Tần Thanh cúi đầu suy nghĩ một chút, ảo não nói: “Không có, chỉ là hôm nay phải tăng ca, có lẽ sẽ về rất khuya.”
Lữ Đan thở dài: “Buồn sao? Đây không phải là chuyện xảy ra như cơm bữa sao?”
Tần Thanh quay đầu nhìn cô ấy, khẳng định nói: “Cậu không tăng ca thì cũng nên về sớm đi.”
“Tại sao?” Lữ Đan trợn to hai mắt.
Tần Thanh do dự đáp: “Bởi vì...... Không cần nhiều người ở lại tăng ca.”
Lữ Đan bỗng chốc trở nên vui vẻ: “Thật không? Thật tốt quá, tối nay tớ có hẹn bạn thời trung học, tớ cũng đang suy nghĩ làm sao để tham gia đây”
Tần Thanh đáp thật thấp: “Ừ“.
Bắt đầu từ lúc đó, Lữ Đan nhao nhao muốn thu dọn đồ đạc, sau khi thu dọn xong cô cũng chạy ra ngoài.
Đến năm giờ, Lữ Đan chạy ra cổng bấm thẻ.
Lúc sắp ra khỏi đó, cô trượng nghĩa vỗ vai Tần Thanh nói: “Ngày mai tớ cũng làm thêm giờ, hôm nay cậu làm trước đi.”
Tần Thanh chẳng nói chẳng rằng đưa mắt nhìn Lữ Đan chạy ra khỏi phòng làm việc, cô khe khẽ thở dài.
Không lâu sau, trưởng phòng cũng chuẩn bị về. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thanh và nói chuyện qua loa vài câu với cô, sau đó lại quay sang người đồng nghiệp bên cạnh trò chuyện vui vẻ.
Tần Thanh thấy vậy, cô cũng vội vàng đứng dậy, bước theo sau anh ta.
Ba người đi tới quán rượu Lâm Giang, khách sạn tráng lệ nhất thành phố này. Từ trước đến nay, Tần Thanh chưa từng đến những nơi như thế này nên trong lòng cản thấy có chút dè dặt.
Đi đến lầu năm, nhân vật quan trọng nhất vẫn chưa tới.
Trưởng phòng Giao ra ngoài gọi điện thoại, trong phòng chỉ còn lại Tần Thanh và Phương Siêu. Hai người cũng đang buồn chán ngồi đó tán gẫu vài câu.
Cô phục vụ mặc sườn xám màu đỏ mỉm cười bước tới rót cho hai người ly trà, sau đó lại trở về đứng cạnh cửa.
“Cô biết uống rượu sao?” Phương Siêu xoay chiếc bàn hỏi.
Tần Thanh lắc đầu: “Chưa từng uống.”
Phương Siêu hừ một tiếng, quay đầu nhìn cô: “Vậy sao được, tới đây mà sao không uống rượu?”
“Không biết uống thì làm thế nào?” Vẻ mặt Tần Thanh khó chịu.
Phương Siêu nhíu mắt nhìn cô, cười: “Vậy thì tìm cách thoát khỏi đây.”
Tim Tần Thanh đập liên hồi: “Cách gì?”
“Tự nghĩ đi.” Phương Siêu bí mật cười đáp.
Tần Thanh cũng không muốn hỏi tới, cô thấy anh ta ngồi thẳng dậy giống như sắp có chiến tranh.
Khoảng một tiếng sau, một nhóm người hùng hổ bước vào, cầm đầu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, cũng rất mạnh khoẻ nhưng sắc mặt có hơi tái nhợt.
Sau lưng anh ta đều là những thanh niên trẻ tuổi đang cười nói đi tới.
Trưởng phòng Giao theo sát phía sau, nét mặt vui vẻ chuẩn bị giới thiệu người vừa tới.
Người đàn ông trung niên kia chính là Tổng giám đốc phòng tài vụ Tống Viễn Hưng đi cùng với người đàn ông trẻ tuổi - tam công tử của Lục thị.
