• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20

“Ở bên nhau thử xem… là sao?” Tim Tô Cùng đập như nổi trống, ngước lên nhìn Lâm Phục, vừa chạm phải ánh mắt tha thiết của đối phương là lập tức như phải bỏng, hạ mắt nhìn tay áo lông của mình, vải áo mòn đến bóng còn dính bụi trắng ở công trường, trông đáng thương vô cùng.

Lâm Phục một tay chống lên cửa kính xe phía Tô Cùng, một tay gác trên ghế của cậu, nhốt cậu vào phạm vi hẹp, áp sát nói: “Nghĩa là ở bên anh, ở bên nhau hiểu không?”

“Tôi hiểu.” Trán Tô Cùng rịn mồ hôi, cố sức lùi ra sau, gần như vùi hết cả người vào nệm xe, “Nhưng mà…”

Tôi là thần nghèo đó.

Chỉ biết khiến người ta nghèo đi, mang tới đủ loại vận rủi, mùng sáu tháng giêng năm nào cũng bị gia chủ đuổi đi, chẳng có ai thích thần nghèo hết…

Nếu nói ra sự thật, anh ấy có sợ hãi bỏ chạy không? Tô Cùng không dám nghĩ tiếp, cúi đầu buồn bã kéo kéo vạt áo mình, lần đầu tiên trong đời ghét thân phận thần nghèo của mình.

Nếu mình là thần tài vàng chiếu lấp lánh thì tốt rồi, như vậy Lâm Phục nhất định sẽ thích mình hơn.

Giọng Lâm Phục hơi sốt ruột, “Nhưng gì?”

“Hay là thôi đi…” Tô Cùng im lặng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thỏ thẻ từ chối, khuôn mặt nhỏ lúc đỏ lúc trắng, mười đầu ngón chân bất an ngọ nguậy trong đôi giày mòn mỏng te, giày sắp thủng luôn rồi.

“… Không sao.” Lâm Phục bị tuyệt tình từ chối cười rộng lượng, đưa ngón cái xoa nhẹ tlên má Tô Cùng, lau sạch chỗ bột trắng dính trên đó, “Anh hấp tấp quá… Em không thích đàn ông đúng không?”

“Không phải.” Tô Cùng ủ rũ lắc đầu.

Lâm Phục cười khổ, “Vậy là vì em không thích anh?”

“Cũng không phải!” Tô Cùng ngẩng lên, bối rối giải thích, “Tôi chỉ cảm thấy mình không xứng với anh, tôi vừa nghèo vừa xui xẻo, sẽ liên lụy đến người khác, anh ở cạnh tôi, cả xe của mình cũng không được lái, hơn nữa thân phận của tôi…”

“Đừng nói nữa.” Ngón trỏ Lâm Phục đè lên môi Tô Cùng, đôi môi mềm mềm, hồng hào, hơi bóng, như cánh hoa vậy, “Chuyện đó không quan trọng.”

Mắt Tô Cùng sáng hấp háy.

Lâm Phục điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Ít nhất em cũng đồng ý cho anh chăm sóc em được không, những chuyện khác, chúng ta thong thả.”

Tô Cùng đang định nói gì thì Lâm Phục lại đưa thêm một ngón lên chặn môi cậu, nhướng mày nói: “Không được từ chối, cũng không được nói cảm ơn.”

“Ừm…” Tô Cùng mím môi, nhẹ giọng đáp.

“Ngoan.” Lâm Phục thở phào, cảm thấy tời giờ này rốt cuộc mình cũng ra dáng tổng tài bá đạo rồi…

Nhưng, ngay trong thời khắc xúc động đó, một chiếc Jeep đen đột nhiên chậm rãi chạy từ phía sau lên, đậu cạnh xe Lâm Phục.

Lâm Phục: …

Cửa xe Jeep hạ xuống dần, Tiểu Trương ngồi trong xe xác nhận với Lâm Phục: “Sếp Lâm, xe này cũng hỏng rồi à?”

“Không có.” Lâm Phục trừng mắt nhìn cậu ta, đang định đuổi kỳ đà đi.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Phục thống khổ phát hiện, chiếc Chery QQ đã qua sử dụng này không nổ máy được.

Động cơ đã qua sử dụng gầm lên một tiếng bất lực, rồi thôi.

Lâm Phục không tin, kiên trì thêm một phút, chẳng mấy mà động cơ nín hẳn, từ trần triệt để.

Vô cùng bất hạnh, Lâm Phục và Tô Cùng bỏ xe thêm lần nữa.

Tô Cùng sầu muộn đứng bên đường, áy náy nhìn chiếc xe hơi đáng yêu.

“Đừng để bụng, anh chuẩn bị sẵn rồi.” Lâm Phục búng tay một cái thật ngầu, Tiểu Trương nhảy xuống từ xe Jeep, mở cốp sau, lôi chiếc xe đạp 28 inch sườn ngang ra, đặt xuống đất.

“Mời ngài.” Tiểu Trương lịch sự đưa tay.

Lâm Phục cười khổ, sải cặp chân dài leo lên xe, “tiêu sái” vỗ vỗ sườn xe trước mặt, ngoắc ngoắc ngón tay gọi Tô Cùng, “Nào, lên xe.”

21

“Bá đạo tổng tài” anh tuấn hào hoa, tuổi trẻ tài cao, cuối cùng cũng sa sút đến độ đạp xe đèo người thương.

Tô Cùng ngồi trước mặt Lâm Phục.

Tuy cậu làm việc thể lực cả ngày, người đẫm mồ hôi, nhưng khi xe chạy, gió thổi tạt về sau, Lâm Phục vẫn ngửi thấy thứ mùi mát mẻ như khu rừng sau cơn mưa.

Lâm Phục khụ một tiếng, dù sao lúc nãy cũng nói hết rồi, anh không định che giấu tâm tư mình thêm nữa, thế là rất mưu mô ưỡn ngực tới, áp sát vào lưng Tô Cùng.

Cua giai, chương “Ngực áp lưng”, cơ thể vô tình tiếp xúc…

Nhưng Tô Cùng vừa cảm nhận được lồng ngực rắn rỏi sau lưng thì lập tức nhíc nhích tới trước, tách ra khỏi Lâm Phục.

Lâm Phục không cam lòng, ưỡn tiếp, Tô Cùng đành phải cúi người xuống, giữ khoảng cách với Lâm Phục.

“Anh nhích về sau một tí được không?” Tô Cùng chột dạ nói.

“Ơ, được.” Lâm Phục nát tim thẳng lưng, thấy mình chả khác gì biến thái ở bến xe khoe hàng bất thành…

“Đồ của anh đắt lắm.” Tô Cùng nhẫn nại giải thích, “Bị tôi đụng sẽ bục chỉ.”

Lâm Phục tưởng tượng cảnh mình đang đạp đạp đạp đột nhiên quần áo tét chỉ bựt bựt, áo sơ mi bung tay thành áo khỉ, quần tuột chỉ thành sườn xám, lập tức rướn thẳng lưng nghiêm chỉnh, giữ khoảng cách với Tô Cùng.

Đạp xe một lúc, thì đến đoạn đường đang sửa chữa, đá vụn rơi đầy đường, Lâm Phục nhắc ngay, “Đoạn đường phía trước xóc, em nắm lấy ghi đông xe.”

“Được.” Tô Cùng ngoan ngoãn giữ chặt ghi đông.

Lâm Phục đắc chí cười khẽ, lập tức đặt tay mình lên hai tay Tô Cùng.

“Oa…” Tô Cùng kêu khẽ.

“Anh hát cho em nghe.” Lâm Phục gian xảo tức tốc đánh lạc hướng, Tô Cùng chưa kịp đồng ý đã nắm chặt tay cậu hát: “Anh muốn nắm tay em mãi thế này không buông, tình yêu liệu có mãi trong sáng không đau thương, anh, muốn chở em trên chiếc xe đạp…”

Khung trời chiều nhuộm màu hoàng hôn, một góc bị ánh chàm, tím nhạt với da cam cùng rất nhiều màu sắc không biết tên bao phủ, lộng lẫy như hàng lớp gấm vóc, góc bên kia các ngôi sao và mặt trăng hé nửa nôn nóng thấp thoáng xuất hiện.

Tiếng hát dịu dàng thoảng qua cùng gió đêm, thanh thuần đẹp đẽ như tình yêu tuổi học trò, thời gian cũng như ngừng trôi…

Còn trợ lý Tiểu Trương cực am hiểu tạo thanh thế cho sếp tổng đang lái chiếc Jeep hùng dũng theo sau hộ giá…

Chiếc Jeep lúc thì chạy sau, khi lại sánh ngang, thi thoảng nhỡ chân đạp ga quá đà, không cẩn thận chạy trước chiếc sườn ngang của sếp Lâm, cho sếp Lâm và phu nhân hít khói.

Sếp Lâm đang chìm đắm trong tình yêu diệu kì hít no khói xe mà bừng tỉnh:…

Tiểu Trương vội giảm tốc, có chiếc xe hơi phóng vụt qua, tài xế ló đầu ra rống: “Lái xe kiểu gì vậy hả!”

Tiểu Trương: …

Nhà ngươi dám rống cả trợ lý của sếp Lâm à? Đáng tiếc, sếp Lâm sẽ không chú ý đến ngươi đâu.

Lâm Phục đau đầu phẩy tay với Tiểu Trương: “Cậu về trước đi, hôm nay tôi không cần xe nữa.”

Tiểu Trương: “Dạ sếp, tạm biệt sếp.”

Chậc, hôm nay chỉ được xem “Bá đạo tổng tài yêu tiểu bạch hoa” đến đây thôi.

22

Lâm Phục chở Tô Cùng lên khu phố thương mại, vào cửa hàng bình dân nổi tiếng bán giá cạnh tranh mua đồ cho Tô Cùng.

Tuy Lâm Phục chỉ hận không thể mua hết cửa hàng này cho Tô Cùng, nhưng Tô Cùng chọn lựa một lúc chỉ lấy hai bộ quần áo với một đôi giày.

“Mua thêm vài bộ để thay đổi không được à?” Lâm Phục đề nghị, “Giá chỗ này rẻ lắm, không hỏng đâu.”

Tô Cùng lắc đầu, nụ cười với lúm đồng tiền vừa trong sáng vừa đáng yêu, “Có một bộ thay đổi là đủ rồi, dù là đồ rẻ thì tôi cũng không được có nhiều.”

Lâm Phục đau lòng thở dài, vừa lựa đồ vừa hỏi: “Em biết tại sao mình lại như thế không?”

Tô Cùng ậm ờ nói: “Ừm, không rõ lắm…”

Lâm Phục nhíu mày, sắc mặt rất nghiêm túc, “Hay là bị thứ gì không hay ám?”

“A…” Tô Cùng tái mặt, đồ mới ôm trong lòng suýt rơi.

“Hôm nào anh nhờ người cao tay xem thử cho em.” Lâm Phục xoa mái tóc mềm mượt của Tô Cùng, trấn an.

Thần nghèo bé không vui, chân di di trên mặt đất, cúi đầu ừ một tiếng lấy lệ.

Tôi chính là “thứ không hay” đó đó…

Lâm Phục hoàn toàn không biết mình đã vô tình làm Tô Cùng buồn, lấy một chiếc áo, một áo khoác với một cái quần trên kệ xuống, giơ giơ lên nói: “Ở đây chờ anh, anh đi thử.”

“Được…” Tô Cùng bồn chồn ngồi thẫn thờ.

Lâm Phục nhìn cậu một chốc, đột nhiên cúi xuống thì thầm bên tai cậu: “Thay đồ xong là anh có thể ôm em rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK