Không đợi hắn nói thêm câu gì nàng lại để lại một vết cắt dài trên cánh tay hắn, đây là nàng vì vết thương trên tay người kia mà chém xuống. Mặc dù là do người kia tự mình vấp ngã, là do nàng cố tình làm vậy, nàng nhàn nhạt mở miệng " Nếu còn để ta nhìn thấy một lần nữa vết cắt này sẽ nằm trên cổ ngươi. Cút...."
Hắn hoảng sợ lấy tay che lại vết thương bỏ chạy xuống lầu ra khỏi tửu quán. Đám đông cũng theo đó giải tán, Vương Tử Ngọc lúc này cũng đứng dậy, cánh tay nàng vẫn còn đang chãy máu.
" Đa tạ Lý công tử, nếu không có huynh chắc hắn đã lấy mạng ta rồi".
" Đừng khách khí, vết thương còn đang chãy máu. Phòng của ta ở lầu trên, công tử không ngại có thể đến đó băng bó "
Nàng khẽ mỉm cười. Vương Tử Ngọc là lần đầu nhìn thấy Vĩnh Hy mỉm cười, nếu công tử ấy là nữ tử ắc hẳn sẽ khuynh quốc khuynh thành.
Thật ra Vĩnh Hy rất hoạt náo cũng rất hay cười, chỉ là đối với người ngoài nàng trông sẽ trầm tĩnh hơn. Nhìn thấy người đối diện đang ngẩng người Vĩnh Hy mới ho nhẹ một cái nhắc nhở.
" À được, ta không ngại"
" Tiểu Nguyệt nhờ tiểu nhị mang hòm thuốc đến phòng ta"
Tiểu Nguyệt hỏi khó hiểu, dù công chúa có muốn giúp đỡ thì chỉ cần ra tay tương trợ cần gì mời đ ếnphòng băng bó. Đã vậy còn không mời đại phu, nhưng nàng vẫn cung kính tuân theo.
" Tiểu Nguyệt, nghe c ứnhư tên nữ tử vậy ". Vương Tử Ngọc không khỏi thắc mắc, Vĩnh Hy nghe vậy chỉ nhẹ mỉm cười.
" Thiếu gia để thuộc hạ băng bó cho Vương công tử ". Tiểu Nguyệt không nghĩ để công chúa tự mình ra tay.
" Không cần, để ta ". Vĩnh Hy cầm lấy cánh tay bị thương của Vương Tử Ngọc, nhẹ nhàng thay nàng xử lí vết thương. Nàng nâng niu thả nhẹ động tác, sợ làm người nọ bị đau. Cánh tay người này mềm mịn trắng noãn chẳng khác gì tay nữ nhi.
Vương Tử Ngọc được bàn tay với những ngón tay thon dài kia chạm vào, một dòng điện vô thức xẹt qua làm nàng không khỏi run lên. Nàng vô thức ngước nhìn người trước mặt.
Tiểu Nguyệt đứng một bên chứng kiến không khỏi ngạc nhiên, công chúa tuy dịu dàng nhưng ch ưatừng vì ai mà tự tay chăm sóc, xem ra đối với vị công tử này nàng rất cao hảo cảm. Trong mắt Tiểu Nguyệt trước mắt là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
" Vương công tử người cũng thật gan dạ nha, dán chọc ghẹo tên vừa rồi. Người không sợ hắn sao?". Tiểu Nguyệt đứng một bên lên tiếng đánh vỡ tình thế.
" Loại người như vậy coa gì mà đáng sợ"
" Nhưng công tử không có võ công".
Vương Tử Ngọc cười cười " Bình thường ta sẽ đi cùng đệ đệ hắn sẽ là người ra tay. Nhưng mà ta đánh nhau không được nhưng bỏ chạy thì rất giỏi nha!!!"
" Vậy mà người còn dám chọc hắn ". Tiểu Nguyệt bỉu môi nói.
Vương Tử Ngọc dùng cánh tay đang tự do gãy gãy đầu, nàng thừa nhận mình nhiều chuyện thật.
" À ta vẫn chưa biết công tử tên gì?. Vương Từ Ngọc đột nhiên hỏi, Vĩnh Hy lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng rồi khẽ cười đáp, nàng lúc này khác hẳn với bộ dạng lạnh như băng vừa rồi " Ta là Lý Hy Nhi ".
" Ta là Vương Tử Ngọc". Nàng hào phóng đáp trả nhân tiện tặng người ta một nụ cười sáng lạng.
Vĩnh Hy thật sâu mà khắc cái tên này vào lòng. " Băng bó xong rồi, công tử thời gian này nên tránh để vết thương tiếp xúc nước"
" Ta không sao, từ nhỏ đến lớn ta bị thương không ít lần rồi"
Vĩnh Hy liếc mắt nhìn nàng một cái " Ta nghĩ sau này công tử nên cẩn trọng hơn. Nàng không biết tại sao nhưng trong lòng nàng không muốn thấy người này bị thương.
Vương Tử Ngọc ngoan ngoãn nghe theo " Ta biết rồi ". Nàng nhìn xuống cánh tay được băng bó cẩn thận tỉ mỉ, đúng là đôi tay xinh đẹp thì làm mọi thứ đều đẹp.