Giữa trưa, Cố Kiến Châu từ Hàn Lâm Viện gấp gáp trở về, còn chưa tới ngày hè nhưng giá ngựa trở về một đầu mồ hôi.
Lục Cẩm Dao nhìn thấy mà đau lòng, cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, “Mau uống chút trà, giữa trưa mai cứ ở Hàn Lâm Viện ăn chút gì đi, ăn xong ngủ một giấc.”
Cố Kiến Châu cầm lấy khăn lau, “Để ta tự làm, không nóng lắm, trở về ta cũng vui.”
Từ Hàn Lâm Viện về Vĩnh Ninh Hầu phủ tốn ba mươi phút, qua lại nửa canh giờ. Lục Cẩm Dao nghĩ nếu như ăn ở Hàn Lâm Viện còn có thể ở chỗ đó ngủ một lát.
Cố Kiến Châu chính là muốn trở về, “Ta thích trở về, được rồi, nàng có đói bụng không, ban ngày làm cái gì.”
Lục Cẩm Dao bất đắc dĩ mà thở dài, “Chàng không nói còn không cảm thấy, vừa nói liền cảm thấy đói bụng… Buổi sáng đọc sổ sách cả buổi, buổi chiều muốn đi đi xem cửa hàng.”
Cố Kiến Châu lập tức sai nha hoàn truyền cơm, “Cửa hàng thật ra không vội, chờ ta nghỉ tắm gội sẽ đi cùng nàng.”
Lục Cẩm Dao gật gật đầu, “Trước đi xem xét thử, một chốc cũng chuyển không xong.”
Chính sảnh dùng cơm của Yến Kỉ Đường nhìn hết sức lịch sự tao nhã, bàn bát tiên, ghế dựa bằng gỗ tử đàn, bên cạnh là ngăn tủ trưng bày các loại bình, bình hoa gần nhất còn bày biện hai cành hạnh hoa màu phấn trắng.
Lục Cẩm Dao ngồi ở bên cạnh Cố Kiến Châu, vô thức sờ sờ bụng nhỏ.
Nàng cảm thấy đói, lại sợ trong chốc lát đồ ăn bưng lên ngửi mùi sẽ muốn nôn, một bữa cơm cũng ăn không vô.
Nàng ăn không vô, Cố Kiến Châu cũng không ăn.
Vậy coi như bữa cơm này không ăn được gì cả.
Rất nhanh, đồ ăn liền được bưng lên.
Lên trước tiên chính là hai món rau trộn, một đĩa cà chua bày biện đẹp mắt, tổng cộng năm quả. Còn có một đĩa khai vị ngửi thấy đã muốn ăn, vị chua cay xộc thẳng vào mặt, thịt sợi trắng trẻo bị nước sốt nhuộm thành màu nâu, Lục Cẩm Dao duỗi đũa đầu tiên về phía thịt sợi.
Vậy mà lại là thịt gà.
Vào miệng dai giòn không mềm nhừ, đầu lưỡi bọc lấy vị cay xè, vị chua có vẻ không chỉ là vị giấm mà giống như còn có chút mùi trái cây.
Trong thức ăn còn có dưa chuột thái sợi, không ngấy như gà hầm mà rất đưa miệng, khai vị ngon miệng.
Lục Cẩm Dao nói: “Phu quân, hương vị này không tồi, chàng nếm thử xem.”
Cố Kiến Châu nghe lời gắp một đũa, đúng trọng tâm nói: “Đúng là không tồi.”
Cố Kiến Châu gắp cho Lục Cẩm Dao một khối cà chua, “Nếm thử cái này.”
Qủa cà chua vẻ ngoài đơn thuần không có gì khác bình thường nhưng ăn vào trong miệng liền cảm giác khác biệt.
Lục Cẩm Dao trừng lớn đôi mắt nói: “Bên trong là táo và hạch đào mà!”
Hương vị ngọt ngào, hạch đào rất là hương, thanh ngọt như là hạch đào tháng 10 vậy.
Ngọt chứ không phải ngọt ngấy, quả táo ngọt thanh, hạch đào thơm ngọt, quả cà chua thì hơi chua, vừa lúc trung hoà được vị ngọt.
Có điều Cố Kiến Châu thích ăn gà sợi cay hơn, ngon miệng lại đã ghiền, vị cay ở đầu lưỡi cứ khiến người ta muốn ăn mãi.
Nhìn Lục Cẩm Dao ăn hai món ăn, Cố Kiến Châu nhanh chóng xem món thứ ba.
Không biết tôm sông xào cái gì.
Tôm lớn cỡ nửa cái ngón tay, màu vàng óng, rau ăn kèm là rau xanh và củ cải sợi.
Nhìn màu sắc trang trọng, món này không phải cay, ngược lại có hơi ngọt, ngọt không phải ngọt ngấy mà đại khái là trước chiên qua, tôm sông xốp giòn, gần như là một miếng một con.
Lục Cẩm Dao cảm thấy món này cũng ngon, không nghĩ tới Khương Đường còn biết làm mấy cái này.
Ba món ăn còn lại một món sườn heo chua ngọt, một món cá hầm cải chua, còn có một đĩa dưa chuột xào thanh.
Sườn heo chua ngọt mềm nhừ, cá hầm cải chua chua cay ăn với cơm, dưa chuột thanh mát giải ngấy.Đây là bữa cơm Lục Cẩm Dao ăn nhiều nhất từ lúc có thai tới nay.
Canh là canh củ cải thịt dê, nhưng vị tanh không nặng, cũng không biết là làm như thế nào.
Cố Kiến Châu vốn là ăn cùng Lục Cẩm Dao bữa cơm thôi, kết quả này ăn cơm càng ngày càng ngon miệng, còn ăn nhiều hơn thường ngày nửa chén cơm.
Danh Sách Chương: