- Ờ..... ừm - nó gật đầu nhẹ. Xong hắn bước ra ngoài không nói lời nào hết
- Đúng là cái đồ âm binh - Nó chu mồm phồng má nói ( mới tỉnh mà khoẻ gớm)
Bên ngoài
Hắn căn dặn bác sĩ phải chông chừng nó cẩn thận không cho nó đi lung tung, lúc đi còn quăng thêm một câu khiến ông bác sĩ ớn lạnh
- Cô ấy có mệnh hệ gì thì ông chịu trách nhiệm - nói rồi hắn quay lưng bỏ đi
Ở trường Sun phòng hội trưởng
Hắn bước vào với hàn khí cực lớn tất cả mọi người đều im phăng phắc không ai dám ho he hay cử động
- Ai là người đã đâm Vương Tuyết - Hắn lạnh lùng nói vẫn không thấy ai trả lời
- Tôi xin nhắc lại, ai là người đâm Vương Tuyết - hắn gằn giọng nói
Ba nhỏ kia cùng với tên đã đâm nó sợ toát mồ hôi hột. Cuối cùng cái tên đâm nó đã dơ tay vì quá sợ còn ba nhỏ kia há hốc mồm vì sợ tên đó sẽ khai ra cả lũ
- Nói - lạnh lùng
- tôi là người đâm cô ta - tên đó lãnh đạm nói
- Vì - lạnh lùng tập 1
- Vì hội trưởng và cậu Bảo - Tên đó vẫn lãnh đạm
- Vì tôi - hắn trợn mắt nói
- Đúng vậy có người đã yêu hội trưởng và Bảo nên đã bảo tôi doạ cho cô ta sợ nhưng lại thành ra thế này - " Có làm có chịu " câu đó hắn luôn khắc ghi trọng lòng
- Muốn sử thế nào - lạnh lùng tập 2
- Tùy hội trưởng
- Vì tự giác nên tôi đình chỉ học 1 tuần - nói rồi hắn lạnh lùng bước đi
Bệnh viên ABC
- Cho tôi đi đi mà - nó cầu xin ông bác sĩ
- Không được thưa cô thiếu gia đã căn dặn là không chờ cô đi - bác sĩ khổ sở vì nó
- Thiếu gia là tên nào vậy - nó bực mình
- Là tôi có chuyện gì - một giọng nói chứa hàn khí của hắn truyền đến
- Dạ là bla....bla
- Được rồi ông đi đi - hắn nói rồi phẩy tay
- Nè anh cho tôi về đi ở đây chán lắm - Nó chắp tay cầu xin hắn
- Không - hắn lạnh lùng tập 3 rồi ngồi xuống ghế nhìn chằm chằm vào nó
" Tại sao cô phải vì tôi mà ra nông nỗi này. Tại sao cô không nói với tôi hay vì cô không giám. Vì tôi mà phải chết đi sống lại. Hay là cô ghét tôi đến vậy sao "
- Này, anh sao vậy - nó phẩy tay trước mặt hắn - anh đang nghĩ gì vậy
-Không có gì - nói rồi hắn đứng lên làm nó chưa kịp nói gì
Một lúc sau
Hắn quay lại với tô cháo yến nóng hổi đặt lên bàn và mở ra mùi hương bay nghĩ ngút sộc vào mũi nó
- Cái gì vậy - Nó hí hửng lại gần bàn thì thấy đó là tô cháo yến là kẻ thù không đội trời Trung với nó
- Cái này của ai - nó run run chỉ vào tô cháo
- Của cô - nghệ hắn nói xong nó lùi ra sa miệng lắp bắp
- Không tôi không bao giờ ăn tô cháo đó có chết tôi cũng không ăn - Nó nói rồi chùm chăn kín mít. Còn hắn nở nụ cười nhếch mép. Hắn bước ra ngoài đóng của rồi mở cửa rồi bước nhẹ vào trọng ko tiếng động
" Tên âm binh đó đi rùi hả " nó nghĩ rồi vui vẻ mở chăn ra thì nhận ngẫu một thìa cháo vào mồm. Mồm nó phồng to ra. Nó mãi mới nuốt được thìa cháo rồi họ sặc sụa. Hắn vuốt lưng cho nó hết ho