• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Ngươi cho là ta không nhìn thấy ngươi mắt đi mày lại với chưởng quầy sao? Nghĩ lão nương chết rồi có phải không? Hay tướng công ngươi chết rồi” Lão nhân kia tát đối phương một cái.“Ta không có” Tiểu nhân tủi thân, khóc nức nở: “Là chưởng quầy không biết kiềm chế! Ta không sai!”Lão nhân lại tát thêm một cái:“Còn dám mạnh miệng? Nếu không phải do ngươi, chưởng quầy sẽ coi trọng ngươi sao? Thật đúng là lả lơi ong bướm, nhi tử của ta mù mắt mới muốn cưới ngươi”Hoá ra là mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, Thẩm Kiến Hi rất nhanh đã thấy mất hết hứng thú.


Từ trong đám người đi ra, lại đột nhiên hỏi Cửu Anh phía sau: “Ngươi nói có phải các tẩu tử cũng ghét bỏ nữ nhân kia không?”Cửu Anh do dự một lúc mới trả lời: “Thiếu phu nhân có xuất thân thấp nhất.”“Đúng vậy, chỉ là nữ nhi của một đầu bếp.”Đi được hai bước, cặp mắt như mưa bụi tháng tư đêm qua lại tràn vào đầu óc hắn, vừa nói đến đồ ăn, đôi mắt kia sẽ như mắt trời mọc đẩy xa mây mù.“Ngươi nghĩ đại tỷ và di nương sẽ làm gì nàng?”Cửu Anh ngẩn người, không dám nói thẳng: “Công tử đương nhiên rõ ràng hơn so với tiểu nhân.”Mày kiếm Thẩm Kiến Hi nhíu chặt lại, đi qua đi lại.Đúng lúc này, một giọng kể chuyện từ quán trà bên cạnh truyền đến: “Bảy nữ nhân cùng nhau ra khỏi cửa, chặn đường Đường Tăng.

Hóa ra là bảy con nhện tinh.

Trên người các nàng chỉ mặc áo mỏng, lộ bụng, mỗi người đề thể hiện …..”**Đoạn trích trong Tây Du KýThẩm Kiến Hi:……Hắn hạ quyết tâm, như chim khổng tước cao đầu ưỡn ngực: “Đi, tới Tụ Hương các.”Giờ Thìn vừa qua, Thẩm Kiến Hi cùng Cửu Anh trở lại cửa Thùy Hoa, liền nghe thấy tiếng ồn ào nói chuyện.


Yên tĩnh lắng nghe trong đó có trộn lẫn tiếng nói của Bao Xuân Oánh và các di nương.Thẩm Kiến Hi cong môi, ngẩng đầu đi xuyên qua cửa Thùy Hoa.Ngay sau đó, tình hình bên trong thính đường lại khác hoàn toàn so với hắn tưởng tượng.Các di nương phấn trang ngọc trác ngồi ngay ngắn thành hai hàng, dáng người nhỏ nhắn đơn bạc ngồi bên cạnh bàn Bát Tiên.

Thẩm Kiến Hi híp mắt nhìn kỹ, không ngờ Bao Xuân Oánh lại đang bắt mạch cho các di nương?Nhị tẩu và tam tẩu ngồi bên cạnh nhìn Bao Xuân Oánh bắt mạch cho các nàng? Nhìn bộ dạng nàng vừa non nớt vừa chuyên chú trong lòng hắn lại hiện lên một chút vị sáp.Giờ phút này không khí hoà thuận vui vẻ, có vẻ hắn và Cửu Anh mới là người dư thừa.Hắn cho rằng nàng sẽ bị mấy vị tẩu tẩu cùng chúng di nương bắt nạt đến mức như hoa lê đái vũ.Ha ha, là do hắn lo quá nhiều.“Tứ biểu ca!”Chu Tuyết Nhạn là người đầu tiên phát hiện ra Thẩm Kiến Hi, mặt mày rạng rỡ chạy tới.


Vạt áo phấp phới đẹp hơn cả tiên tử hạ phàm.Chỉ là Thẩm Kiến Hi lại lập tức thu lai nụ cười trên môi, muốn lướt qua nàng ấy đến thính đường, đáng tiếc lại bị cản lại.“Tứ biểu tẩu ngươi đang làm gì?” Hắn chủ động mở miệng trước.Nụ cười trên mặt Chu Tuyết Nhạn cứng ngắc trong giây lát, sau đó lại hào phóng cười nói: “Y thuật của tứ biểu tẩu lợi hại, đang giúp các di nương điều trị thân thể.” Phát hiện Thẩm Kiến Hi đột nhiên không vui, nàng ấy lại cười nói: “Cửu Anh đang cầm gì vậy?”“Là điểm tâm ở Tụ Hương Các mà thôi.” Thẩm Kiến Hi suy nghĩ một chút liền nảy ra ý hay, lướt qua Chu Tuyết Nhạn đi vào thính đường, trong mắt ngập tràn nghiền ngẫm, giảo hoạt.“Nhị tẩu, tam tẩu, các vị di nương, Kiến Hi tới kính trà muộn, đặc biệt mua điểm tâm ở Tụ Hương tới bồi tội.” Hắn tự mình cầm hộp thức ăn ba tầng đi tới đặt trên bàn Bát tiên, ngẩng đầu cười vui vẻ nhìn chằm chằm Bao Xuân Oánh.Đêm qua nàng kiều diễm như quả đào chín, hôm nay lại như phù dung mùa thu.“Tụ hương các?”Các nữ nhân vừa nghe thấy lập tức thèm nhỏ dãi, hai mắt tỏa ánh sáng.Điểm tâm ở Tụ hương các đều được các phụ nhân ở Lâm An vô cùng yêu thích, mới sáng sớm đã có một đội ngũ tới mua điểm tâm, trước buổi trưa đã bán hết sạch, có biết bao phụ nhân vì không mua được điểm tâm mà bóp tay thở dài.Nhưng các nàng rất nhanh đã lấy lại lý trí, quay đầu hỏi Bao Xuân Oánh: “Ta bị tỳ hư có thể ăn bánh hoa quế hay không?”“Ăn bánh đậu đỏ có béo phì không?”“Hạch đào thì sao? Thật sự có thể bổ phổi bộ sao?”Mồm năm miệng mười liên tục khiến Thẩm Kiến Hi đau đầu.Bao Xuân Oánh lại rất kiên nhẫn giảng giải cho các nàng, không lâu sau, hộp đồ ăn ba tầng chỉ còn dư lại một phần ba.Thẩm Kiến Hi nhướng mày, liếc Bao Xuân Oánh đang nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn.

Hắn cười, lập tức mỉm cười đắc ý: “Ngươi muốn ăn?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK