Tôi tỉnh lại ở bệnh viện, kì thực cũng chẳng ngủ được bao lâu.
Chính xác mà nói, tôi vẫn ăn phải bít tết bị Vệ Sùng Hoa bỏ thuốc nên ngất xỉu.
Hắn ta bỏ thuốc vào cả hai phần bít tết, chẳng qua hắn ăn ít, tôi ăn nhiều.
Nhưng hắn không biết rằng sức khoẻ của tôi từ nhỏ đã tốt.
Hồ Vân Phi ngồi một bên, nói với tôi mọi chuyện đều đã qua rồi.
Vệ Sùng Hoa cho rằng tôi tin tưởng hắn giống như Trần Thù, hắn bảo tôi đến một mình thì tôi liền đến một mình.
Nhưng hắn ta không biết, tôi khác với Trần Thù!
Cho dù tôi muốn đi một mình, Hồ Vân Phi cũng sẽ không cho.
Cho nên Hồ Vân Phi lái xe đưa tôi đến dưới lầu, còn anh ấy thì trốn ở một hành lang không có camera đợi tôi, một khi có chuyện gì, tôi gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy sẽ ngay lập tức xông lên cứu tôi.
Trùng hợp là, Vệ Sùng Hoa giở lại mánh cũ, dự định sau khi giết tôi trong nhà thì bảo chị Hùng giả dạng thành tôi rời đi, đến nơi khác lượn một vòng, rửa sạch hiềm nghi của hắn ta.
Tất nhiên chị Hùng cũng không thể đi thang máy có gắn camera, nên cũng đến hành lang không có camera giám sát, sau đó đụng phải Hồ Vân Phi.
Hồ Vân Phi thấy diện mạo đó của chị Hùng liền hiểu ra kế hoạch của Vệ Sùng Hoa, anh ấy lén gọi điện thoại báo cảnh sát, lại gọi thêm Cố Nhất Minh, đợi sau khi cảnh sát khống chế chị Hùng thù vội vàng xông vào.
Vừa hay lúc đó tôi đã rút con dao ra khỏi ngực Vệ Sùng Hoa vì "sợ hãi".
Tôi nghe kể chỉ cảm thấy có hơi bứt rứt trong lòng, tôi xoa nhẹ tay dưới lớp ga trải giường, có lẽ tôi thật sự không giống mẹ, không làm được chuyện giết người xong có thể thoát tội.
Hồ Vân Phi lại thấp giọng nói với tôi: "Vệ Sùng Hoa còn có một chiếc camera chưa tháo, là cái trên nóc bên trong tủ lạnh.”
Tôi nghe thấy liền sững người, đừng nói đến Vệ Sùng Hoa, ngay cả tôi cũng không ngờ Hồ Vân Phi sẽ lắp camera vào trong tủ lạnh.
Hồ Vân Phi sờ trán tôi, sau đó cười vời tôi: "Vì vậy chiếc camera đó đã quay được cảnh Vệ Sùng Hoa muốn giết em, trong lúc xô đẩy dao c ắm vào ngực hắn ta, em còn làm sơ cứu cho hắn."
Cái gọi là sơ cứu, chẳng qua chỉ là giả vờ, càng dễ dẫn đến tử vong hơn...
Lúc đó cho dù không có camera, tôi vẫn có thói quen làm ra dáng vẻ vô hại.
Có lẽ đây chính là gen độc ác từ trong xương tủy nhỉ!
Hồ Vân Phi còn muốn nói gì đó, nhưng cảnh sát nhận được tin liền vào lấy lời khai.
Tôi cũng không giấu giếm điều gì, kể đúng sự thật, bao gồm cả việc Vệ Sùng Hoa nói làm sao để giết Trần Thù, nghi ngờ quỷ hồn của Trần Thù nhập vào tôi muốn giết hắn báo thù.
Dẫu sao thì chị Hùng đã bị bắt, cô ta chắc chắn cũng sẽ khai ra.
Sau khi cảnh sát lấy xong khẩu cung liền nói với tôi: "Cô là em gái của Trần Thù, cho nên cố ý tiếp cận Vệ Sùng Hoa phải không?"
"Không phải." Tôi nhìn cảnh sát, khẽ nói, "Tôi đã quên bản thân mình có chị rồi, với lại cho dù muốn điều tra cái chết của Trần Thù, bố tôi mở công ty luật, tôi nhờ ông ấy điều tra là được, không cần phải kéo bản thân mình vào. Lần này tôi lại uống thuốc ngủ, nếu như muộn một bước, có thể người chết chính là tôi."
Khi mẹ tôi và Trần Bản Hưng ly hôn, tôi mới năm tuổi, sau này mẹ tôi chưa từng nhắc đến Trần Thù và Trần Bản Hưng, bà ấy cho rằng tôi còn nhỏ, cho rằng tôi sẽ quên đi Trần Thù...
Bọn họ cho rằng một đứa trẻ năm tuổi có thể nhớ được gì chứ?
Không nhớ ân, chẳng ghi thù.
Cảnh sát lại hỏi một số chi tiết lúc đó, tôi đều nói hết.
Che giấu sẽ chỉ phiền phức hơn.
Đây là điều bố tôi - Hồ Thiên đã nói với tôi.
Sau khi cảnh sát đi, Hồ Vân Phi rót cho tôi một ly nước, đỡ tôi dậy và đút tôi uống.
Tôi uống nước, tóc hơi rủ xuống, mái tóc nhuộm đen lướt qua miệng ly
Lúc này tôi mới nhớ ra, Vệ Sùng Hoa nói hắn ta đã xét nghiệm tóc đen tôi gỡ ra ném ở trong nhà, vẫn còn chân tóc, quả thật là của Trần Thù.
Ngay lập tức tôi nhấp ngụm nước, nhìn Hồ Vân Phi nói: "Anh tìm tóc của Trần Thù ở đâu vậy?"
Hồ Vân Anh khó hiểu nhìn tôi: "Tóc của Trần Thù gì?"
Tôi kể lại chuyện Vệ Sùng Hoa mang tóc đi xét nghiệm cho Hồ Vân Phi nghe.
"Anh vốn không để tóc trong nhà hắn mà." Sắc mặt của Hồ Vân Phi cũng sa sầm, nhìn ra bên ngoài.
Sau đó mới nói: "Tóc đen trong khách sạn dễ dàn xếp, nhưng nhà hắn thì hắn rất quen thuộc, anh lắp mấy cái camera lỗ kim đó đã phải dốc hết tâm tư rồi."
"Bồn rửa mặt nhà hắn ta sạch sẽ như vậy, anh giấu tóc ở đâu?" Trên mặt Hồ Vân Phi mang theo nét khó hiểu nhìn tôi rồi liếc nhìn mái tóc đen của tôi, "Không phải em tự mình mang qua chứ?"
Tôi lắc đầu, tối qua tôi hứng nước ở vòi nước, hứng một hồi tóc đen liền chảy ra.
Tôi cứ cho rằng đó là do Hồ Vân Phi bỏ vào.
Nhưng nếu anh ấy đã không bỏ, vậy tóc từ đâu đến?
Trần Thù đã chết được bốn năm, không để lại dấu vết gì, sao Vệ Sùng Hoa lại có tóc của chị ấy được?
Tóc ở khách sạn khi đó là do Hồ Vân Phi dàn xếp, đều là tóc cắt xuống, không có chân tóc, không xét nghiệm được thông tin sinh vật.
Nhưng sao trong nhà hắn ta lại có chân tóc, làm sao hắn xét nghiệm ra được là tóc của Trần Thù?
Lẽ nào Trần Thù thật sự quay về rồi...
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, Hồ Vân Phi cũng vội bảo tôi đừng nghĩ lung tung.
Mà bố mẹ cũng đến thăm tôi, bố đau lòng nhìn tôi, liếc sang Hồ Vân Phi bên cạnh, có chút hận rèn sắt không thành thép nhưng cũng chỉ khẽ thở dài.
Tâm lí tôi chịu tổn thương, bố tôi đề nghị tôi nằm viện thêm vài ngày, như vậy bên cảnh sát cũng sẽ chỉ đến bệnh viện lấy lời khai của tôi chứ không tạm giam tôi.
Mẹ tôi biết được Trần Thù chết không thấy xác như thế nào, chỉ nhìn tôi, lẩm bẩm nói: "Đây là quả báo của mẹ, quả báo!"
Trần Bản Hưng đến nay cũng sống không thấy người, chết không thấy xác.
Vài ngày sau đó tôi mới biết, Trần Thù cũng không phải hoàn toàn chết không có dấu vết.
Khi bên cảnh sát lục soát nhà Vệ Sùng Hoa đã phát hiện màu sắc của sỏi trắng trong hồ cá lớn ngay lối ra vào không đúng, sau khi thu thập chứng cứ, phát hiện bên trong có trộn lẫn xương vụn.
Xương vụn của Trần Thù...
Mà lời khai của chị Hùng cũng xác minh được thủ pháp giết người của Vệ Sùng Hoa.
Lúc nghe được tin tức, tôi đã bò rạp trong nhà vệ sinh nôn mửa rất lâu.
Hồ cá đó đặt ngay cửa ra vào, rất lớn, lớp sỏi vụn màu trắng rất dày, những con cá hồng két đỏ tươi bơi đầy hồ.
Tôi đến nhà Vệ Sùng Hoa mấy lần đều đứng trước hồ ngắm cá hồng két ngậm sỏi trắng nhổ qua nhổ lại, còn cảm thấy đáng yêu...
Kết quả sau hai lần "bạo lực gia đình" lần trước của Vệ Sùng Hoa và chuyện của Trần Thù, toà án phán tôi tự vệ chính đáng.
Ngày được trắng án, Hồ Vân Phi trực tiếp lái xe đưa tôi đến nghĩa trang.
Mấy hòn đá vụn trong hồ cá ở nhà Vệ Sùng Hoa được chôn ở đây.
Tôi nhìn tấm hình giống hệt tôi trên bia mộ, sau đó đặt hoa xuống.
Thật ra tôi không giống với chị ấy lắm, hoặc là nói bốn năm trước, tôi không hề giống chị ấy, ít nhất không phải giống nhau như đúc.
Sau khi biết chị ấy mất tích, tôi bắt đầu vô tình cố ý phẫu thuật thẩm mỹ tinh chỉnh lại, dần dần biến bản thân mình trở nên giống hệt như Trần Thù.
Tất cả mọi người đều cho rằng sau khi lên đại học tôi chỉ là thích làm đẹp mà thôi.
Hồ Vân Phi ngồi với tôi một lúc, nắm lấy tay tôi nói: "Xem như em đã báo thù cho cô ấy rồi."
Tôi nắm lại tay anh ấy, cười khổ gật đầu.
Sau khi mẹ tôi và Trần Bản Hưng ly hôn, những người quen biết nhìn thấy tôi đều sẽ cảm khái rằng tôi tốt số đi theo mẹ, không giống Trần Thù phải đi theo tên quỷ cờ bạc Trần Bản Hưng này.
Sau đó mẹ tôi gả cho Hồ Thiên, ông ấy đối xử với chúng tôi rất tốt, Hồ Vân Phi...cũng rất tốt với tôi.
Lúc tôi xoay người định rời đi, ông chủ của Nợ Phong Nguyệt cũng ôm một bó hoa đến, đặt nó xuống trước mộ của Trần Thù, anh ta nhìn tôi, sau đó khẽ thở dài: "Nợ Phong Nguyệt, phải đền mạng."
Tôi cười với anh ta, có những lời vốn không cần nói rõ.
Mọi người cùng nhau đi xuống theo nghĩa trang, lúc anh ta lên xe còn nói với tôi: "Vệ Sùng Hoa chết rồi, công ty và bất động sản của anh ta đều thuộc về cô nhỉ?"
Tôi gật đầu, thật ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng nếu như không nắm những thứ này vào trong tay, tại sao tôi phải sau khi kết hôn với Vệ Sùng Hoa mới bắt đầu thực hiện kế hoạch chứ.
Từ trong xương tuỷ, tôi giống với mẹ tôi, vừa tàn nhẫn vừa ích kỉ!
Lúc tôi lên xe, Hồ Vân Phi giúp tôi thắt dây an toàn, tôi quay đầu nhìn về phía nghĩa trang, nhưng trên cửa kính, tôi lại thấp thoáng nhìn thấy vết máu đan chéo trên gương mặt mình.
(Hết)