Còn lại mấy người khác đều là nhân viên của tập đoàn Đỉnh Thành bao gồm nhân viên phòng kinh doanh, phòng Pháp luật. bọn họ tổng cộng gồm có năm người.
Tần Thanh và Phương Siêu cũng sớm đứng dậy chào đón, cung kính chào hỏi từng người.
Tống Viễn Hưng khoát tay ý bảo: “Ngồi đi, không cần câu nệ như vậy.”
Cậu ấm nhà họ Lục rất tự nhiên ngồi vào chỗ trống bên cạnh Tần Thanh, anh trêu chọc nhìn vào mắt cô, hỏi: “Cô chính là Tần Thanh?”
“Dạ, chào anh.” Tần Thanh nhếch khóe miệng đáp.
Thiếu gia cũng trêu chọc cười nói: “Tên rất hay.”
Tần Thanh lễ phép nói: “Cám ơn.”
Khi thức ăn được dọn lên, có người đứng dậy mời rượu Tống Viễn Hưng, người này một câu, người kia một câu khiến Tống Viễn Hưng trở nên vui vẻ. Ông hớn hở nâng ly cạn chén, men rượu say nồng dần dần tràn ngập khắp phòng. Mọi người như đang chỉ hướng về Tống Viễn Hưng, còn trưởng phòng Giao liên tục thúc giục Phương Siêu mời rượu TốngViễn Hưng.
Bọn họ tùy ý trò chuyện về những đề tài vô bổ.
Tần Thanh cũng không có hứng thú với những đề tài trò chuyện của bọn họ. Cô là người phụ nữ duy nhất có mặt trong căn phòng này, hiện giờ cô quả thật như đang ngồi trên đống lửa, cảm giác mình giống như đang cách xa với thế giới bên ngoài, không được tự nhiên cho lắm.
Ngược lại Tam thiếu gia nhà họ Lục thỉnh thoảng hỏi cô mấy câu khiến cô có cảm giác hơi gần gũi.
Tần Thanh chỉ cười gượng, căn bản không có ý định tiếp lời của đối phương.
Mà Tống Viễn Hưng lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía cô, giống như là đang quan sát ai.
Trưởng phòng Giao đột nhiên cất giọng phân phó: “Tần Thanh, cô kính tổng giám đốc Tống một ly.” Sau đó, ông lại quay sang Tống Viễn Hưng cười nói: “Đây là người mới, cô ấy vẫn còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm.”
Tần Thanh đành phải đứng dậy, bưng ly lên trước mặt nhưng cô chưa mở miệng thì liền nghe trưởng phòng Giao cười trách cứ: “Uống thứ này mà được sao, mời rượu trắng mới có thành ý.”
Phương Siêu ngồi bên cạnh thản nhiên đổi ly rượu trắng cho Tần Thanh.
Tần Thanh nghiến răng nghiến lợi, đưa ly rượu lên, kính cẩn mời, nói: “Tổng giám đốc Tống, tôi mời ngài.”
Sau lưng, bàn tay cô nắm thành quyền, ngửa đầu liền uống một hơi, nhưng rượu vừa vào miệng thì cô liền có cảm giác cay nồng ho sặc sụa.
Tam thiếu gia nhà họ Lục đột nhiên đứng lên, giơ tay đoạt lấy ly rượu trong tay cô, giải vây nói: “Đủ rồi, uống một ngụm là được rồi.”
Tống Viễn Hưng ngồi đối diện, hăng hái nói: “Này, cậu lại thương hương tiếc ngọc đấy à? Hay cậu thay cô ấy uống vậy.”
Không ngờ Tam Thiếu gia nhà họ Lục không nói hai lời, trực tiếp bưng ly lên uống hết rượu còn sót lại trong ly.
Người khác sững sờ, Tống Viễn Hưng lại hết sức hài lòng, ông cười vỗ tay. Sau đó, những người khác tự nhiên cũng vỗ tay theo.
Tống Viễn Hưng than thở nói: “Xem ra tiểu thư và cháu ngoại tôi rất có duyên.”
Trưởng phòng Giao lập tức phụ họa: “Đúng, đúng, có thể ngồi chung ở đây thì cũng coi như có duyên.”
Tống Viễn Hưng cười lắc đầu, ông bỗng nhiên cầm ly rượu trong tay: “Thập yêu duyến bất duyến đích, hoàn bất đô thị nhân vi chế tạo đích, hữu tâm tự hội hữu duyến. (*)”
(*)Ý nói duyên đến duyên đi đều do con người tạo nên, lòng có tình cảm thì ắt sẽ có duyên.
Một người đàn ông khác lên tiếng: “Đã sớm nghe nói tổng giám đốc Tống và phu nhân có tình cảm sâu đậm, thật khiến người khác hâm mộ.”
Tống Viễn Hưng cười chứ không đáp lại, giơ ly rượu trong tay lên như ngầm thừa nhận.
Những người khác cũng hưởng ứng lại và họ bắt đầu nâng ly cạn chén.
Tần Thanh cũng không muốn ngồi đây nữa, cô đứng lên, nói xin lỗi: “Tôi đi toilet.”
Ra ngoài, Tần Thanh tìm phòng rửa tay, cô đợi bên trong hồi lâu, thấy mình mặt đỏ gay thì lại tự trách rằng mình thật dễ bị xấu hổ. Co chỉ mới uống có chút rượu thôi cũng để người khác uống dùm.
Từ toilet ra ngoài, cô lấy điện thoại di động ra, thấy một tin nhắn, thì ra là Dương Tấn. Sau khi tốt nghiệp, hai người thường nhắn tin qua lại, có lúc là thăm hỏi, có lúc là kể chuyện cười vui vẻ. Vào lúc này, Tần Thanh đột nhiên muốn gọi điện thoại để hàn huyên một chút, nhưng ngay sau đó cô lại bỏ đi ý nghĩ đó vì không muốn cho cậu ta hy vọng gì thêm nữa.
Đứng đó một lúc lâu, cô vẫn không muốn trở lại phòng. Vì vậy cô vẫn đứng ở trước cửa sổ hành lang. Mặc dù đêm đã khuya, nhưng bầu trời vẫn chiếu sáng một mảnh đỏ sậm, khiến người khác liên tưởng đến cuộc đời thật ngắn ngủi biết bao.
Đột nhiên, có một đôi tay khoác lên trên vai cô.
Tần Thanh sợ hãi thét chói tai, quay đầu lại nhìn, thì ra chính chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt của Tam Thiếu gia nhà họ Lục.
“Ngoài đây gió lớn, anh cho em mượn chiếc áo này.” Tam Thiếu gia nhà họ Lục cười, “Xem em sợ hãi kìa.”
Tần Thanh ổn định lại cảm xúc, liếc nhìn chiếc áo comlê màu xanh dương đậm trên người mình. Cô lấy xuống và trả lại: “Cám ơn, tôi không cảm thấy lạnh.”
Tam Thiếu gia nhà họ Lục lơ đễnh nhận lấy, hỏi “Em nhớ tên anh không?”
Tần Thanh bị hỏi khó, không nhớ nổi tên anh ta. Lúc trước trưởng phòng Giao đã từng giới thiệu rồi nhưng cô lại quên.
“Lục Kiếm Thăng, Lục trong đại lục, Kiếm trong bảo kiếm, Thăng trong thăng hoa, Lục Kiếm Thăng. “ Anh ta nói những từ ngữ mập mờ ép dần đến thân thể Tần Thanh, chậm rãi nói: “Em phải nhớ tên anh.”
Theo bản năng Tần Thanh lui về phía sau một bước, nhìn khuôn mặt anh tuấn xuất hiện trước mặt mình. Sau đó cô cứng rắn mở miệng: “Vừa rồi cám ơn anh thay tôi giải vây.”
“Không cần khách khí, nhưng phụ nữ cũng không nên uống kém như vậy.” Lục Kiếm Thăng nhìn cô, tốt bụng nói.
Tần Thanh gật đầu cười cười, cũng không nói gì.
Hai người vẫn đứng ở hành lang cạnh cửa sổ, Lục Kiếm Thăng. nghiêng người dựa vào vách tường, liếc nhìn ngoài cửa sổ nói: “Không khí nước ta thật sự càng ngày càng kém.”
Tần Thanh phụ hoạ nói tiếp: “Đúng, rất kém.”
“Anh mới trở về hai ngày đã cảm thấy cổ họng không thoải mái.” Lục Kiếm Thăng nói xong, hắng giọng một cái.
“Lúc trước anh ở đâu?” Tần Thanh hỏi.
“Anh đi khắp nơi, không ở chỗ nào lâu được.” Lục Kiếm Thăng miễn cưỡng nói.
Lục Kiếm Thăng châm điếu thuốc, dáng vẻ phong lưu, nhìn cô nói: “Em muốn đi đâu, anh có thể đưa em đi.”
Tần Thanh lúng túng mỉm cười, không biết trò chuyện gì với anh ta nên nói: “Ra ngoài đã lâu, tôi cũng nên vào thôi.”
Trong phòng, khói mù lượn lờ, mấy tên đàn ông đang liều mạng hút thuốc, Tống Viễn Hưng đang thả từng vòng khói thuốc vào không trung, từng vòng thuốc hoà quyện vào nhau như mây mù giăng lối.
Tần Thanh nhắm mắt trở về chỗ ngồi, Lục Kiếm Thăng quan tâm cô nên rót cho cô ly nước trái cây.
Rốt cuộc cũng đến lúc tiệc tan.
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Tần Thanh bước ra ngoài đầu tiên. Cô chạy một mạch xuống năm tầng lầu, mệt muốn đứt hơi.
Đến cửa tiệm rượu, cô mới phát hiện sau lưng mình có hơi thở là lạ.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy Lục Kiếm Thăng đi theo mình.
Tần Thanh do dự, mình cứ như vậy mà đi trước sợ là không tiện.
“Em ở đâu? Anh đưa em về” Lục Kiếm Thăng đứng bên cạnh cô nói.
Tần Thanh vội vàng khoát tay: “Không cần, tôi không muốn làm phiền anh, tự tôi có thể về.”
“Không phiền, em cũng đừng khách khí..” Lục Kiếm Thăng làm ra vẻ thân thiết nói.
Lúc này, những người khác cũng bước ra khỏi thang máy.
Lục Kiếm Thăng nói mấy câu với Tống Viễn Hưng, sau đó anh trở lại trước mặt Tần Thanh nói: “Đi thôi, bọn họ còn có tiết mục khác, chúng ta cũng không tham dự.”
Tần Thanh vội vàng tạm biệt những người lãnh đạo, trưởng phòng Giao uống hơi nhiều nên lè nhè mấy câu, còn Phương Diễn ở bên cạnh đỡ ông.
Tần Thanh bước ra khỏi quán rượu.
Lục Kiếm Thăng vẫn như cũ nói: “Anh đưa em về. Rất thuận đường, đừng khách khí.”
“Anh biết tôi ở đâu sao? Sao anh biết thuận đường.” Tần Thanh lễ phép cười.
Lục Kiếm Thăng cầm chìa khoá xe lắc lắc, nói: “Ở đâu cũng thuận đường.”
Tần Thanh tốt bụng khuyên nhủ: “Anh uống rượu, tốt nhất không nên lái xe. Tôi tự đón xe về.”
Lục Kiếm Thăng nhất quyết không đồng ý, nói: “Không sao, anh không say, em không cần sợ. Anh lái xe giỏi lắm.”
Tần Thanh bước nhanh đến ven đường kêu xe taxi lại, quay đầu nhìn anh phất tay một cái, sau đó chui vào trong xe.
Xe taxi cũng biến mất giữa dòng xe cộ.
Lục Kiếm Thăng đứng ở ven đường châm điếu thuốc, cười cười nhìn dòng xe cộ trước mặt nối liền không dứt như có điều suy nghĩ.
Hết chương 8.