• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưng đau đớn làm cho Y Phàm vốn dĩ đang cười khổ, trong mắt lại chảy ra lệ, kia không phải nước mắt cầu xin tha thứ, cũng không phải nước mắt nhận thua, mà là nước mắt cảm thán cho số phận của chính mình, một lần nữa lại vì khuất nhục của bản thân mà rơi lệ, hắn đã hoàn toàn hiểu được tình trạng hiện tại, cũng chuẩn bị bắt đầu thực sự thích ứng cái hoàn cảnh này.

“Không cho phép ngươi cuộn, thật là giống cẩu.” Nam tử dùng chân đá hắn một chút, đồng thời bên người vang lên thanh âm huy động của ngọn roi quật lên lưng mình lúc trước, Y Phàm lẳng lặng lấy mu bàn tay lau đi giọt nước mắt còn đọng trên mặt, đây có lẽ là giọt lệ cuối cùng đi, chậm rãi đứng dậy.

“Ngươi muốn thế nào?” giọng nói từ không hề có một tia tình cảm từ trong miệng hắn nói ra, ngay cả chính mình đều bị dọa cho sợ, nam tử đối diện cầm roi chuẩn bị tra khảo cũng không hề có phản ứng lại, chính là đứng yên nhìn người đứng trước mặt lộ ra một ánh mắt ngoan cường.

Thấy hắn không có phản ứng, Y Phàm liền tự mình giật tung áo ngục trên người, một cái cúc, hai, tam…… Thẳng đến quần áo toàn thân đều cởi sạch mới thôi, ánh mắt của hắn đều không rời mỹ nam nhân có sắc đẹp độc chết người trước mặt này, sau đó liền chậm rãi hướng y đi đến, chỉ thấy nam tử cuối cùng bắt đầu có chút biến hóa, hầu kết kia cũng không ngừng mà tăng tần số trượt lên xuống, đúng vậy, việc này đối Y Phàm mà nói là một dấu hiệu tốt, ít nhất có thể tránh một hồi “sát ngược” đi!

Vốn là nụ hôn nhẹ nhàng, giống như là con gà con mổ thóc, Y Phàm đang cố gắng sử dụng hết tất cả các phương pháp trước kia khi cùng thê tử hoan ái, đương nhiên hắn không dám chắc những phương pháp này đối với nam nhân có tác dụng hay không.

Tiếp theo, giống như tiểu hài tử chơi game, hắn đem đầu lưỡi ở trên môi nam nhân cùng trong vòm miệng chuyển động qua lại khiến cho đối phương chủ động tác cầu.

Y Phàm đưa tay hướng đến y phục của y, bắt đầu không dấu vết bỏ đi quần áo của y, hắn có thể cảm giác được đối phương đã muốn bắt đầu có cảm giác, cái này cũng thể hiện là hắn thành công bước đầu tiên đi.

“Oành!” Đúng lúc này cửa bị từ bên ngoài đá văng.

“Oa nga!” Tiến vào là hai ngục cảnh chứng kiến tình cảnh thực tế như vậy, lại dường như biết chắc chuyện đang xảy ra ở nơi này, hư thanh nổi lên bốn phía.

“Jacques, thế nào lại tìm “bạn” đúng giờ này a?” Trong đó một một tên khá cao tóc đỏ nói.

Nghe được tiếng người, Jacques một phen đẩy ra Y Phàm không biết lúc nào thì đã ở trên người mình sờ loạn, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng một mảng.

“Không, không thể nào.” Sau đó giống như muốn chứng minh mình không có mất cảnh giác như vậy, lại dùng chân hung hăng đá một chút Y Phàm bởi vì không cẩn thận mà vừa bị đẩy ngã trở lại mặt đất.

“Ha ha, không cần đá a, như vậy thân thể xinh đẹp, có thương tích sẽ không tốt.” Người còn lại thoáng nhìn không giống như cảnh giam địa ngục mà cản lại hành động bạo lực của Jacques.

“Sơn Địch, Đặc Địch, huynh đệ hai người các ngươi bao giờ bắt đầu đến chỗ ta làm khách a?” Jacques bất đắc dĩ chỉnh lại một chút quần áo có chút tán loạn của mình ngồi lại trên bàn thẩm vẫn giữa phòng, động tác u nhã làm hai tên kia như bị hớp hồn nhìn không chớp mắt, mà lúc này Y Phàm đã lén lút mà trốn đến một chỗ tối tăm, mặc lại quần áo.

“Ai cho ngươi mặc quần áo vào?” Sơn Địch, cái tên to cao hơn, nắm quần áo Y Phàm còn chưa kịp mặc, ném một cái đến chỗ đệ đệ của mình.

“Jacques, chúng ta không có làm phiền ngươi đi?” Dùng ánh mắt hàm ý nhìn đến cây roi trong tay Jacques.

Jacques đầu tiên vẫn đang nhìn Y Phàm dù đang trần truồng ngồi dưới đất vẫn quật cường nhìn mình, sau đó phá lên cười.“Ha ha, như thế nào có thể, các ngươi có muốn làm cùng ta không, hắn là mới tới, nghe nói là do giết lão bà mới bị vào đây, có thể tưởng tượng xem hắn là cần nam nhân đến thế nào a.”

Y Phàm kỳ quái nhìn chằm chằm mỹ nam tử trước mắt, hắn thật sự thực nghi hoặc, vì cái gì từ hắn vừa vào đây dường như mỗi người đều biết thân phận của hắn? Biết chính mình là tại sao lại vào tù? Vì cái gì? Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ…… Mấu chốt vụ án của hắn nằm ở trong này thật sao?

“Không phải là ta không muốn giúp ngươi, thật sự là ta không cần phải giúp ngươi, ta hiện tại cũng không nhiều lời, ngươi trở ra tự khắc sẽ biết vì sao.” Đây là lời mà ông chủ của hắn lúc hắn bị tạm giam đã nói, chẳng lẽ…… Lão bản biết cái gì sao? Có lẽ nơi này chính là đầu mối đi, đã có nhiều người như vậy biết hắn là một tiểu tù phạm vì lỡ tay giết lão bà mà vào đây, như vậy nhất định cũng có người biết mục đích của hắn, kế hoạch của hắn, tựa như Kim, hắn chỉ biết, y còn nói chính mình là lão bản phái tới, hiện tại đối với Y Phàm hắn vẫn không thể xác định rốt cuộc ai thiệt ai giả, nhưng hắn đã muốn có kế hoạch đại khái ở trong đầu, hắn cũng không phải đầu óc dốt nát, hắn có trí thông mình, bề ngoài anh tuấn, sự kiên nhẫn hiếm có, hắn tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ tìm ra điểm mấu chốt của kế hoạch hãm hại hắn giết lão bà.

“Nga? Là hắn a, ha ha, ta cũng rất có hứng thú với loại như hắn a.” Sơn Địch ở một bên đồng ý với ý nghĩ của đệ đệ.

Ngẩng đầu suy nghĩ nhìn ba nam nhân trước mặt, Y Phàm ngược lại cảm thấy được một chút cũng không sợ, có lẽ là do hắn đã từng trải qua chăng, có lẽ là do hắn đã chuẩn bị từ lâu, có lẽ hắn thật sự có cách gì đó chăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK