• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phu nhân muốn nói chuyện gì?” Dưới ánh mắt chăm chú của phu nhân, nàng không thể không ép mình mở miệng hỏi.
“Lúc này ngươi nên rời đi thôi.”
Linh Lan có cảm giác như sét đánh ngang tai. Lúc này nên rời đi thôi? Phu nhân muốn nàng rời đi vào lúc này, rời khỏi Đòan gia sao?
“ Phu…. Người?” Trên mặt nàng hiện rõ lên vẻ khiếp sợ.
“Ngươi không có nghe lầm.” Phu nhân kiên định nói với nàng. “ Ta muốn ngươi rời đi ngay lúc này, chỉ có khi ngươi rời đi, Lỗi nhi mới có thể chặt đứt ý niệm hoang đường muốn cùng ngươi lập gia đình. Những năm này ta đối với ngươi không bạc, Linh Lan, Đòan gia cũng không bạc đãi ngươi, nếu ngươi thật lòng muốn báo ơn như đã nói, liền vĩnh viễn rời khỏi nơi này đừng bao giờ quay trở lại.” Đòan phu nhân nói xong, lấy ánh mắt bén nhọn mà chuyên chú nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói: “ Ngươi làm được phải không, Linh Lan?”
Nàng không làm được, nàng làm sao có thể làm được đây?
Gả cho thiếu gia là mục tiêu lớn nhất cùng hy vọng của nàng sau khi sống lại, đó không phải đơn thuần là dục vọng của nàng, mà là vì báo đáp ân huệ của Đòan gia cùng phu nhân đối với nàng, không để cho bi kịch xảy ra, nàng làm sao có thể ở chỗ này mà thất bại trong gang tấc đây?
Nàng không thể rời khỏi Đoàn gia, rời khỏi thiếu gia, cho nên đối với yêu cầu của phu nhân nàng không làm được, ngay cả thời gian suy tính hoặc giãy dụa, do dự đều không cần.
Chỉ là chuyện này nàng tự mình biết là được, đối với yêu cầu của phu nhân nàng chỉ có thể lựa chọn kế hõan binh.
“Xin phu nhân cho Linh Lan thêm một chút thời gian được không?”
Nàng nói với phu nhân, khi nói những lời này thì mang theo vẻ mặt bi thương cùng khó chịu, thật giống như nàng đã đồng ý rời đi, muốn thêm một chút thời gian chỉ để kiên định thêm quyết định này.
Đàon phu nhân thấy nàng như vậy cũng lộ ra vẻ mặt khổ sở, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại than thở đúng dậy rời đi.
Nhìn bóng lung rời đi của phu nhân, nàng cảm thấy thực sự áy náy, bởi vì nàng lừa gạt phu nhân.
Chuyện đêm đó không truyền đến tai thiếu gia, bởi vì Tiểu Hồng bị phu nhân hạ lệnh cấm khẩu, mà nàng cũng chưa từng đối với thiếu gia nhắc tới chuyện này, vì nàng không muốn thiếu gia vì nhất thời xúc động mà phá hư kế hõan binh của nàng.
Thiếu gia….
Ai, nàng vẫn quen gọi hắn như vậy, không quen đổi lại gọi hắn là Lỗi.
Nàng đã có mấy lần bị hắn trừng phạt, đối với trừng phạt này hắn rất thích thú, về phần nàng thì… linh Lan không tự chủ đưa tay vuốt cánh môi, ngượng ngùng hướng chính mình thừa nhận, nàng cũng rất thích.
Nhưng nàng phải giải thích rõ, nàng cũng không phải vì ưa thích lọai trùng phạt này mà cố ý gọi hắn là thiếu gia, nàng thề với trời.
Khẽ vuốt ve cánh môi, nàng không cách nào quên đi cảm giác bị hắn hôn.
Nàng thật thích được hắn hôn, thích cảm giác được hắn ôm vào trong ngực, thật thích trong ánh mắt hắn chỉ có nàng, ánh mắt bởi vì nàng mà trở nên nóng rực, thâm thúy, nàng thật sự rất thích, thật thích hắn, mỗi khi nghĩ đến hắn tim sẽ đập thình thịch, càng nghĩ càng thích hắn, càng nghĩ càng thương hắn.
Nếu như không có vấn đề của Thiếu phu nhân thì thật là tốt, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với thiếu gia, thì nàng cũng không quan tâmtới việc làm thiếp hay danh phận gì.
Nhưng tình hình bây giờ lại không thể như vậy được, bởi vì nàng nhất định phải thành thân cùng thiếu gia mới có thể ngăn chặn bi kịch đổ xuống Đoàn gia, nhất định phải như vậy mới được.
Chỉ còn có thời gian nửa năm, qua nửa năm nữa thiếu phu nhân sẽ xuất hiện, nàng nhất định phải đánh vỡ cục diện bế tắc bây giờ trước lúc đó mới được, chỉ là rốt cuộc nên làm như thế nào đây?
Nếu như phu nhân có thể đồng ý hôn sự của nàng và thiếu gia thì thật là tốt, như vậy tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết, nhưng cố tình…
“Ai!” Linh Lan không tự chủ thở dài một hơi.
“Nàng ở đây phiên lòng cái gì?”
Thanh âm thình lình vang lên làm Linh Lan đột nhiên quay đầu, chẳng biết Đòan Lỗi xuất hiện phía sau nàng từ khi nào.
“Chàng trở về từ khi nào? Mọi chuyện đã xử lý xong rồi sao?” Nàng cười tươi như hoa nở hỏi.
“Ừ.’ Hắn gật đầu trả lời vấn đề của nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, vẻ mặt chuyên chú ngắm nhìn nàng, hỏi lại lần nữa: “ Nàng ở đây phiền lòng cái gì?”
Nàng hơi cương cứng một chút, sau đó mỉm cười lắc đầu một cái.
Chuyện phiền phức của hắn còn nhiều hơn nàng , nàng không cần thiết phải đổ thêm phiền phức cuả mình lên người hắn, huống chi chuyện nàng trọng sinh là không thể nói.
“ Nàng không tính sẽ nói với ta sao?” Hắn nhìn nàng chăm chú.
“Nói gì?” Nàng giật mình hỏi.
“Mẹ tìm nàng, chuyện nàng muốn rời khỏi Đòan gia.”
Nàng trợn tó hai mắt, không ngờ tới hắn đã biết chuyện này.
“Chàng làm sao biết chuyện này?Tiểu Hồng nói với chàng?” Nàng hỏi hắn.
Hắn lắc đầu. “Tỳ nữ bên cạnh mẹ nói với ta.”
“Thúy Nhi tỷ tỷ?” Nàng có chút kinh ngạc , không ngờ Thúy Nhi tỷ tỷ lại vì nàng mà làm trái ý chỉ của phu nhân, đem bí mật này len lén nói cho Thiếu gia, nàng cảm thấy biết ơn cùng cảm động.
“Tại sao không nói cho ta?” Đòan Lỗi vẻ mặt nghiêm túc.
“Bởi vì không muốn chàng đối với phu nhân thất vọng, càng không muốn chàng bởi vì thất vọng hoặc nhất thời tức giận nói ra những lời khiến phu nhân đau lòng, khiến bản thân chàng hối hận.” Nàng ánh mắt nhu hòa nhìn hắn nói. “ Quan trọng nhất là ta cũng không hề rời đi, cũng sẽ không rời đi, cho nên nói cho cùng thì cũng không quan trọng, không phải sao?” Nàng hướng hắn khẽ mỉm cười.
“Nàng…” Đòan Lỗi có chút không biết nói gì, lại có nhiều hơn là đau lòng cùng bất đắc dĩ.
Hắn không muốn quá mức đối nghịch mẫu thân, làm nàng đau lòng, dù sao hiệ tại mẹ cũng là người thân duy nhất của hắn, mà hắn cũng là hy vọng duy nhất để mẹ dựa vào, nhưng hắn vẫn không vì vậy mà dễ dàng tha thứ việc mẹ đi tổn thương Linh lan tâm địa thiện lương lại thấu hiểu lòng người.
Có lẽ hiện tại hắn nên có hành động, không nên không quả quyết như vậy nữa.
Trong mắt hắn bỗng nhiên lộ ra một vẻ kiên định.
"Chúng ta về nhà thôi." Hắn dắt tay của nàng, kéo nàng đứng lên nói.
Nàng gật đầu, cảm giác hắn hình như cùng mới vừa có chút trở nên không giống nhau.
“Chàng không phải là định đi về tìm phu nhân nói chuyện này chứ?” Nàng kéo tay áo của hắn một cái, không nhịn được lo lắng mở miệng hỏi.
“Lo lắng sao?”
Nàng gật đầu. “Phu nhân làm vậy hòan tòan là vì muốn tốt cho chàng, chàng không thể trách người. Mặc kệ phu nhân làm gì đối với ta, chàng đều không thể cùng người tức giận.”
“Mẹ đối với nàng như vậy, nàng không tức giận sao?” Hắn hỏi nàng.
Nàng lắc đầu một cái. “ Linh Lan biết thân phận của mình không xứng với thiếu gia, phu nhân có lọai phản ứng này cũng là đương nhiên. Huống chi phu nhân không không có không nói gì liền đuổi Linh Lan ra khỏi Đoàn gia, còn đích thân tới đây, giọng nói bình hòa muốn ta rời đi, không có lời nói mau lẹ, cũng không có miệng ra ác ngôn, như vậy phu nhân làm sao có thể khiến Linh Lan tức giận? Chỉ cảm thấy cảm kích cùng áy náy mà thôi.”
“Nàng không có làm sai bất cứ chuyện gì, không cần cảm thấy áy náy.” Hắn nghiêm túc nói.
Nàng khẽ mỉm cười, nụ cười có chút miễn cưỡng vô lực, làm hắn cảm thấy đau lòng không thôi.
“Về nhà thôi.” Hắn dịu dàng nói.
Nàng gật đầu, theo hắn đi ra bên ngoài cửa hàng, lên xe ngựa bên ngoài của hàng ngồi chờ, hướng Đòan phủ rời đi.
Về nhà còn có chiến tranh muốn đánh đây.
Hai người vừa xuống xe ngựa liền nghe người gác cổng nói trong phủ có khách quý, phu nhân dặn nếu thiếu gia trở về,lập tức đi đến đại sảnh.
Linh Lan cùng Đoàn Lỗi liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều có chút nghi ngờ cùng mờ mịt, suy đóan không ra khách quý đột nhiên tới chơi là người ra sao, bởi vì bọn họ cũng không nhận được bất kì bái thiếp nào.
Nghi ngờ cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, hai người ăn ý không hề nói gì, chỉ là một trước một sau tiến vào phủ, cùng theo phương hướng đại sảnh mà đi tới.
Bên trong đại sảnh của Đoàn gia, ngọai trừ Đòan phu nhân đang ngồi nói chuyện ra, còn có một nữ tử cũng ngồi ở đó, đang nghiêng nửa thân thể, đưa lưng về phía cửa đại sảnh cùng Đòan phu nhân nói cười.
Cô gái giọng nói mềm nhẹ nỉ non, thanh âm tinh tế, làm Linh Lan vừa bước chân vào đại sảnh bỗng nhiên dừng lại, trái tim không tự chủ được bỗng nhiên co rúc lại.
“Mẹ.” Đoàn Lỗi lên tiếng tuyên cáo rằng mình đã đến.
Cô gái đang đưa lung về phía cửa nghe tiếng xoay đầu lại, da trắng như ngọc, mặt mày như vẽ, khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên xuất hiện trước mắt bọn họ.
Trong nháy mắt, huyết sắc tren mặt Linh Lan mất hết, trong đầu ầm ầm vang lên.
Thiếu phu nhân? !
