Editor: Giản Linh Kiwi
Vịt con xấu xí bỗng lột xác trở thành thiên nga trắng.
Hàn Định Dương một mình thích Tạ Nhu, đột nhiên biến thành rất nhiều người thích Tạ Nhu.
||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
Anh chỉ trầm mặc không nói mà bầu bạn bên cô, không vì cô hò hét cổ vũ, chỉ vì cô lặng im canh gác.
Chim mới lội bùn, mò từng viên gạch, anh đợi cô về nhà.
Tạ Nhu ôm mặt thất thần ngồi sau hiên nhà.
Tà dương chiếu xuống, cô chợt cảm thấy thật nhat nhẽo, đứng dậy phủi quần.
Hoàng hôn dần ngã ra sau núi, chiều hôm buông xuống, cô đột nhiên nhớ tới, cũng sắp khai giảng rồi.
Hắc Bối từ sân nhỏ chạy tới, trên mình hơi bẩn, trong miệng ngậm thứ gì đó đưa đến trước mặt Tạ Nhu.
Tạ Nhu cúi người nhận lấy, phát hiện đó là một một chiếc xe điều khiển từ xa nhỏ màu bạc có tạo hình khá độc đáo.
Cô sủng nịch sờ đầu Hắc Bối, cười nói: “Mày giống như lượm đồng nát vậy, cái gì cũng tha về.”
Hắc Bối vẫy đuôi với cô, lè lưỡi, muốn khoe công trạng.
Tạ Nhu xoay người muốn ném vào thùng rác, Hắc Bối vội vàng cắn dây giày cô, không cho cô ném đi.
“Gâu!”
Tạ Nhu đưa xe nhỏ cho Hắc Bối: “Cầm chơi đi.”
Hắc Bối không nhận, cứ dùng mõm đẩy chiếc xe về phía cô.
“Tặng tao?”
“Gâu!”
“Trước đến giờ tao chưa từng nhận đồ con trai tặng, mày là người đầu tiến đấy.”
Tạ Nhu tâm tình không tồi, “Vậy tao nhận nhé.”
“Gâu!”
Cô trở về phòng dùng khăn lông lau khô thân xe, thuận tay để đầu giường, sau đó bắt đầu chơi game.
Sảnh lớn Hàn gia.
Hàn Định Dương vừa mới đặt xuống quyển sách tiếng Anh chuyên nghiệp dày cộm tên là “Trí tuệ nhân tạo”, đến trước máy vr định chơi game, bỗng có một thiếu niên rụt rè lại gần trước cửa, dáng vẻ thanh tú, môi hồng răng trắng, đặc biệt đáng yêu.
Đáng tiếc, cậu ta lại ngồi xe lăn.
Cậu ta là em trai Hàn Định Dương, Hàn Trì.
“Anh.”
Giọng điệu vô cùng ngọt ngào ôn nhu.
“Có chuyện gì?”
Hàn Định Dương nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
“Em đang chơi với chiếc xe nhỏ anh đưa trong sân, không biết có con chó đen từ nơi nào xuất hiện tha đi mất rồi.”
Hàn Trì cúi đầu đỏ mặt, “Em đuổi không kịp.”
Cậu đi lại không tiện, muốn đi đâu chỉ có thể dựa vào xe lăn.
Hàn Định Dương lập tức quan tâm hỏi: “Có bị thương không?”
“Không có, con chó đó chỉ ngậm xe điểu khiển rồi đi, lúc đi còn vẫy đuôi với em.”
Hàn Định Dương nhẹ nhàng thở ra: “Sau này thấy chó thì tránh xa một chút.”
“Em biết rồi.”
Hàn Trì ngoan ngoãn đáp: “Chỉ là cái xe điều khiển từ xa đó…”
Hàn Định Dương không chút nào để ý nói: “Trên xe có gắn camera theo dõi, không mất được.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hàn Trì đổi hướng xe lăn: “Thế anh chơi đi, em ra ngoài xem một chút, nói không chừng con chó đó đã quay lại trả đồ rồi.”
Nhìn bóng dáng cậu trên xe lăn xa dần, ánh mắt Hàn Định Dương hơi tối lại.
Ánh mắt anh một lần nữa nhìn xuống mũ vr trong tay.
Có cách nào giúp cậu một lần nữa đứng lên, để cậu có thể đứng thẳng nhìn ngắm thế giới này không?
Khả năng con người không cho phép, vậy khoa học kĩ thuật cũng không sao?
Lúc Hàn Định Dương tiến vào trò chơi, thông báo bên dưới lập tức nhắc nhở, kỉ lục mới lập sáng nay thế mà lại bị phá! Vẫn là do cao thủ thần bí “A Thiện” kia.
Mà lúc này, ảnh đại diện của “A Thiện” vẫn còn sáng, hiển nhiên vẫn đang online.
Hàn Định Dương thuận tay thêm “hắn” vào bạn bè.
Tạ Nhu vừa mới khiêu chiến mấy người chơi khác xong, lui về đại sảnh thì nhận được thông báo thêm bạn bè, cô mở ra liền phát hiện đó là người vẫn luôn ổn định vị trí đầu bảng “H”.
Không nghĩ nhiều, cô đồng ý lời mời của anh.
Trở thành bạn bè, sau này Tạ Nhu có thể cùng anh đứng chung một chỗ.
Tuy rằng là thế giới ảo ba chiều, nhưng cô vẫn không thể nhìn thấy dung mạo thật của đối phương, chỉ thấy được nhân vật trò chơi giả định.
Nhân vật của Hàn Định Dương là một tay súng bắn tỉa hoang dã, bộ trang phục màu xanh sẫm, bên hông treo lựu đạn, khá là đẹp trai.
Rất nhanh, đối phương gửi yêu cầu muốn trò chuyện.
Tạ Nhu do dự một chút, lựa chọn đồng ý.
“A Thiện?”
Vừa mở miệng chính là giọng điệu trầm thấp từ tính.
Tạ Nhu nghe xong, xương cốt thiếu chút nữa nhũn ra, cô chưa từng thấy người con trai nào gọi nhũ danh mình dễ nghe như vậy.
“A Thiện.”
Bởi vì giọng nói trong trò chơi đều trải qua xử lý đặc thù, thậm chí còn có thể nạp tiền để mua giọng nói dễ nghe, cho nên Tạ Nhu không nghe ra được giọng nói của Hàn Định Dương.
Hàn Định Dương thấy đối phương không nói lời nào, vì thế hỏi lại: “Nghe được chứ?”
“Có thể.”
Tạ Nhu đáp, gọi tên anh, “H.”
Thật lâu sau, anh nhẹ giọng nói: “Nữ?”
Tạ Nhu biết anh nghĩ cái gì, người nhiều lần phá kỉ lục của mình vậy mà lại là nữa, anh chắc chắn thấy khó chịu.
“Thất vọng à?”
Tạ Nhu hỏi.
“Có chút.”
Thật đúng là thẳng thắn.
Hàn Định Dương giải thích: “Nếu là nam, vốn dĩ muốn cùng cô solo một trận.”
Tạ Nhu có chút khó chịu: “Tôi là nữ, anh định làm gì đây?”
“Cô là nữ, tôi đành phải…”
“Sao?”
Giọng Hàn Định Dương trầm thấp kéo dài một chút, nói: “Đành phải đưa cô trang bị.”
Hàn Định Dương tặng cô một cây súng ngắm mười phần uy lực, xác định làm bạn.
Tiếp theo lại mời cô chơi mấy ván, cùng nhau đi đánh tang thi.
Anh không dùng toàn lực, mà Tạ Nhu cũng đánh nhẹ nhàng, Hàn Định Dương nhận thấy thao tác của cô rất chính xác.
“Kĩ thuật của cô không tồi, từng luyện qua à?”
“Ba tôi dạy tôi bắn súng, trước kia cũng từng chơi cf*.”
* cf: game đột kích
Hàn Định Dương nhướng mày: “Có nghĩ tới việc tham gia thi đấu không?”
“Thi đấu gì?”
“Thi bắn súng.”
Tạ Nhu nói: “Không nghĩ.”
Hàn Định Dương: “…” Đối phương trả lời thật không đúng kịch bản.
“Bởi vì công ty game muốn mở rộng trò chơi thực tế ảo vr, nam nữ hai người phối hợp dự thi nếu thắng sẽ có phần thưởng phong phú.”
Tạ Nhu hỏi: “Cái gì?”
Hàn Định Dương: “Tiền.”
Tạ Nhu thầm nghĩ, có thể, cái này có thể xem xét.
Hỏi tiếp: “Bao nhiêu tiền?”
“Một vạn tệ.”
Cô không chút do dự nói: “Tham gia! Chúng ta chia hai tám, anh hai tôi tám.”
“…”
Cảm thấy mình có chút quá đáng, cô liền bình tĩnh sửa lại: “Thôi được, vậy chia ba bảy đi.”
“…”
“Bốn sáu, tuyệt đối không thể ít hơn!”
Hàn Định Dương có chút mệt mỏi, nhàn nhạt nói: “Tiền đều cho cô, tôi không cần.”
Tạ Nhu lập tức cảnh giác lên: “Anh là kẻ lừa đảo à?”
Hàn Định Dương: “Tôi không thiếu tiền, chỉ cần đấu thắng sẽ được thưởng cái khác.”
Tạ Nhu tò mò: “Phần thưởng nào tốt như vậy, đến tiền cũng không cần?”
“Một cái máy vr chơi game, chưa bán ra thị trường, tôi muốn lấy bản đầu tiên này cho em trai.”
Thật là một anh trai tốt, trong lòng Tạ Nhu lập tức có hảo cảm với “H” này.
Khi nói chuyện. Hàn Định Dương gửi cô lời mời tham gia một trận đấu.
Đây là ván đấu hình thức đại loạn tang thi, hai người đồng thời khiêu chiến nhiều tang thi, nếu thắng có thể tăng rất nhiều điểm kinh nghiệm cùng với tiền vàng.
Đương nhiên nếu thua, điểm kinh nghiệm cũng sẽ mất đi rất nhiều.
Tạ Nhu tiến vào thế giới trò chơi, ở trước mặt là lôi đài, cô và Hàn Định Dương đứng đó, xung quanh bốn phương tám hướng một đám tang thi ghê tởm vây công bọn họ lại.
Tạ Nhu đã nổ súng bắn từ xa, mà Hàn Định Dương vẫn chậm chạp chưa động đậy gì. Tạ Nhu nóng nảy: “Đánh đi!”
“A, mèo nhà tôi mới nhảy xuống lầu, tôi phải đi rồi, cô cố lên nha, đừng để thua, mất nhiều điểm kinh nghiệm lắm đây.”
Không đợi Tạ Nhu phản ứng, Hàn Định Dương đã thẳng thừng rời khỏi trò chơi.
Tạ Nhu vừa đối phó với tang thi bốn phương tám hướng, vừa mắng anh trong lòng.
Mèo nhảy xuống lầu, đây là lấy lí do để hố đồng đội ư?
Cố ý trả thù cô đây mà!
Hàn Định Dương tháo mũ giáp thế giới ảo, cởi thiết bị cảm giác toàn thân ra.
Con mèo tai cụp màu xám anh nuôi nằm uể oải trên máy chơi game ngáp dài, Hàn Định Dương sờ sờ tai mèo, khóe miệng không nhịn được tràn ra ý cười.
Lần này trực tiếp để điểm kinh nghiệm của cô rơi xuống số âm.
Để xem cô còn dám không biết trời cao đất dày, đi khiêu chiến kỉ lục của anh nữa hay không.
“A Định, chơi bóng rổ đi.”
Dưới lầu truyền đến tiếng gào của Tưởng Thừa Tinh.
Hoàng hôn xuống, ở sân bóng rôt, Tưởng Thừa Tinh cùng mấy người Dương Thu ngồi một bên nhìn Hàn Định Dương một mình ném bóng rổ.
Không thể không nói, gia hỏa này giá trị nhan sắc thật cao, cứ đứng yên đó, không cần làm gì cả, tùy tiện cũng có thể khuynh đảo cả đống cacbon sinh vật, cho dù là nam hay nữ, thậm chí cả chó mèo trong khu, tựa hồ đều rất thân thiết với Hàn Định Dương.
Gia hỏa này giống như trời sinh đã có mị lực.
Lúc nghỉ ngơi, Hàn Định Dương vô ý nhắc tới việc chơi game kia.
Tưởng Thừa Tinh: “Cậu nói A Thiện kia là nữ?!”
Dương Tu há miệng rộng: “Nữ?”
Hàn Định Dương ném bóng xuống bên cạnh, mồ hôi theo đường nét khuôn mặt chảy xuống, lại gần liền tỏa ra một cỗ nhiệt nóng.
Tưởng Thừa Tinh đưa khăn lông cho anh: “Có thể cướp vị trí của A Định… Không phải, có thể phá kỉ lục của A Định, chắc phắn phải là một người con gái mạnh mẽ hơn cả đàn ông.”
Dương Tu giống như nhớ tới cái gì, hỏi: “Xem qua “Trò chơi vương quyền” chưa? Người đẹp Bố Lôi Ni trong phim thân cao hai mét, có thể tay không đánh nhau với gấu. Nói không chừng A Thiện cũng không khác Bố Lôi Ni kia lắm đâu.”
Mục Thâm trêu chọc: “Thích hợp với A Định, nếu là em gái bình thường thì làm sao chịu nổi dáng vẻ đáng sợ của cậu ta.”
Hàn Định Dương vẫn luôn im lặng, nghe nói thế, nhướng mày tỏ vẻ tán đồng.
“Tôi mời cô ấy tham gia tranh đấu rồi.”
“Tham gia tranh đấu như thế thì phải trói định kết bạn lữ, cậu muốn kết bạn lữ với cô ấy à?”
Tưởng Thừa Tinh không tin, “Ly hôn rất phiền toái đó.”
“Không ly hôn.”
“Không đúng, lỡ như sau này cậu cùng em gái chúng ta kết hôn, cô ấy phát hiện trong game cậu còn có vợ khác, lấy tính tình Tạ gia thà làm ngọc vỡ ấy…” Tưởng Thừa Tinh run run nổi da gà, “Nghĩ thật là đáng sợ.”
“Cậu có ngốc hay không?”
Hàn Định Dương khinh thường nói: “Có vợ rồi ai còn chơi game chứ!”
Buổi tối, Hàn Định Dương mở máy tính ra, tìm được vị trí chiếc xe kia của em trai.
Chiếc xe này do anh tự làm, dấu vào một cái camera, như vậy thì Hàn Trì không cần ra khỏi cửa cũng có thể thông qua chiếc xe điểu khiển từ xa này nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Có đôi khi cậu ở nhà một mình nhàm chán, có thể điều khiển xe ra ngoài chơi, gặp gỡ người quen, thậm chí là dùng giọng nói chào hỏi.
Chuyển được đến camera của xe con, màn hình giật vài cái, dần trở nên rõ ràng.
Đập vào mắt anh trước tiên là hình ảnh giống như ngọn đồi trắng nhỏ.
Hàn Định Dương cẩn thận nhìn chằm chằm, trong lòng tự hỏi, đây là cái gì?
Ngay sau đó, camera dần chuyển ra xa, một khuôn mặt thanh tú dần dần rõ ràng.
Hô hấp Hàn Định Dương cứng lại, đồng tử co rút, đang ngồi trên ghế bỗng giật nảy lùi về phía sau.
Tạ Nhu! Tạ Nhu đang mặc váy ngủ.
Đại não Hàn Định Dương đình trệ vài phút ở trạng thái chết máy.
Những hình ảnh “kinh khủng” lần lượt xuất hiện: Chỉ thấy tên kia nằm dang tay dang chân trên giường, tay thò vào trong áo, bên trái móc ra một tấm lót ngực màu trắng, bên phải cũng móc ra một cái, hai tấm này hợp lại dày khoảng chừng năm cm.
Sờ mó một hồi, bộ ngực nháy mắt nhỏ hơn phân nửa.
Tạ Nhu cầm áo ngực, nhíu máy, ném cái áo hai mảnh kia đi, ưu thương thở dài: “Đau lòng cho chồng tương lai của mình quá.”
Hàn Định Dương thiếu chút nữa muốn cười ra tiếng – cô còn rất chăm lo người khác.
“Bang” một tiếng, Hàn Định Dương gập máy tính lại.
Không thể nhìn, như vậy không tốt lắm.
Tuy rằng trong lòng như bị mèo cào, Hàn Định Dương vẫn duy trì tự chủ tốt đẹp ban đầu, không đụng vào máy tính nữa.
Anh ngẩn ngơ ngồi trên ghế suy nghĩ lại.
Con chó đen tha chiếc xe của em trai đi hơn phân nửa chính là Hắc Bối.
Chó này giống như thành tinh vậy, từ nhỏ đã thông minh, biết cách ôm đùi, tìm được cái gì tốt đều sẽ đưa cho chủ, cái xe này khẳng định cũng là nó đưa cho Tạ Nhu.
Suy nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, khóe miệng Hàn Định Dương không nhịn nổi cong lên.
Thế mà đúng là áo lót thật, vốn dĩ không lớn, vừa kéo, căn bản chắc cũng không có gì… Hàn Định Dương bỗng cảm thấy có chút đau lòng cho bản thân.
Sáng hôm sau, Tạ Nhu ngáp dài đi xuống lầu.
Trong phòng khách, ông nội ngồi nghiêm chỉnh, Tô Thanh và Tạ Hòa Hi ngồi một bên ghế sô pha, còn Tạ Cẩn Ngôn lại đứng thẳng tắp bên cạnh.
Danh Sách Chương: