"Tiểu Chu, nhắm mắt lại."
Tống Tiểu Chu lại nghe thấy câu này, choàng tỉnh ngồi dậy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Cậu ủ rũ ngồi một chốc mới nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua -- Lục Hành gϊếŧ sạch những người kia. Cả viện tràn ngập thi thể, mùi máu hôi tanh nồng nặc ngợp trời, Lục Hành vô ý lẫn cố tình, chậm rãi cho bọn chúng giãy dụa kêu la thảm thiết, chơi trò mèo vờn chuột, dòng máu đỏ thấm ướt những viên gạch xanh chảy tới dưới chân Tống Tiểu Chu.
Cậu đi chân đất, thân thể căng thẳng, ngón chân chạm được dòng máu ấm nóng, trong nháy mắt tâm trí trống rỗng, mãi mới nhận ra đó là gì, cắn chặt môi mình. Một thiếu niên mười bảy tuổi dù lá gan có lớn hơn nữa thì cũng chưa từng gϊếŧ người.
Trịnh quản sự sợ hãi kêu la, luống cuống muốn trốn đi, nhưng cả cái viện này ma quỷ nơi nơi, không thể trốn đi đâu được.
Lục Hành đoạt lấy một cây đao từ một cánh tay đứt rời, phất đi máu dính trên mũi dao, hơn mười người chỉ có một mình Trịnh quản sự sống sót. Dường như hắn rất thoả mãn, mỉm cười, đôi mắt màu đỏ tươi, giữa hai lông mày tinh tế lộ ra một luồng yêu tà ma mị, so với bình thường như hai người khác nhau vậy.
Trịnh quản sự bị doạ sắp phát điên tới nơi rồi, luôn mồm kêu 'đừng gϊếŧ ta, Đại thiếu gia, ta sai rồi, xin ngài giơ cao đánh khẽ', đôi mắt vô tình nhìn thấy Tống Tiểu Chu, vừa bò vừa lăn về phía cậu, nước mắt giàn giụa.
"Thiếu phu nhân... Thiếu phu nhân, ta van xin ngài, tha cho ta đi, ta sai rồi... Ta không dám nữa!"
Lục Hành ngẩng đầu nhìn cậu.
Tống Tiểu Chu nghe lời nhắm hai mắt, mí mắt run run nhưng bị dọa nên không dám mở mắt ra.
Lục Hành nghĩ thầm, Tống Tiểu Chu sợ. Thật ra hắn có rất nhiều cách gϊếŧ người không thấy máu, nhưng cậu quá ngoan, ngoan đến mức ngon miệng vừa ý, khiến cho Lục Hành không kìm được buộc cậu thấy phương diện thô bạo tàn ác của hắn. Hắn vốn là ác quỷ, dù có biểu hiện ôn hòa nho nhã đến đâu thì hắn cũng không phải người sống.
Lục Hành chậm rãi đến gần cậu, dường như Trịnh quản sự cảm nhận được, người run như cầy sấy, đầu ầm ầm đập mạnh xuống đất, dùng sức rất mạnh, máu chảy đầm đìa, vừa khủng khϊếp vừa thê thảm.
Ánh mắt Lục Hành rơi vào cái tay run lẩy bẩy nắm chân Tống Tiểu Chu như túm nhánh cỏ cứu mạng của Trịnh quản sự. Khóe môi hắn cong lên, giơ tay, một tiếng kêu thảm chợt vang.
Lục Hành thẳng tay chém đứt lìa tay phải của Trịnh quản sự, máu tươi nhiễm đỏ ống quần Tống Tiểu Chu. Sắc mặt cậu trắng bệch, cặp mắt trợn tròn, há miệng muốn nói nhưng không nói nên lời.
Không khí ngưng trệ, Tống Tiểu Chu cúi đầu liếc nhìn, rồi ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn Lục Hành. Hắn cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hai người đối diện nhau, cái nhìn sợ hãi ấy như một chiếc kim đâm vào lòng Lục Hành, thoáng chốc lướt qua rất nhiều cảm xúc, đột nhiên hắn cảm thấy ảo não, hà tất phải doạ cậu như thế.
Dù gì cậu vẫn còn nhỏ.
Lục Hành ném đao trong tay, lấy lòng bàn tay che khuất đôi mắt Tống Tiểu Chu, cậu không nói lấy một lời.
Mặt đất đầy máu thịt, thế là Lục Hành bế Tống Tiểu Chu lên, rời khỏi khoảng sân như địa ngục nhân gian, đến cạnh một miệng giếng, hắn đặt cậu ngồi đó. Lục Hành lấy thùng gỗ múc nước, ngồi xổm bên chân Tống Tiểu Chu, cầm lấy bàn chân người thiếu niên vào lòng bàn tay, dùng nước giếng mát lạnh lau sạch từng chút một.
Tống Tiểu Chu như vừa tỉnh giấc chiêm bao, theo bản năng định rụt chân lại thì bị bàn tay lạnh lẽo giữ chặt.
Lục Hành nhẹ giọng nói:
"Đừng nhúc nhích."
Tống Tiểu Chu cúi đầu, Lục Hành mặc y phục màu trắng tinh, năm ngón tay thon dài trắng nõn đẹp đẽ như viên ngọc không tỳ vết đang dịu dàng rửa sạch vết máu trên chân cậu, chẳng có chỗ nào giống với kẻ sát nhân tàn nhẫn vô tình vừa rồi. Không biết tại sao, đôi mắt Tống Tiểu Chu đột nhiên đỏ hồng, từng giọt từng giọt lệ lăn dài trên má.
Lục Hành ngơ ngác, nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay, độ ấm khiến trái tim hắn cũng phải run rẩy.
Hắn vươn tay, chạm lên nước mắt Tống Tiểu Chu, hiếm thấy lúng túng không biết làm sao,
"... Tại sao khóc?"
Lục Hành vuốt ve hai má Tống Tiểu Chu, cậu quay đầu né tránh, Lục Hành cương quyết nắm cằm cậu, nhìn trực diện, thiếu niên không thể nào tránh né, đôi mắt hồng hồng đẫm nước trừng Lục Hành, dáng vẻ vừa trẻ con vừa hung ác. Rõ ràng không phải dung mạo quá xuất sắc, nhưng có lẽ hôm nay ánh trăng quá đẹp, Lục Hành lại hoảng hốt.
Tống Tiểu Chu cũng không biết tại sao mình lại khóc nữa, nước mắt cứ rơi không nhịn được, khóc nấc lên, lung tung lau nước mắt.
"Ai... hức, ai khóc... hức, khóc."
Lục Hành không biết nên cười hay nên dỗ, giúp cậu lau nước mắt, Tống Tiểu Chu lập tức gạt tay hắn đi, nấc một tiếng, nói năng đứt quãng:
"Hức... Bẩn, bẩn chết đi được -- ngươi mới sờ, hức, sờ chân ta đấy."
Lục Hành yên lặng.
Tống Tiểu Chu không đề cập tới chuyện phát sinh trong viện, chờ cậu khóc nấc bớt lại, người cũng mệt mỏi, Lục Hành vòng tay qua đầu gối của cậu, cõng cậu bước đi.
Tống Tiểu Chu mơ mơ màng màng nằm nhoài trên lưng Lục Hành, ôm cổ hắn, trong đầu hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, Lục Hành là ma, là loại ác quỷ trong thoại bản ấy, sẽ lấy mạng người nữa này... Nhưng tại sao Lục Hành lại biến thành ác quỷ nhỉ?
Suy nghĩ nhiều, chân như đạp trên mây, không biết là thực hay là mộng, Lục Hành bình tĩnh nói với cậu:
"Tiểu Chu, đây mới thực sự là ác quỷ."
Trong viện không còn thi thể nào, nếu không phải màu đỏ sậm trên nền gạch xanh vẫn còn, Tống Tiểu Chu còn tưởng rằng đây chỉ là một cơn ác mộng.
Tối hôm qua động tĩnh lớn đến thế, vậy mà người canh giữ ngoài Tịnh An Uyển của nhà họ Lục vẫn bất động, Tống Tiểu Chu không khỏi nghĩ ngợi, nếu tối hôm qua không có Lục Hành, không biết chừng cậu đã phải chết ở đây rồi. Thủ vệ của Lục gia thật sự không biết có người lẻn vào sao?
Càng nghĩ, Tống Tiểu Chu càng lạnh cả người, bên ngoài ai cũng nói tình huynh đệ nhà họ Lục rất là sâu sắc, nhưng trong mắt cậu thì là huynh đệ bất hòa, mưu đồ gϊếŧ chóc dơ bẩn trong đó còn làm cho lòng người phát lạnh. Cậu nhớ đến Lục Hành với dáng vẻ đường hoàng tao nhã, trong mắt chợt lóe bộ dạng hung tàn đoạt mạng của hắn, nói không sợ là nói dối, không ai không sợ chết, nhưng lại có một cảm xúc không tên đè nén cảm xúc sợ hãi ấy.
Tống Tiểu Chu đầy tâm sự, ngẩn người ôm đầu gối, đột nhiên nhìn thấy bài vị trên bệ, quỷ xui quỷ khiến cầm lấy bài vị. Cậu kìm lòng không đặng duỗi tay sờ tục danh được khắc trên bài vị, từng nét phác hoạ Lục Hành, bài vị thật là lạnh lẽo, như đôi tay của hắn vậy. Cậu muốn gặp hắn, rồi lại hơi sợ sệt, rốt cuộc là bị doạ quá rồi.
Có lẽ Lục Hành cũng biết điều đó, liên tục mấy ngày chưa từng xuất hiện.
Tống Tiểu Chu chọt chọt linh bài, hoảng hốt hồi tưởng, khi cậu nửa ngủ nửa tỉnh, miệng nức nở lên án Lục Hành:
"Ngươi đó, ngươi làm ta sợ muốn chết..."
Lục Hành trầm mặc một lát, nói:
"Xin lỗi."