“Ngày hôm nay công việc rất nhiều sao?”
“Chỉ là đột nhiên muốn thay đổi vài thứ, ngày hôm nay sẽ bồi thường cho anh một bữa ngon.” Trình Thanh mới sẽ không nói cho hắn biết bởi vì buổi chiều mới làm một phát nên y không thể tập trung làm việc mà còn bị trễ nãi thời gian. Còn bồi thường mà, trong lòng Lâm Hoành tự có tính toán.
“Không phải đi ăn cơm sao, sao lại chạy tới nơi này?” Con đường này là đường dẫn tới vùng ngoại ô. Cho dù bây giờ là giờ cao điểm, người đi đường và xe cộ cũng lác đác không có bao nhiêu.
“Không phải nói muốn bồi thường cho tôi mời tôi một bữa ăn ngon à? Chúng ta bây giờ có thể bắt đầu.” Trình Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, mãi đến tận khi Lâm Hoành mở cửa xe ôm y kéo vào băng ghế sau mới hiểu được. Này, đây là muốn chơi xe chấn sao? Đối với Trình Thanh mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên, đương nhiên đây cũng là lần đầu tiên của Lâm Hoành, kinh nghiệm của hai người về xe chấn đều thông qua bộ GV của Nhật Bản, căng thẳng cùng hưng phấn không biết tên kia tạo nên một cảm giác khó nói nên lời.
Bên trong không gian nhỏ hẹp hai người quấn vào nhau, Trình Thanh chỉ cảm thấy quanh thân đều bị hơi thở của người đàn ông này bao phủ, không quản da thịt dính nhau bao nhiêu lần, y chỉ cảm thấy nhịp tim đập rất nhanh, rõ ràng đã sớm không còn là thiếu niên ngây thơ rồi mà.
“Không muốn sao?” Lâm Hoành nhìn biểu tình tựa hồ có chút biệt nữu của Trình Thanh còn tưởng rằng y không muốn. Trình Thanh không muốn nói cho hắn biết rằng y rất hưng phấn, giơ tay quàng qua cổ Lâm Hoành, ngẩng đầu hôn lên.
Hai người kéo đến gần như vậy, mỗi một động tĩnh của từng người đều không thể lừa được đối phương. Hạ thể dính nhau trở nên cực nóng mà lại cứng rắn, bên trong đã động tình. Trình Thanh bị đè ở phía dưới, cân nặng của Lâm Hoành làm cho y có một loại cảm giác an toàn. Hai người hôn nhau say đắm, tiếng nước nhọp nhẹt tràn ngập cả xe. Tay cũng không dừng được sờ mó xoa nắn thân thể đối phương
Y đưa một tay xuống phía dưới quần hai người. Tay phải của y và tay phải Lâm Hoành hiểu ngầm mà cùng nhau phối hợp, qua hai ba phát đã cởi quần xuống mắt cá chân.
“Nâng lên một chút, chân tôi không nhấc lên được.” Lâm Hoành nhấc người lên, bàn tay to kéo một cái, giày và quần của Trình Thanh liền bị vứt xuống ghế trước. Hắn tách hai chân Trình Thanh vòng qua người hắn, đạp lên trên cửa sổ xe. Hắn khom người rất không dễ chịu, hạ thân sung huyết cũng đang kêu gào, vội vội vàng vàng đỡ lấy eo Trình Thanh, rồi nhanh chóng cắm vào.
May mà lúc xế chiều đã làm qua một phát, nơi kia cũng không quá khô khốc chật hẹp, bất quá vẫn có một âm thanh gào lên đau đớn phát ra từ miệng y. Lâm Hoành cúi người xuống lần thứ hai cùng y hôn môi.
“Có thể, anh động đi.”
“Bảo bối, xin lỗi, kiên nhẫn một chút.” Mấy nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống tai Trình Thanh, làm cho cả người y toả nhiệt, không lo nghĩ gì được nhiều liền chủ động co rút hậu huyệt lại, một phân động tác của y cũng có thể làm cho *** của Lâm Hoành hoàn toàn thức tỉnh, hắn nhanh chóng đưa đẩy hạ thân, người dưới thân không thể ngăn cản lại được. Từng làn từng làn sóng khoái cảm như thủy triều tràn vào đầu óc, mỗi một lần va chạm vào tuyến tiền liệt cũng làm cho Trình Thanh dường như muốn nghẹt thở mà chết đi. Y thở hồng hộc, lại không làm nên chuyện gì như trước cảm thấy đầu óc ảm đạm, nhưng mà thân thể không tự chủ được quấn quanh lên thân thể của người ở trên, phảng phất như người sắp chết chìm tìm được khúc cây nên quyết không chịu buông tay, lại càng khát cầu nhiều hơn: “Cho em, lão công, chuyển động nhanh lên một chút.”
Sau một trận đâm xuyên đến thất thần, Trình Thanh cũng dần dần hồi tỉnh lại, đúng lúc lại này nghe thấy âm thanh động cơ từ xa truyền tới, tiếng vang này trong nháy mắt đã làm cho y nhớ lại là mình vẫn còn ở trên đường cái, tuy rằng hẻo lánh nhưng lúc nào cũng có thể có người đi qua, thậm chí nhìn thấy bọn họ đang ở trong xe… Ý nghĩ này xuất hiện, làm cho toàn thân y lại càng thêm mẫn cảm.
Tay Lâm Hoành chống qua hai bên má y, hạ thấp thân thể nằm lên người y, mùi vị đặc thù của đối phương cùng nhiệt độ đều trực tiếp truyền tới, mỗi một lần hô hấp đều phun lên người Trình Thanh, đại đa số đều là rơi vào trong hõm cổ, ngưa ngứa một chút, lại cảm thấy rất ấm áp. Y có thể nghe thấy nhịp tim của hai người, liên tiếp nhảy nhót trong khoang xe nho nhỏ này, đây là giai điệu của sinh mệnh. Như là bị cảm hoá, Trình Thanh nắm chặt hai chân, đạp lên cửa sổ xe mượn lực mà vòng quanh qua eo Lâm Hoành, đung đưa theo nhịp điệu đâm xuyên của hắn. Y không nhịn được mà kêu lên, xuất ra khỏi miệng đều là những tiếng rên rĩ trầm thấp, tiếng nói tựa hồ cũng khàn khàn hơn lúc bình thường một chút, nhưng dù như thế nào đi nữa, lọt vào trong tai Lâm Hoành đều là những âm thanh mỹ cảm. Lâm Hoành càng ra sức cày cấy bên trong cơ thể y.
“Lão công ôm em, sâu hơn một chút, ưm…”
“Bảo bối, kẹp chặt, em thật giỏi.” Lâm Hoành đổi thành chống khửu tay lên đệm, rút ngắn khoảng cách đầu của hai người lại, sau đó dán môi vào. Lâm Hoành đâm xuyên rất nhiều, rồi lại hà hơi vào tai Trình Thanh: “Bắn vào trong bụng em có được hay không, em sinh con cho tôi.” Chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ, nhưng mà lại cực kỳ thành kính, như thật sự đang khẩn cầu một đứa con, Trình Thanh không nhịn được trước, co giật một trận sau bắn ra, ngay sau đó, Lâm Hoành cũng bên trong dư vị cao trào của y mà tước súng đầu hàng.
“Anh nghiêm túc sao? Muốn có con sao?” Trình Thanh kiên trì không cho Lâm Hoành thanh lý mặt sau của y, muốn đem đồ vật của hắn ngậm lâu một chút, thậm chí trong nháy mắt cho là chỉ cần cứ ngậm như thế, y thật sự có thể mang thai con trai của hắn, đứa con của hai người bọn họ.
Lâm Hoành nghe được câu này tay lái xe cũng dừng một chút, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Đùa giỡn thôi, em đừng cho là thật.” Hai người đàn ông, làm sao có khả năng có con được. Mặc dù trước đây hắn cũng ảo tưởng qua rất nhiều lần, có một người vợ ôn nhu cùng một đứa con béo mập. Hắn thích con nít, bất kể là bé trai hay là bé gái cũng được. Thậm chí hắn cũng nghĩ xong xuôi cả rồi, nếu như là con trai thì sẽ dạy võ cho nó từ nhỏ, nếu là con gái, thì sẽ cưng chiều như một nàng công chúa, nhưng mà, hiện tại… Bất quá, có thể gặp được người ở bên cạnh này, hắn cũng đã rất thoả mãn.
“Ý em nói, nếu như anh thật sự muốn, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa, thậm chí…” Ngữ điệu của Trình Thanh thay đổi một chút, rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường: “Có thể tìm đại một người mang thai hộ.” Sắc mặt của y không quá tốt mà nhìn Lâm Hoành, y biết hắn thích con nít, mỗi lần nhìn thấy gia đình người khác một nhà ba người đi chung với nhau, đều không tự chủ được mà toát ra ánh mắt hâm mộ, hơn nữa, nếu như thật sự có con, đoạn tình yêu không được pháp luật công nhận này, có thể kiên cố vững chắc hơn một chút hay không.
“Chuyện này, sau này hãy nói đi, về nhà ăn cơm trước, ăn xong rồi em phải nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày nay bận rộn công việc chắc đã rất mệt mỏi rồi.”