chặt tay Tiêu Phàm, bên tai nghe tiếng Tiêu Phàm than nhẹ: “Lăng Trần giờ không biết đang ở chỗ nào, điện thoại tắt máy, phía bên công ty tuy đã giải thích rõ ràng, nhưng nhân viên trở mặt với Lăng Trần, sau này cũng không thể làm như chưa có gì xảy ra.”
Tiêu Phàm lấy bao thuốc ra, phát hiện bên trong rỗng tuếch, tức giân ném xuống sàn: “Đều là lỗi của tôi! Tôi con mẹ nó chính là một thằng khốn nạn, không bằng heo chó!”
“Không thể hoàn toàn trách cậu được.” Thanh âm Đường Tuấn trầm thấp bình thản: “Với tính cách của Lăng Trần, mẫu thuẫn với nhân viên đã tồn tại từ lâu, cho dù cậu ngăn lại kịp, cũng chỉ áp chế nhất thời, sớm hay muộn cũng sẽ bùng nổ.”
“Nhưng tôi là mồi lửa.”
“Cậu lúc ấy không biết chuyện gì, tất nhiên sẽ có chút lơ là, nếu là tôi, tôi cũng không chắc chắn sẽ xuống xem.”
“A.” Tiêu Phàm cười miễn cưỡng: “Anh đang biện hộ cho tôi?”
“Tôi chỉ nói sự thật.”
“Nếu theo lời anh nói, tôi căn bản chẳng có chút lỗi nào.”
“Cậu vẫn có lỗi.”
“Hả?”
Đường Tuấn nghiêm túc trả lời: “Cậu không nên chơi game trong giờ làm việc.”
Chiếc gai trong lòng không hề biến mất, nhưng nghe tiếng nói nghiêm trang của Đường Tuấn, bóng ma bao phủ dày đặc cuối cùng cũng tan đi năm sáu phần.
“Trước mắt, điều quan trọng nhất là tìm gặp Lăng Trần.”
“Dạ Phi đã đi tìm rồi,” Tiêu Phàm hơi cúi đầu: “Mà tôi thì tạm thời…” Không dám đi gặp cậu ta.
Đường Tuấn nghĩ nghĩ: “Tâm tình cậu không tốt tôi có thể hiểu, có chuyện gì tôi làm được thì cứ nói.”
“…”
“Thôi,” Tiêu Phàm phất tay: “Cậu để tôi im lặng một lúc.” Nói rồi nhắm mắt.
Tiếng cởi quần áo làm Tiêu Phàm kinh ngạc đưa mắt về phía Đường Tuấn. Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông ửng đỏ không tự nhiên, anh cởi đến khi chỉ còn chiếc áo lót mới quỳ gối vào giữa hai chân Tiêu Phàm, hai tay run rẩy cởi thắt lưng của Tiêu Phàm.
“Cậu…” Tiêu Phàm trợn mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang do dự đấu tranh. Lát sau, cuối cùng anh vẫn há miệng ngậm ‘cậu em’ của Tiêu Phàm.
Chuyện khẩu giao cũng không phải chưa có ai làm cho Tiêu Phàm, nhưng đối tượng là Đường Tuấn thì không có khả năng Tiêu Phàm không cảm động. Dù sao Đường Tuấn hoàn toàn khác với những người cả trai lẫn gái phụ thuộc hắn, anh ta có kiêu ngạo của mình, chấp nhận nằm dưới, Tiêu Phàm nghĩ đây là cái giá lớn nhất Đường Tuấn có thể làm với tình yêu này.
Kỹ xảo của Đường Tuấn không quá tốt, răng nanh thường cạ vào thịt, nhưng động tác ngây ngô lại làm trái tim Tiêu Phàm đập không ngừng, ‘thằng bé’ cũng nhanh chóng đứng thẳng.
Đàn ông quả nhiên là động vật thú tính, dù trong hoàn cảnh sa sút đến đâu nhưng chỉ cần nêm nếm khiêu khích thích hợp thì vẫn sẽ kích động như thường.
Có lẽ, cũng chỉ có 1% khả năng như vậy mà thôi, bởi vì người trước mặt là Đường Tuấn.
“Sâu thêm chút nữa, đừng dùng răng nanh mà dùng đầu lưỡi liếm, ừm, tiếp tục…”, Tiêu Phàm luồn hai tay vào tóc Đường Tuấn, sợi tóc cứng đâm vào lòng bàn tay tạo ra đau đớn rất nhẹ. Khoang miệng ấm áp ôm lấy thứ nóng rực của hắn, đó là sự tinh khiết và ngọt lành thuộc về Đường Tuấn.
Tiêu Phàm kéo đầu Đường Tuấn ra: “Được rồi, cậu ngồi lên đi.”
Đường Tuấn nhắm mắt không muốn nhìn thấy cảnh sỉ nhục này, anh hơi điều chỉnh vị trí, thở sâu đặt mông xuống.
“A!!!” Đau đớn kịch liệt chạy thẳng lên não, trong một giây Đường Tuấn cảm thấy mình sẽ cứ thế chết ngất.
“Sao lại xằng bậy như thế,” Tiêu Phàm như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, nắm ngón tay Đường Tuấn quấy một vòng trong miệng: “Bây giờ đâm một ngón vào, nhớ chậm một chút.”
Trong mắt Đường Tuấn càng phủ nhiều hơi nước thoảng như núi băng hòa tan, mồ hôi không ngừng chảy xuống, môi nhẹ run, khuôn mặt ngày càng đỏ bừng, nét mặt đẹp say lòng người lạ thường.
Tiêu Phàm không chịu nổi hấp dẫn ôm cổ anh hôn mãnh liệt, tay cầm thứ kia của anh dùng tốc độ trí mạng điên cuồng xoa nắn.
“A…” Lông mày Đường Tuấn nhíu chặt, ngón tay vô lực buông thõng, thất bại thảm hại dưới sự xâm lược của Tiêu Phàm.
“Nào, đỡ eo của tôi, đưa thứ to lớn của tôi vào trong thân thể cậu.”
“… Ha…”
“Đừng dừng lại.”
“Không…” Đường Tuấn hoảng hốt lắc đầu, thứ của Tiêu Phàm kẹt bên ngoài làm hắn ngứa ngáy, hắn ôm mông Đường Tuấn thúc người một cái, tất cả tiến vào mật đạo chật chội của Đường Tuấn.
“A!!!”
Đường Tuấn há miệng thở dốc, tư thế này đạt tới độ sâu chưa bao giờ có, dường như cả thân thể đều bị xuyên qua. Đã vậy giọng nói của người đàn ông còn vang vọng bên tai anh: “Ngoan, động đi.”
“…”
“Đừng che miệng, tôi muốn nghe cậu kêu.”
“… Ưm… Ha.”
Đường Tuấn chống lên bả vai Tiêu Phàm, bị hắn thúc lên từ phía dưới, ‘thằng nhỏ’ theo đó lắc lư, rốt cuộc lên đỉnh trong một cú thúc sâu của Tiêu Phàm.
Đến lúc này tiếng nói không thành câu, anh ngã vào ngực người đàn ông đón nhận một vòng công kích mới.
Bia, thuốc lá, tình dục đều là phương pháp phát tiết rất tốt, sau khi phát tiết những gì cần đối mặt vẫn phải đối mặt, nhưng được cái, có thể dùng tâm tình tương đối vững vàng đón nhận thứ không biết rối ren phức tạp