_______________
Về chuyện bức ảnh của chồng tôi và chị Duyên trong mục yêu thích, tôi hôm nay chợt nhớ kiểm tra lại thì thấy đã bị xóa rồi. Tôi có hỏi Quân Trực, anh bảo anh không sử dụng đến laptop. Vậy xem ra, trong lúc tôi nằm viện, có người đã động tay xóa bức ảnh kia?
Ố ồ, có phải là chị Duyên làm không ta?
Kể từ hôm đó, mụ Duyên không còn nhờ vả Quân Trực đưa đi làm nữa, mà chị ấy cũng không còn rảnh rỗi tìm chồng tôi nói chuyện phiếm như trước kia. Tạm thời biết điều đấy, còn để xem xem chị ta đang muốn dở trò gì?
......................
Mẹ chồng tôi có sở thích nuôi cá cảnh trong nhà, chồng tôi thương mẹ nên rất hay mua giống cá đẹp về cho bà nuôi. Thấy bà suốt ngày cho cá ăn rồi ngắm nghía hồ cá, tôi tự dưng lại không dám lại gần. Sợ lỡ có chuyện gì với mấy con cá, mẹ chồng tôi lại đổ hết lên trên đầu tôi.
Sáng dậy tập thể dục rồi giúp chị bếp dọn thức ăn lên bàn cho mọi người ăn sáng. Hôm nay là 49 ngày của mẹ chị Duyên, chồng tôi đưa mẹ và chị Duyên về lại nhà của chị ấy. Ngồi trên bàn ăn, chị Duyên thức thời mở miệng.
- Hôm nay cũng 49 ngày của mẹ con rồi, dì để con dọn về nhà ở cho tiện. Lúc trước cậu Trực chưa có vợ thì khác, giờ cậu ấy có vợ rồi, con ở lâu quá cũng không tiện.
Mẹ chồng tôi tất nhiên là không đồng ý:
- Sao tự dưng con đòi về, bộ thằng Trực hay con Hoà nói gì con hả?
Chị Duyên nhìn lướt qua Quân Trực rồi dừng lại trước mặt tôi, chị ấy cúi đầu, bộ dáng rụt rè lên tiếng:
- Dạ có đâu dì, Trực với... Hoà... tốt với con lắm.
Ai cũng cảm nhận được có gì đó khác thường trong lời nói của chị Duyên, miệng thì chị ấy nói vậy nhưng thái độ thì lại khác hoàn toàn.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi, mắt bà liếc ngang liếc dọc:
- Tốt sao con đòi đi? Mẹ con với dì là chị em thân như ruột thịt, con ở đây với dì là đúng rồi. Mất cha còn chú, mất mẹ bú dì... dì nuôi mày đến lúc mày đi lấy chồng thì thôi.
Nói đến đây, bà lại nửa liếc nhìn tôi nửa nói:
- Còn đứa nào thấy không thích thì cứ dọn đi, dì không ưa thứ người ích kỷ nhỏ mọn.
Quân Trực nhìn tôi, giọng anh có chút không vui.
- Mẹ nói gì kỳ vậy? Ở đây có con với Hoà, Hoà thì không có nói gì rồi đó, không lẽ mẹ nói con?
Mẹ chồng tôi buông đũa, bà sẵn giọng:
- Thì mẹ nói vậy, đứa nào bụng dạ xấu thì đứa đó hiểu.
Thấy tình hình căng thẳng, chị Duyên mới lên tiếng giải thích:
- Dì này, có ai nói gì đâu, tại con thấy bất tiện quá nên mới đòi về nhà. Dì đã không thích thì con không dám cãi nữa đâu, con ở đây luôn với dì được không?
Mẹ chồng tôi lúc này mới hết căng thẳng, bà quay sang cười hề hề với chị Duyên:
- Cô cứ rảnh việc, mày làm dì tưởng có ai ức hiếp mày chứ?
- Ai dám hả dì?
Thấy dì cháu bọn họ cười nói, tôi thấy hình như là có gì đó sai sai. Mục đích của chị Duyên là làm cho mẹ chồng tôi mắng tôi hay là chị ta muốn tìm cách ở đây lâu thêm nữa?
Nếu là vế đầu thì hợp tình hợp lý, nhưng nếu là vế sau... chẳng lẽ có chuyện gì mà tôi không biết à?
........................
Ăn sáng xong, chồng tôi lên phòng thay đồ, tôi cũng mon men chạy lên theo. Lúc tôi đi vào thì vừa thấy anh đang thay áo, thấy vậy tôi liền né né sang một bên.
- Em không biết anh đang thay áo...
Quân Trực khẽ cười:
- Phòng của em thì em cứ vào, anh chỉ là thay áo thôi chứ có thay quần đâu mà em sợ.
- Em không có sợ anh, em sợ là em kiềm lòng không được thôi.
Có tiếng cười lớn phát ra:
- Vậy hả, vậy đừng kiềm lòng nữa, cố thả lòng em ra đi.
Tôi lườm nguýt anh một phát rồi mặc kệ anh không thèm trả lời. Thấy anh thay quần áo xong rồi, tôi lại lân la tìm anh hỏi chuyện.
- Anh này, giờ anh đưa mẹ với chị Duyên đi hả?
Anh gật đầu rồi ngồi xuống mang vớ vào chân:
- Ừ, em cần gì hả?
Tôi xua xua tay:
- À đâu có, em hỏi vậy mà. Mà nghĩ thì thấy tội chị Duyên, mẹ mất giờ lủi thủi còn có một mình. Chắc chị ấy ngại là anh có vợ nên mới không muốn ở lại đây...
Anh ngước mặt lên nhìn tôi, biểu cảm hơi cứng:
- Không phải đâu...
- Không phải? Chứ là sao hả anh?
Mang vớ xong xuôi, anh đi đến vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu tôi, giọng anh hơi khàn:
- Không có gì đâu, anh nói vậy thôi mà. Thôi anh đi, tối về anh đưa em đi xem phim.
- Ơ anh...
Tôi còn chưa kịp hỏi cho rõ ràng thì anh đã đi mất dạng. Quái nhỉ? Rốt cuộc là không phải chuyện gì vậy ta?
Bực mình thật, tôi ghét nhất là ai nói cái gì đó lấp lửng rồi bỏ đi không nói nữa. Giống như kiểu đang đi tiểu giữa chừng thì dừng, vừa nặng bụng vừa tức giận tím cả người.
_________________
Về chuyện lấp lửng hôm đó, Quân Trực nhất quyết không nói cho tôi nghe. Dù cho tôi có hỏi đến cỡ nào thì anh cũng không chịu nói, càng nghĩ càng thấy khả nghi.
Mấy hôm nay tôi phải đi học suốt, học ở trường rồi về nhà tiếp tục học để thi. Thời gian ăn uống không có, tôi phải mua sữa trữ trong tủ lạnh. Thế quái nào mà sữa và bánh ngọt tôi mua để dành ăn đêm thì ngày nào cũng bị vơi đi một nửa. Hôm nay mua một lốc sữa bốn hộp, tôi uống mới có một hộp, sang ngày hôm sau lại chẳng còn một hộp nào. Mà không phải một lần, là nhiều lần như vậy lắm rồi. Mẹ chồng tôi với Quân Trực thì chắc chắn là không đụng vào sữa, vì mẹ chồng tôi không uống được sữa hạnh nhân, còn Quân Trực thì không thích uống sữa. Tôi cũng có hỏi chị bếp, chị ấy bảo là không có uống mà cũng không biết là có ai lấy uống không nữa.
Nghĩ lại thấy lạ, chẳng nhẽ tủ lạnh nhà tôi tự lấy uống?
Nửa đêm, tôi học bài xong thì đói bụng đến không chịu được. Nhớ lại khi nãy có bỏ sữa vào tủ cho lạnh nên chạy xuống bếp tìm sữa uống. Đi gần đến bếp, tôi mới thấy dưới bếp có tiếng xì xì, ngẫm nghĩ chắc giờ này chị bếp vẫn còn nấu cái gì đó. Bước vài bước vào trong, tôi lại không thấy chị bếp đâu mà chỉ thấy chị Duyên đang đứng ở bồn rửa chén. Tay chị bóp hộp sữa cho sữa đổ hết vào bồn rồi lại cầm hộp sữa trên tay chuẩn bị vứt đi. Thấy vậy, tôi liền bật đèn cho sáng để nhìn rõ hơn. Quả nhiên, trên tay chị ta đang cầm hộp sữa mà tôi bỏ vào trong tủ lạnh.
Thấy tôi, chị ta có chút chưng hửng, nhanh tay giấu hộp sữa sau lưng:
- Hoà...
Tôi nhìn rõ mồn một đúng là sữa của mình, trong lòng lại cảm thấy trào phúng dễ sợ. Không ngờ chị ta lớn đầu rồi mà lại chơi cái trò bẩn thỉu này.
- Chị Duyên, chị giấu cái gì sau lưng vậy? Sữa sao chị không uống mà lại đổ hết đi?
Mụ Duyên nhìn tôi, mụ ta ấp úng:
- Chuyện này... chuyện...
Đang ấp úng, chị ta lại đột nhiên chuyển sang mếu khóc, tay hiên ngang cầm hộp sữa để ra trước, giọng như muốn khóc đến nơi.
- Chị xin lỗi, chị không biết là sữa của em... để mai chị mua cái khác trả cho em... em đừng nói với cậu Trực...
Tôi nhìn chị ta, vừa kịp nhận ra là có chuyện gì đó không đúng thì từ sau lưng, tôi đã nghe có giọng quát quen thuộc vang lên.
- Cái gì vậy Duyên? Cái gì mà phải xin lỗi?
- Ớ dì... không có chuyện gì hết... không có gì đâu dì.
Chị Duyên thấy mẹ chồng tôi lên tiếng, chị ấy vừa lắc đầu vừa ra vẻ đáng thương. Tôi vừa tức vừa thấy hài hước vô cùng, mẹ kiếp, sao mụ Duyên này không đi học làm diễn viên mà học bác sĩ làm gì không biết nữa. Diễn như thiệt.
Thấy tình hình quá bất lợi cho mình, tôi cũng bắt đầu nhập vai cô Tấm.
- Chị Duyên ơi là chị Duyên, chị uống sữa thôi mà có gì đâu chị phải lén trong bếp uống. Em mà không xuống bắt đèn giúp chị rồi lỡ chị trượt chân té ngã rồi sao?
Mụ Duyên liếc mắt nhìn tôi, mẹ chồng tôi thì ngờ ngợ không tin vào lời tôi nói. Thấy chưa đủ thuyết phục, tôi lại nói thêm.
- Chị thích uống sữa này thì để em mua thêm cho chị nha, hai chị em mình coi vậy mà sở thích giống nhau ghê á.
Mẹ chồng tôi nhìn chị Duyên, bà cau mày hỏi:
- Khi nãy con xin lỗi cái gì vậy Duyên?
Tôi nhanh miệng hơn mụ Duyên một phát, tôi vừa cười vừa nói:
- Con cũng định xuống lấy sữa uống nè mẹ, chị Duyên thấy con nên hù con một cái làm con hết hồn. Chị này, mốt đừng chơi vậy nữa nha.
- Duyên, thiệt vậy hả?
Mụ Duyên nhìn tôi, tôi cũng không ngại trừng mắt cảnh cáo chị ta. Không biết chị ta nghĩ gì mà cũng phụ họa theo tôi, tôi cứ tưởng là mụ ta phản kèo kiếm chuyện với tôi chứ.
- Dạ phải vậy đó dì.
Mẹ chồng tôi nghe chị Duyên xác nhận, bà lúc này mới nhìn tôi hiền hòa hơn chút.
- Khuya rồi, hai đứa lên phòng ngủ sớm đi, mẹ cứ tưởng là có chuyện gì.
- Dạ đâu có gì đâu mẹ.
- Dì lên ngủ đi dì.
Đợi mẹ chồng tôi đi rồi, tôi không nói không rằng gì với mụ Duyên cả, quay người tôi đi thẳng lên trên phòng trước. Đứng đợi mụ Duyên ở cầu thang, vừa thấy mụ ấy bước lên đến, tôi đã chặn đầu lại hỏi.
- Chị lớn rồi hay còn con nít mà chơi cái trò gì mất dạy vậy?
Mụ Duyên trừng mắt nhìn tôi, mụ ta hằng học:
- Mày nói ai mất dạy?
Tôi chỉ thẳng vào mặt chị ta rồi gằng từng tiếng:
- Tôi nói chị đó, sữa của tôi mua ngày nào cũng mất tích không rõ dấu vết. Nếu là chị uống thì tôi đã không nói, còn đằng này... chị nghĩ cái gì mà đổ sữa hết đi vậy? Mục đích chị làm vậy để làm gì?
Mụ Duyên cười nhếch môi, mụ ta mặt dày trả lời.
- Tôi thích vậy đó, cô làm gì được tôi. Ai chắc sữa đó là của cô mua? Tôi thấy ở trong tủ lạnh thì tôi uống thôi, nhưng xui là hộp sữa hôm nay bị chua nên tôi đổ đi. Có hộp sữa thôi mà, nếu cô thấy oan ức quá thì đi méc dì đi, đi đi.
Tôi cười lạnh:
- Chị chắc chưa?
- Cô có giỏi thì đi nói với cậu Trực đi, tôi... á á cô làm cái trò gì vậy?
Tôi vừa bóp hộp sữa để nó xịt hết lên mặt lên mũi mụ Duyên, tôi vừa cười nói:
- Muốn uống hả? Nè, chị uống đi... uống nữa đi. Khốn kiếp, nghèo mà hoang phí, sữa người ta không có mà uống, chị lại làm trò mèo.
Mụ Duyên đưa tay muốn giật lấy hộp sữa trên tay tôi thì tôi đã nhanh tay giấu hộp sữa vào sau lưng mình. Tôi nói rõ ràng từng chữ:
- Chị thích Quân Trực là chị đã sai rồi, chị giở trò với tôi thì chị lại càng sai nhiều hơn nữa. Chị đừng tưởng có mẹ ở đây thì chị muốn làm gì thì làm, chị là kiểu không làm được gì nên mới chơi trò tiểu nhân với tôi như thế này. Xuỳ, tép riu.
- Mày!
Tôi lại cười:
- Mày tao gì ở đây? Lần này là đổ sữa, lần sau... à lần sau là chị đổ máu với tôi đó chứ chả đùa với chị đâu.
Nói xong, tôi quay người đi vào trong phòng rồi đóng chặt cửa lại. Mụ Duyên là kiểu người không làm được gì nên mới chơi trò tiểu nhân. Rõ là mụ ta không được lòng Quân Trực nên mới hành xử như thế, chứ nếu chị ta được Quân Trực yêu như trước kia tôi đã từng nghĩ thì bây giờ chắc chị ta đã tìm cách cắm sừng lên đầu tôi rồi. Đúng là... ơ mà khoan, nếu mụ Duyên không phải người mà Quân Trực từng yêu... vậy thì người đó là ai nhỉ?
Tò mò thật!
_________________
Chồng tôi có lịch bay đến ba ngày mới về, ngày nào anh cũng nhắn tin gọi điện thoại cưa cẩm tôi hết. Càng nghĩ thì càng thấy tên này còn trẻ trâu phết, chứ như ông anh của tôi, mặt mày lúc nào cũng nghiêm túc như bị táo bón. Hai người bọn họ cùng một tuổi nhưng người thì như con nít, người thì giống như ông già.
Hôm nay đi học về muộn, khi sáng tôi không đi xe máy mà đi taxi vì muộn giờ, đến chiều về thì đi xe ôm công nghệ. Tài xế xe dừng xe trước cửa nhà, tôi chưa kịp mở cổng đi vào trong thì đã nghe có giọng đàn ông hơi quen tai vang lên.
- Hoà... Hoà...
Nhìn về nơi phát ra tiếng nói... ôi mẹ ơi... là tên Cường!
Thấy hắn ta, tôi lật đật muốn mở cổng đi vào thật nhanh thì lại nghe hắn ta nói lớn:
- Em mà đi vào, anh sẽ đứng dưới nhà kêu cửa đến khi nào em ra thì thôi.
Chơi mà chơi hù, chắc tưởng bà mày sợ mày á?
Tay tôi chợt dừng lại, trong lòng chợt có lửa giận bùng lên, tôi trừng mắt về phía hắn ta, tôi quát:
- Anh muốn quấy rối đúng không? Oke, bố mày báo công an còng đầu mày lên phường ngay và luôn đây này. Ở đây là khu an ninh cao, định giở trò à?
Vừa nói tôi vừa lấy điện thoại ra định gọi thật, tên này phải để công an bắt một lần cho bỏ cái thói nhây như đỉa đói.
Nghe tôi nói vậy, tên Cường liền nhào đến chỗ tôi, hắn ta nắm lấy tay tôi rồi gấp gáp nói:
- Em đừng gọi, anh chỉ muốn hỏi thăm em thôi. Em bỏ chặn zalo anh đi, anh muốn hỏi thăm em và con thôi mà. Em bỏ chặn anh, anh hứa sẽ không đến đây tìm em nữa, anh hứa đó.
Tôi vùng tay ra khỏi tay hắn ta, định tống cho hắn ta một phát thì từ sau lưng, tôi nghe được giọng đanh thép của mẹ chồng tôi truyền đến.
- Hoà, ai vậy?
Phía sau lưng tên Cường, con Kim với con Phụng cũng xuất hiện bất thình lình.
- Anh Cường!
Trời má, cái quái gì vậy trời?