Làm sao có thể như vậy được, không phải còn nửa năm nữa nàng mới xuất hiện sao? Tại sao hiện tại nàng lại ở chỗ này, làm sao lại như vậy?
Trong đầu Linh Lan hiện lên sự kinh sợ cùng rối lọan, căn bản không ngờ bởi vì nàng trọng sinh, rất nhiều chuyện sớm đã thay đổi, thời gian Tô Như Yên xuất hiện lại không giống như trước khi nàng sống lại?
“Lỗi nhi ngươi đã về rồi, nhanh qua đây.” Nhìn thấy nhi tử trở về, Đòan phu nhân lập tức đứng dậy, mặt đầy nụ cười hướng Đoàn Lỗi ngoắc, Tô Như Yên bên cạnh cũng theo phu nhân đứng lên, trên mặt mang vẻ thẹn thùng ngượng ngùng, xinh đẹp động lòng người.
Đòan Lỗi hơi dừng lại một chút, theo bản năng xoay người nhìn Linh Lan một cái, lại bị vẻ mặt không có chút máu của nàng làm cho sợ hết hồn.
“Sao vậy, có chỗ nào không thỏai mái sao?” Hắn lập tức dừng bước lại, trong giọng nói thể hiện rõ ràng sự dịu dàng cùng lo lắng.
Linh Lan còn chưa kịp mở miệng, thanh âm lạnh nhạt của Đoàn phu nhân đã vang lên.
“Nếu không thoải mái thì trở về phòng nghỉ ngơi đi. Thúy nhi, ngươi đưa nàng trở về phòng.” Đòan phu nhân quay đầu ra lệnh cho tỳ nữ phía sau lưng.
“Không cần, tự ta đưa nàng về.” Đoàn Lỗi kiên trì.
Đoàn phu nhân lập tức nhíu mày. “Ngươi không thấy nơi này còn có khách sao? Ngươi ở lại, để Thúy nhi đưa đi.”
“Hài nhi không nhận ra vị cô nương này, nàng cũng không phải khách của hài nhi, xin mẹ cho hài nhi cáo lui.” Đoàn Lỗi dứt khoát nói, một lòng toàn bộ đặt trên người Linh Lan. Sắc mặt nàng quá mức tái nhợt, làm cho hắn thật lo lắng.
“Ta không cho phép.” Đoàn phu nhân nói. “ Ngươi qua đây gặp vị hôn thê của ngươi một chút.”
Ba chữ vị hôn thê giống như sét đánh ngang tai đánh vào đầu Đoàn Lỗi, làm hắn lộ ra vẻ mặt khiếp sợ cùng khó tin.
Vị hôn thê của hắn? Hắn khi nào thì có vị hôn thê?
“Hài nhi chưa từng nghe nói qua có chuyện vị hôn thê này, hài nhi không có vị hôn thê.” Hắn nhìn thẳng vào mẫu thân, lãnh ngạnh mở miệng.
“Ngươi có, là cha ngươi khi còn sống đã quyết định hôn sự này, vị này là Tô Như Yên cô nương, là vị hôn thê của ngươi.”Đoàn phu nhân kiên định nhìn hắn nói.
“Người được chỉ định hôn sự là đại ca, không phải hài nhi.”
Chuyện này là đại ca nói với hắn, khi đại ca còn sống vẫn luôn rất chờ mong đối phương lớn lên, nói hắn chưa từng gặp qua đối phương, nhưng hắn lại nhớ người phụ nữ đang mang thai vị hôn thê của hắn rất xinh đẹp, là phụ nhân rất xinh đẹp, cho nên tân nương của hắn cũng sẽ là một đại mỹ nhân.
Hắn còn nhớ rõ buổi tối trước khi hắn làm lễ trưởng thành và được rời khỏi nhà đi lịch luyện, đại ca còn chạy đến viện của hắn, mang chuỵên vị hôn thê nói cho hắn biết , muốn hắn nếu có cơ hội thì thay đại ca nhìn lén.
Tô Như Yên.
Chính là cái danh tự này , hắn tuyệt sẽ không nhớ lầm.
“Đại ca ngươi đã vắng mặt tại nhân thế, Đoàn gia hiện nay người thừa kế là ngươi, lời hứa lúc còn sống của cha ngươi lúc này phải do ngươi tới thực hiện, đay là trách nhiện của ngươi.” Đoàn phu nhân cứng rắn nói.
“Đòan gia thương hành có lẽ là trách nhiệm của hài nhi, nhưng vị hôn thê của đại ca thì không phải.” Đòan Lỗi lắc đầu nói, vẻ mặt kiên định bất khuất. “ài nhi sẽ không cùng vị Tô cô nương àny thành thân, tuyệt đối sẽ không.”
“Ngươi. . . . .” Đoàn phu nhân giận đến nói không ra lời.
Đoàn Lỗi đưa mắt nhìn sang Tô Như Yên, dứt khoát mở miệng.
“Tô cô nương, xin thứ cho tại hạ nói thẳng." Hắn nói, "Nếu như cô nương muốn vào Đòan gia, chỉ có thể dùng thân phân thê tử của đại ca đã khuất mà đi vào, tuyệt không thể trở thành thê tử của Đòan Lỗi ta, bởi vì thê tử của ta là nàng.” Nói xong, hắn cầm lấy tay Linh Lan.
Tay Linh Lan lạnh lẽo khác thường, làm cho hắn vừa đụng chạm chân mày liền nhíu chặt.
Hắn quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng vốn là mặt tái nhợt đã sớm mặt không có chút máu, hơn nữa cả người lảo đảo muốn ngã, giống như sau một khắc thì sẽ mất đi ý thức ngất đi.
Lòng hắn cả kinh, không hề nghĩ ngợi lập tức đưa tay đỡ nàng, đồng thời bảo vệ vây nàng vào bên trong khuỷu tay của mình, để cho nàng dựa vào trên người mình.
“Lỗi nhi! Người cái này là đang làm gì?” Nhìn hành động của hắn, Đoàn phu nhân khó có thể tin trợn to hai mắt, tức giận kêu lên.
“Linh Lan không thoải mái, hài nhi đưa nàng trở về phòng.” Đoàn Lỗi dìu lấy Linh Lan xoay người rời đi.
"Đứng lại!" Đoàn phu nhân tức giận quát.
Đoàn Lỗi vốn không muốn để ý đến thanh âm ra lệnh này, Nhưng Linh Lan trong ngực hắn lại không hề có sức chống cự với mệnh lệnh này, trong nháy mắt liền dừng bước.
“Đừng để ý tới mẹ.” Đòan Lỗi ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.
Linh Lan nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút máu, nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó đưa tay đẩy hắn, từ trong khuỷu tay hắn tránh ra.
"Ngươi lưu lại bồi phu nhân và Tô cô nương, ta có thể một người trở về không sao." Nàng nói cho hắn biết.
"Lời nên nói ta mới vừa cũng đã nói rồi, lưu lại cũng không làm gì." Đoàn Lỗi lắc đầu cự tuyệt , vẻ mặt lo lắng nhìn nàng."Sắc mặt của ngươi rất kém, là nơi nào không thoải mái? Chúng ta trước về Quan Vân uyển, ta cho người đi mời đại phu."
"Ta ——" Linh Lan mới mở miệng liền nghe phu nhân lên tiếng ra lệnh.
"Lỗi nhi, mẹ bảo ngươi tới đây. Linh Lan, ngươi lui ra, nơi này không thích hợp với người ngòai như ngươi."
Người ngoài?
Đoàn Lỗi đột nhiên hơi nhếch môi, trên mặt thoáng qua vẻ không đè nén được tức giận. Hắn muốn xoay người phản bác mẫu thân, lại bị Linh Lan kéo lấy ống tay áo, nàng lấy mặt nét mặt cầu khẩn nhìn hắn, nhanh chóng đối với hắn lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK