Tới chỗ rẽ, thay vì đi về phòng cấp cứu. Nó thay đổi lộ trình, rẽ qua công viên nhỏ.
Quả là nó đoán không sai. Cái bóng đen đó vẫn âm thầm theo dõi nó.
Cái bóng đen đó chính là thằng Tài mập. Nó vừa đưa một chiến hữu của nó vào phòng cấp cứu, vì tai nạn của trận đua trên xa lộ hồi đầu hôm. Trong khi thằng bạn còn đang nằm mê man bất tỉnh, chưa biết sống chết ra sao, thằng Tài đói bụng quá mò xuống căng tin xơi một tô phở cho ấm lòng. Đang xì xụp ngồi ăn. Thằng Tài giật thót cả người khi thấy nó bước vào.
Thằng Tài vừa sợ, vừa lo. Bây giờ nó chỉ có một mình, làm Sao điện thoại báo cho Trọng Danh được. Nếu đi điện thoại thì sẽ mất dấu gã này. Nghĩ vậy nó quyết định theo dõi gã một mình. Sau đó tùy cơ ứng biến.
Tháng Tài vẫn âm thầm đi theo sau. Quái! Tháng Tài lầm bầm. Gã mò ra công viên bệnh viện làm gì nhỉ? Ủa! Vùa mới thấy gã đây mà, sao bỗng dưng mất hút.
Thằng Tài chạy dọc theo hai bên hàng cây. Nghiêng ngóng cái đầu xem xét. Nó lần mò đi tìm gã, nó vô tình đã đến gần nhà xác lúc nào không hay biết. Thằng Tài nhìn vào nhà xác, thấy lành lạnh cả người. Nó quay lưng định tháo chạy, chợt suýt đụng đầu với gã thanh niên ấy.
Nó giật thót cả người như chạm phải điện. Trong ánh sáng lờ mờ của cái bóng đèn hắt từ xa qua lùm cây. Nó vẫn nhận ra ánh mắt khác thường, lạnh lùng vô hồn kia. Thằng Tài cảm thấy ớn lạnh, nó rùng mình, một cơn gai ốc ớn lạnh nổi dọc sống lưng.
Giọng gã rít qua kẽ răng:
- Tại sao mày theo dõi tao?
Thằng Tài ấp úng:
- Tôi... tôi đâu có...
- Nói láo. - Gã quát lớn. - Mày đã theo dõi tao từ dưới căng tin. Nói! - Gã đưa tay thộp vào cổ họng thằng Tài. - Mày không nói tao sẽ bóp chết mày.
Thằng Tài toát mồ hôi hột, nó hối hận cho cái tật thích làm thám tử của mình. Nó cố tìm đường tháo lui:
- Dạ! Dạ... tại em tưởng anh là người quen nên đi theo.
- Lại nói láo. - Nó gầm lên. - Là người quen sao mày không gọi, mà lầm lũi đi theo tao. Mày có ý đồ gì?
Bàn tay gã siết chặt cổ thằng Tài hơn. Nó giãy giụa, ho sặc sụa. Biết không thể thoát dễ dàng. Thằng Tài thú nhận:
- Có người nhờ tôi theo dõi anh.
- Tại sao?
- Hình như anh dính líu vào các vụ bắt cóc con gái gần đây.
Nó bật cười khùng khục trong cổ họng. Tiếng cười ma quái của nó làm cho thằng Tài dựng đứng tóc gáy.
- Tao đoán không nhầm, mày là cái thằng đã từng rượt đuổi tao hôm nào phải không?
Thằng Tài run rẩy gật đầu thú nhận.
Nó bực dọc chồm người lên, dí sát mặt mình vào mặt thằng Tài hỏi:
- Mày có muốn biết số phận của những ả con gái ấy không?
Thằng Tài hoảng sợ bởi gương mặt khủng khiếp của nó. Rồi không đợi sự trả lời của thằng Tài nó nói tiếp:
- Tao đã hút sạch máu của bọn chúng. Tao đã ăn thịt hết bọn chúng. Mày biết không? Thịt của chúng ngon lắm. Máu của chúng mới tuyệt làm sao?
Thằng Tài tè cả ra quần. Người nó nhũn xuống như quả bóng xì hơi. Khi nghe lời thú nhận của gã thanh niên trước mãt.
Thằng Tài có cảm giác nó đang đối mặt với cái chết. Và cái gã đang đứng trước mặt nó không phải là một người bình thường. Thằng Tài lắp bắp run rẩy:
- Ông!... Ông là... ai?
Nó cúi xuống nhìn xoáy vào mặt thằng Tài:
- Mày muốn biết tao là ai hả? Được, tao sẽ cho mày toại nguyện trước khi chết.
Vừa nói xong nó nhếch đôi môi cao lên, nhe hết hàm răng ra, hai chiếc răng nanh hai bên dài nhọn hơn răng thường lộ hẳn ra ngoài. Nếu nó nói chuyện bình thường, không nhếch môi cao, hai chiếc rãng nanh vẫn được giấu kỹ, nhìn vào không phát hiện ra được. Nhưng khi nó gầm gừ nhe răng ra, thì người đối diện chỉ có nước chết khiếp.
- Tao không phải là người thường. Tao lã quỷ hút máu người, mày biết không?
Thằng Tài trợn trừng mắt ra, mồm nó há hốc chẳng thốt được lời nào. Nỗi kinh hoàng thể hiện rõ trong đôi mắt nó. Trời ơi! Trước mặt nó là một con quỷ, một con quỷ khủng khiếp nhất, còn hơn cả những con quỷ mà nó coi trong phim Mỹ.
Thàng Tài gần như chết giấc đi, khi biết kẻ đối diện với mình là ai.
Rồi chẳng cần cho thằng Tài kịp suy nghĩ gì thêm. Nó điên tiết cắm phập hàm răng vào cổ thằng Tài hút máu.
Tội nghiệp thằng Tài chết không kịp ngáp, không một tiếng kêu la. Nó gần như chết khiếp trườc khi hàm răng của quỷ dữ cắm vào cổ nó.
Hút cạn dòng máu trong người thằng Tài. Nó cảm thấy khoan khoái trong lòng, bao nhiêu nỗi bực dọc tan biến đi. Máu tanh đã làm cho nó tỉnh táo hẳn ra.
Nó cẩn thận lôi xác thằng Tài giấu vào một bụi rậm gần đó. Xong xuôi, nó thản nhiên rút khãn tay ra lau sạch máu đông lại quanh miệng. Vứt cái khăn xuống cạnh xác thằng Tài, rồi ung dung bước đi. Trên tay xách hai bịch nước ngọt, sữa và bánh ngọt.
Vừa trông thấy nó, nàng đã thắc mắc:
- Sao anh đi lâu quá vậy?
Nó nói dối trơn tru, vì chuẩn bị từ trước:
- À! Tôi gặp mấy người bạn nên đã trò chuyện với họ một lúc. Thu chờ lâu lắm hả?
Nàng lắc đầu:
- Không! Là Thu chỉ hỏi vậy thôi.
Nó đưa cho nàng túi đồ:
- Thu ăn bánh, rồi uống nước. Thức cả đêm chắc cũng đói lắm rồi.
Nàng lắc đầu:
- Thu không nuốt nổi.
- Vậy thì uống miếng nước vậy.
Nàng miễn cưỡng cầm lấy:
- Cám ơn anh. Thu làm phiền anh quá.
Nó nói thật lòng:
- Có gì mà phiền. Tôi coi mẹ Thu như mẹ của mình. Thu đừng ngại.
Vừa lúc đó một cô y tá bước ra nói lớn:
- Ai là người nhà của bà Lê Thị Bé?
Thiên Thu bật đứng dậy:
- Dạ tôi đây ạ.
- Chị vào trong đi. Mẹ chị có lẽ không qua khỏi.
Nàng lao đi, mặt nhợt nhạt. Nó theo chân nàng tức khắc. Bà mẹ nằm đó, thiêm thiếp, đôi môi gần như chuyển sang màu tím.
- Mẹ ơi! - Nàng nhào tới òa lên nức nở! - Mẹ đừng bỏ con mẹ ơi! Mẹ... mẹ...
Người đàn bà xấu số, mở to đôi mắt lần cuối nhìn con. Hai giọt nước mắt lăn xuống trên đôi gò má nhăn nheo.
- Thiên Thu! - Bà gọi tên con đau đớn. - Hãy tha lỗi cho mẹ, mẹ không thể ở lại với con.
- Mẹ! Mẹ đừng nói nữa, mẹ phải sống với con. - Nàng gào lên nức nở.
Bà cố nâng bàn tay mình lên, đặt xuống mái tóc đen mượt của con trẻ. Giọng bà đứt quãng:
- Từ nay con phải tự lo cho mình, mẹ sẽ... không còn... ở cạnh... con... nữa. Dù sống hay chết, mẹ sẽ luôn nghĩ về con...
Rồi trông thấy nó, bà vẫy lại:
- Mẹ đi đây... gởi Thiên Thu lại cho con... con hứa với mẹ... nhớ chăm sóc cho em. Hai đứa cùng mồ côi cả... dựa vào nhau... mà sống...
Nó chợt thấy gương mặt của mình đầm ấm bởi hai giọt nước mắt hiếm hoi chảy dài trên đó. Ôi trời! Nó khóc, nó mà cũng biết khóc, thật kỳ lạ.
Ngưới đàn bà trút hơi thở cuối cùng, bàn tay với mái tóc xanh của con trẻ. Nàng hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Nó vội xốc nàng đưa vào phòng cấp cứu. Nó không ngờ có ngày nó lại phải bận rộn, lo nghĩ cho một người nào đó. Đối với nó thế sự ở trần gian trước đây chẳng là gì cả, chẳng có gì làm cho nó phải bận tâm. Vậy mà hôm nay cái chết của người mẹ và nàng đã chiếm trọn tâm lý của nó.
Sau khi được bác sĩ chích thuốc, nằm nghỉ một lúc thì nàng tỉnh. Và thật lạ, nàng không khóc nữa, trên gương mặt một nỗi đau cam chịu toát ra. Nàng đang dũng cảm đối đầu với sự thật.
- Bây giờ phải đưa mẹ về nhà, sau đó lo hậu sự cho mẹ.
Nó gật đầu, phụ nàng lo thủ tục nhận xác. Mướn xe đưa người mẹ về nhà.
Tới nhà thì đã hai giờ sáng. Đặt bà nằm ngay ngắn trên giường, nàng lặng lẽ ngồi kế bên, nắm chặt bàn tay gầy gò của mẹ. Nỗi đau như bóp nghẹt trái tim bé bỏng của nàng. Nàng ngồi lặng lẽ hàng giờ, không nói không rằng gì cả, thà như nàng gào khóc thì nó có phần dễ chịu hơn. Đằng này nàng cứ nuốt nước mắt vào trong. Gương mặt thẫn thờ ra.
Nó chỉ biết ngồi im bên cạnh nàng. Thậm chí không dám thở mạnh. Không khí trong nhà lạnh lẽo nặng nề.
Rồi không chịu đựng được sự im lặng cam chịu của nàng, nó nói:
- Thu ơi! Nếu Thu muốn khóc, cứ khóc cho thỏa thích đi. Khóc đi nó sẽ vơi nỗi buồn.
Nàng sực tỉnh bởi câu nói của nó. Nàng đứng dậy:
- Không! Không! Bây giờ không phải là lúc than khóc. Nếu Thu cứ khóc lóc thì ai lo che mẹ. Nhà chỉ có mình Thu, ai lo cho mẹ chứ. Không! Không, mình phải bình tĩnh để lo hậu sự cho mẹ. Mẹ phải được yên nghỉ đàng hoàng.
