Tá Khuynh lạnh lùng nhìn Tu Nhiên, những năm qua nàng đều luôn nhượng bộ nhưng Tu Nhiên vẫn cứ cố gắng nghĩ cách chống đối nàng, nếu như có thể, nàng muốn tự tay khiến nàng ta thịt nát xương tan, nhìn nàng ta gào thét trong đau đớn.
Không ngờ tâm nghĩ ý liền động, vài luồng hắc khí dày đặc từ trong ngực nàng cuồn cuộn bốc ra nhanh như tia chớp lao về phía Tu Nhiên, sau đó lần lượt xuyên qua ngực Tu Nhiên, nhanh đến mức những người có mặt ở đó không một ai phản ứng kịp.
Sắc mặt Tu Nhiên thay đổi rõ rệt, băng lăng ngưng tụ mất đi pháp lực chống đỡ hoá thành sương mù, nàng ta “phụt” một tiếng rồi quỳ xuống mặt đất, phụt ra một ngụm máu đen.
Mà những luồng hắc khí đó không những không biến mất mà còn trở nên dày hơn, trở lại bên người Tá Khuynh, quấn quanh cổ tay nàng, hòa vào cơ thể nàng.
Tá Khuynh ngạc nhiên giơ tay lên, nhìn luồng hắc khí bao trùm lấy cánh tay mình, nàng mạnh… mạnh như vậy sao?
Tu Nhiên giơ tay lên, căm hận chỉ vào Tá Khuynh: “Yêu nghiệt! Không diệt trừ ma đầu, thiên hạ… khó bình!” Nói xong, nàng ta bất tỉnh ngã xuống đất.
Các tiên tu đưa mắt nhìn nhau, một phế vật tiên tu trước kia, trong nháy mắt lại có thể làm tu sĩ Kim Đan trọng thương đến mức này.
“Sư tỷ!” Thanh Ly cả kinh, chạy đến bên Tu Nhiên.
Lúc này Tá Khuynh mới nhìn thấy trên người Thanh Ly được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mềm mại, khí chất của nàng ấy cũng có sự thay đổi, càng thuần khiết và tao nhã hơn, giống như một nửa thần, tỏa ra ánh sáng rực rỡ thánh thiện bất khả xâm phạm, hoàn toàn khác với sự non nớt niên thiếu trước đây.
Thanh Ly nhìn Tá Khuynh với ánh mắt căm hận, tức giận nói: “Tá Khuynh! Muội dám làm ra chuyện ác độc như vậy với đồng môn của mình!”
“Này! Ngay cả ta cũng nhìn thấy rồi, là các ngươi động thủ với nàng ta trước.” Mặc Vận đứng sau họ xen vào, xem náo nhiệt không chê việc lớn, nói: “Đám tiên tu các ngươi còn vô lý hơn nhiều so với ma tu bọn ta mà.”
Chưởng môn Thanh Phong nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nói một cách châm chọc: “Ngay cả Mặc Vận còn bảo vệ ngươi, Tá Khuynh, mị lực của ngươi thật lợi hại.”
Tá Khuynh mím chặt môi, cố gắng kìm nén sự oán hận trong lòng.
Nàng thật sự đã chịu đủ những lời sỉ nhục như này rồi, bởi vì nhan sắc quyến rũ của mình mà nhiều năm qua nàng đã nghe không biết bao nhiêu lời nói bóng nói gió, ám chỉ nàng dụ dỗ người khác! Hận… nàng rất hận! Bởi vì cảm xúc của nàng dao động mãnh liệt nên những luồng hắc khí bao quanh nàng cũng trở nên dày đặc hơn.
Mà lúc này, một sư đệ luôn yêu thầm Tu Nhiên, bởi vì tâm trạng bị kích động đã biến ra một chiếc gai gỗ đánh lén Tá Khuynh.
Tá Khuynh gần như là ngay tức khắc phát hiện ra điều đó, nàng cau mày, hất nhẹ tay về phía người sư đệ đó, người sư đệ đó bị hất lên không trung bay đi thật xa, nằm liệt bất động trên mặt đất.
Tá Khuynh ngây người. Ngay lúc nàng còn đang đứng ngây người, Thanh Ly đột ngột đứng dậy, tức giận nói: “Muội dám hết lần này đến lần khác đả thương người khác!”
Nói xong, một quả cầu tròn phép thuật màu vàng từ trong tay nàng ấy hiện ra, hóa thành vô số dao găm bay về phía Tá Khuynh!
Có Thanh Ly dẫn đầu, vô số người đứng sau nàng ấy cũng bắt đầu khởi động phép thuật tạo thành một trận công kích, lần lượt đánh về phía Tá Khuynh.
Tá Khuynh vẫn còn đang ngây người, khi thanh kiếm quang của Thanh Ly chỉ cách trước mắt nàng vài tất nữa, nàng mới nhận ra mà vươn tay ra.
Ngay lập tức, một bức tường trong suốt hiện ra trước mặt nàng, ngăn chặn tất cả sự tấn công của Thanh Ly và những người khác, thanh kiếm quang không có cách nào lao về phía trước dù chỉ một chút.
Tá Khuynh bàng hoàng, nàng dùng tay phải điểm nhẹ về phía trước, bức tường phép thuật trước mặt nàng liền lao về phía trước, buộc tất cả các thanh kiếm quang phải lùi lại vài tất.
Tá Khuynh nhìn vào những thanh kiếm quang lơ lửng trên bầu trời, nàng sững người vài giây, khoé miệng hất lên, đột nhiên mỉm cười.
Mới đầu, chỉ là một nụ cười nhạt, một nụ cười thỏa mãn.
Sau đó, nàng lại hì hì một tiếng, rồi bật cười thành tiếng giống như nhìn thấy chuyện gì buồn cười lắm, càng cười càng to, càng cười càng lớn, nàng há miệng thật to, cười một cách vô cùng vui vẻ giống như một người điên, một kẻ cuồng loạn.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tá Khuynh điên rồi, nhưng chỉ có bản thân Tá Khuynh hiểu, nàng không hề điên.
Chỉ là nàng cảm thấy rất buồn cười.
Sự theo đuổi cả đời của nàng, khát vọng mà nàng ước ao lâu nay, hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được, cuối cùng… cuối cùng nàng cũng thực hiện được rồi, sức mạnh to lớn mà nàng theo đuổi một đời.
Theo cách nực cười này - bị người thân thiết với chính mình giết chết.
Tu Mộc không hề động đậy, đứng một bên quan sát mọi chuyện, hắn ta đưa mắt nhìn Tá Khuynh - một người gần như sắp mất trí, trong mắt tràn ngập sự đau khổ khó biểu đạt thành lời.
Danh Sách Chương: