Bùi Thất Thất lại hơi thất thần, môi hơi cong lên, thật lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình, hơi nghẹn ngào: “Tôi muốn một trăm triệu.”
Nói xong, toàn thân cô đều mềm xuống, chân tay lạnh lẽo.
Cô đối một người đàn ông đưa ra bảng giá.
Mà cô không biết, trong lòng anh cô có đáng giá nhiều như vậy không!
Đường Dục nhìn cô một cái thật sâu, Mạnh Thanh Thành ở bên cạnh đã đưa ra chi phiếu.
Đưa cho cô, tức là đáng giá!
“Tôi tên là Đường Dục!” Anh bỗng nhiên nói, sau đó nhận lấy tờ chi phiếu, viết xuống một con số, sau đó xé ra, đặt vào tay cô.
Bùi Thất Thất rũ mắt nhìn……
Đó là tên của anh…… Đường Dục.
Người đàn ông mua cô.
Bùi Thất Thất bỗng nhiên đứng lên, đi ra cửa.
“Ai……” Mạnh Thanh Thành kêu một tiếng, Đường Dục ngăn anh lại.
Chân cô vẫn còn đau, nhưng cô kiên định đi về phía cửa.
Mở cửa ra, cô nhìn thấy Chu Mỹ Lâm. Khuôn mặt kia, bởi vì được bảo dưỡng quá mức mà có chút sưng lên, một khuôn mặt vốn dĩ rất mỹ lệ lại bởi vì thái độ khắc nghiệt mà trở nên xấu xí.
Cô bước tới từng bước một, đưa tờ chi phiếu kia đến trước mặt Chu Mỹ Lâm, lạnh lùng mở miệng: “Sau này, chúng ta không ai thiếu nợ ai!”
Chu Mỹ Lâm còn có chút ngơ ngẩn, nhưng khi bà ta cúi đầu nhìn tờ chi phiếu, thấy con số ghi trên đó……
Bà ta vẫn luôn muốn bán Bùi Thất Thất với một cái giá tốt, bây giờ được như nguyện, lại nhìn đôi mắt của Bùi Thất Thất, bà ta không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng tiền là thứ tốt, mà Bùi thị cũng xác thật là cần tiền……
Bà ta siết chặt chi phiếu, giọng nói lạnh băng cũng hư trương thanh thế: “Bùi Thất Thất, về sau chuyện của cô tôi sẽ không quản nữa! Còn Bùi Minh Hòa, tôi nghĩ chúng ta đều biết phải nói thế nào!”
Bùi Thất Thất sao có thể sẽ không hiểu? Khóe miệng cô đầy vẻ trào phúng.
Chu Mỹ Lâm còn đưa túi xách cho Bùi Thất Thất: “Đồ vật của cô, tôi sẽ đóng gói, còn có muốn hay không, tùy cô!”
“Tôi sẽ trở về lấy!” Điều này ra ngoài dự kiến của cô, Bùi Thất Thất mở miệng.
Chu Mỹ Lâm nhìn cô nửa ngày, cuối cùng mới bước nhanh rời đi…… Tóm lại Đường Dục là người bà ta không thể trêu chọc, mà anh đưa cho một trăm triệu, so với ba triệu mà Chung tiên sinh nguyện ý đưa, đã nhiều không chỉ vài lần!
Bùi Thất Thất đứng ở nơi đó, cho đến khi chân đau vô cùng, lúc này cô mới quay đầu.
Đường Dục dựa ở cạnh cửa, vẫn là dáng vẻ cao quý vô song.
Cô cũng không cảm kích anh. Một người đàn ông đối xử hào phóng với một người phụ nữ như vậy, nhất định chỉ có thể là muốn một thứ.
Thân thể trẻ tuổi của cô cũng không thể nói là đáng giá như vậy trong mắt anh, rốt cuộc, với điều kiện của anh, có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp khác muốn bò lên giường.
Lần thứ hai cô trở lại phòng, Mạnh Thanh Thành dùng ngữ khi giải quyết các việc công: “Bùi tiểu thư, ở đây có một bản hiệp ước, yêu cầu cô ký tên!”
Tuy rằng việc công xử theo phép công, nhưng như vậy đối với một cô gái trẻ tuổi mà nói vẫn là hơi tàn nhẫn.
Nhưng ở phương diện này, Đường Dục giống như cũng không đau lòng.
Trong thời gian ngắn, luật sư đã viết ra một bản hợp đồng, nói trắng ra, chính là hợp đồng bao dưỡng.
Một trăm triệu mua cả mạng sống của cô, trừ phi Đường Dục chán ghét……
Bùi Thất Thất chỉ xem qua một chút, không do dự ký tên mình xuống.
Mạnh Thanh Thành cảm thấy có chút đáng tiếc……
Nhưng đối với Bùi Thất Thất mà nói điều đó có quan hệ gì đâu. Từ khi cô sinh ra tới giờ, cô chưa từng có được cuộc sống của chính mình.
Luật sư nhận lấy hợp đồng, cáo từ. Mạnh Thanh Thành cũng không có lý do lưu lại, nói hai câu liền rời đi.
Đường Dục lạnh nhạt mở miệng: “Buổi sáng ngày mai cậu tới đây đưa cô ấy tới chung cư Hạ Thành!”