Nàng vừa nói vừa dọn dẹp nhà cửa. Nàng chuẩn bị mọi thứ.
Tiếng gà gáy sáng thôi thúc, nó sốt ruột như kiến bò trong bụng. Bỏ nàng đi lúc này thì không đành. Nhưng ở lại với nàng thì không được, nó không thể sống dưới ánh sáng mặt trời. Nhưng biết nói làm sao với nàng đây? Cuối cùng nó lấy hết sạch tiền của mình ra. Đến bên nàng:
- Thiên Thu! Ngồi xuống đây, tôi có chuyện muốn nói.
Đang cầm chổi quét nhà, nàng dừng lại, bước đến ngồi xuống ghế, chờ đợi.
Nó lên tiếng, đặt cọc tiền lên bàn:
- Tôi có ít tiền Thu cầm lấy lo cho mẹ.
Nàng lắc đầu:
- Làm sao Thu có thể nhận tiền của anh được, anh cất đi.
Nó dúi tiền vào tay nàng:
- Tôi chỉ có một mình không phải lo cho ai cả. Tiền tôi cũng chẳng làm gì. Thu cứ cầm lấy, tôi coi mẹ Thu cũng như mẹ mình. Nếu Thu không cầm là Thu coi thường tôi.
Nàng thở dài:
- Thu nào dám coi thường anh.
Trong thâm tâm Thu cũng đang rối lắm. Ngồi cặm cụi may cả ngày cũng chỉ đủ tiền ăn và tiền thuốc thang cho mẹ mỗi ngày. Thật tình bây giờ mẹ ngã xuống, cũng chưa biết lấy đâu ra tiền để lo cho bà. Nhưng nếu nhận tiền của anh ấy, mình thật ngại quá.
Nó nói khi thấy sự ngập ngừng của nàng:
- Thu cứ cầm lấy chỗ này, ngày mai tôi sẽ đem lại thêm. Thu đừng nghĩ là phiền tôi. Thật ra tôi rất vui khi giúp đỡ Thu. Đã từ lâu tôi chẳng có ai để mà lo lắng cả.
Nàng xúc động:
- Thu hiểu anh! Thôi thì Thu cứ cầm, coi như Thu mượn, sau này sẽ làm trả lại cho anh.
Nó nói cho nàng an lòng:
- Thôi thì tùy Thu. Nhưng trước mắt cứ cầm lấy lo cho mẹ.
Rồi nó ngập ngừng:
- Tôi đi lúc này không phải, nhưng tôi không thể bỏ công việc được. Tôi phải về đi làm, ngày mai tôi sẽ đến sớm, mong Thu thông cảm.
Nàng gật đầu:
- Anh cứ về đi. Công việc làm quan trọng hơn. Thu không buồn anh đâu.
Nó lo lắng:
- Liệu có người giúp Thu không?
- Anh đừng lo, Thu còn hàng xóm, còn bạn bè. Anh cứ về đi.
Nó từ biệt nàng, lòng rối bời khó tả. Đâm đầu chạy nhanh về phía nghĩa địa. Rúc đầu xuống hầm mộ. Phía đông hửng sáng, một vầng dương màu đở ối ló lên. Một ngày mới lại bắt đầu.
Thế giới của loài ma quỷ khép lại.
Chapter 8
Nhìn thi thể thằng Tài, Trọng Danh chết điếng cả người. Sau khi xem kỹ biên bản khám nghiệm tử thi. Chết vì bị răng cắn vào cổ họng. Không phải vì dao đâm, hay vật nhọn nào khác.
Trọng Danh lật cái khăn trắng phủ trên mặt thằng Tài xuống, xem xét thật kỹ lỗ thủng trên cổ nó. Quả là những dấu răng còn in hằn trên đó.
Trọng Danh quay sang hỏi vị bác sĩ đã khám nghiệm tử thi:
- Anh có chắc chỗ thủng trên cổ là do răng cắn không? Làm sao răng thường có thể cắn một lỗ sâu như vậy?
Người đàn ông mặc áo trắng quả quyết:
- Tôi chắc là do răng cắn chứ không phải một vật nhọn nào. Anh nhìn đây - Vị bác sĩ đưa tay chỉ vào cổ thằng Tài - những dấu răng khác còn hằn trên da thịt, chỗ này tương ứng với chiếc răng nanh. Nhưng nó có vẻ dài hơn răng của người bình thường. Cổ họng nó gần như bị cắn đứt ra.
Trọng Danh lại đặt giả thiết:
- Có thể là nó bị chó cắn không? Nanh chó họa may mới cắn sâu như vậy?
Người đàn ông lắc đầu:
- Không! Tôi chắc với anh đây là răng người. Hàm của chó khác hàm người rất xa. Tôi đã làm nghề này hơn ba mươi năm nay, giám định tử thi chưa một lần sai sót.
Trọng Danh bắt tay người đàn ông:
- Cám ơn anh đã cho tôi những thông tin bổ ích.
- Không có gì! Nếu anh cần, tôi sẵn sàng giúp anh.
Trọng Danh quay sang, kéo cái khăn trắng phủ mặt thằng Tài lại. Anh bước ra ngoài, bàn tay run run móc thuốc lá ra, đốt một điếu và rít liên tục.
Trọng Danh lờ mờ hiểu ra cái chết của thằng Tài. Mặc dù không có chứng cứ gì chính xác, nhưng linh cảm mạnh mẽ của anh đã mách bảo cho anh biết, ai là kẻ đã giết chết thằng Tài.
Gương mặt của gã thanh niên, cừng với đôi mắt kỳ quái của gã, hiện rõ mồn một trước mặt anh. Tự dưng anh nghĩ đến cái cảnh, hắn ta ăn từng đĩa thịt bò sống. Trọng Danh lợm giọng suýt nôn ói ra. Anh liên kết một chuỗi vấn đề, đặt nghi vấn rồi lại giả thiết. Có lẽ thằng Tài đã gặp hắn ta, rồi không kịp thông báo cho mình biết. Đá âm thầm theo dõi và khi chỉ thấy một mình thằng Tài, gã đã ra tay giết nó.
Nhưng quái thật, tại sao gã không chọn cách giết nào cho bình thường một chút. Tỷ như dao đâm, siết cổ, dùng gậy, dùng đá đập cho đến chết mà lại là cách cắn vào cổ họng người ta. Nhưng nếu là một người bình thường, thì có thể cắn đứt cuống họng người khác không? Tại sao nanh của gã lại dài hơn nanh của người khác. Gã là ai? Là người hay là quỷ?
Trọng Danh lắc mạnh đầu, vứt mẩu thuốc lá xuống đất, dùng mũi giày di điếu thuốc chặt xuống đất. Anh lại tiếp tục châm lửa điếu khác. Tiếp tục suy nghĩ.
Nhưng mình lấy cơ sở nào nghi cho hắn chứ? Không một chút bằng chứng nào?
Nhưng linh cảm đã cho mình biết, hắn nhất định có nhúng tay vào vụ này. Và nếu thằng Tài chết vì gã, ít nhiểu mình cũng phải có trách nhiệm. Nếu quả thật đúng như vậy, thì mình thật đáng trách. Chính mình đã đẩy thằng Tài vào cái chết khủng khiếp này.
Trọng Danh vứt mạnh điếu thuốc xuống đất. Với một thái độ cương quyết, anh hứa với lòng sẽ tìm cho được thủ phạm. Đó cũng chính là trách nhiệm của anh đối với thằng Tài.
Trọng Danh lên xe, phóng đến đội điều tra.
Cũng do nghề nghiệp làm báo của mình, mà anh đã có những mối quan hệ rộng rãi.
Anh đến gặp trưởng phòng điều tra. Sau khi nghe anh kể về mối quan hệ với nạn nhân. Trưởng phòng vỗ vai anh:
- Vậy là cậu cũng quan tâm