Trên đường trở về nhà, Tây Y Hà càng thấy lạnh cổ, chiếc vòng dường như mỗi lúc thắt chặt lại, cô như chết đứng, tay chân cô lúc này tê liệt hoàn toàn, giống với cảm giác trước đó, có gì đó như mũi tên đâm nhẹ vào sau gáy của cô, cô chỉ biết cắn rắn chịu đựng.
"Mặc Danh.. tôi không cử động được.. với cả khó thở quá!"
Mặc Danh quay qua nhìn Y Hà, lúc này người cô đổ mồ hôi rất nhiều, cô đã phải chịu đựng những thứ chết tiệt mà cái vòng mang lại, cảm giác bây giờ, cô không còn cảm nhận được bất cứ điều gì, đến khi Mặc Danh tấp xe vào lề đường để kiểm tra tình hình cho cô, cô còn không cảm nhận được rằng anh có đang chạm vào cô không.
"Ưm.. tôi thấy khó chịu quá!"
Mắt cô như muốn sụp xuống, toàn thân tê liệt gây cho cô cảm giác buồn ngủ, cô như không thể nghe thấy âm thanh xung quanh, tai cô cứ thế vang lên tiếng "ù" dài dài.
"Y Hà, Y Hà, cô không sao đấy chứ?"
Mặc Danh mở cửa xe sau, lấy khăn tay được đựng ở túi áo lau mồ hôi trên trán cho cô, anh cảm thấy rất lạ, người cô không nóng mà mồ hôi ra rất nhiều, anh tháo dây kéo phần cổ xuống để cô cảm thấy dễ thở hơn, điều khiến anh bất ngờ là máu chảy ra nhuốm đỏ cả cổ váy.
"Y Hà, Y Hà! Tỉnh dậy đi Y Hà!"
Anh lúng túng, thấy cô không phản ứng, tay chân cô, à không, phải là toàn thân cô lúc này lạnh ngắt, cái lạnh khiến Mặc Danh lo lắng không thôi, anh vội gọi điện cho bọn Tình Vương, nói thế quái nào chiếc vòng khiến cô ra nông nổi này. Những người trong vụ án chiếc vòng sinh học trước đây đều chết không thấy xác, vậy mà kì này, bọn chúng lại nhắm tới cô. Rốt cuộc, cô là ai mà bọn chúng vẫn để cô sống đến ngày hôm nay.
"Tình Vương, tình hình nguy cấp, anh mau lái xe tới đây, dẫn theo cả Khang Manh."
"Khố n thật!" nói rồi Mặc Danh đấm mạnh vào góc xe, nhìn người con gái đang nằm dài trên dải ghế, người cô lúc này cứng ngắt, anh thấy tư thế của cô kỳ lạ, liền nắn thử tay của cô nhưng không được, là bị tê liệt sao?
"Không xong rồi, chất độc từ vòng cổ?"
Mặc Danh rút ra một con dao nhỏ trong túi áo, cắt một đoạn nhỏ trên ngón tay của Tây Y Hà, một vệt máu đen len lói chạy ra và khô đặc lại ngay chưa đến một giây, Mặc Danh hiểu ra mọi chuyện hiện tại, anh lấy băng cá nhân băng lại vết thương trên tay cho cô. Sau khi băng bó lại vết thương trên ngón áp út của cô, anh vội dây kéo váy của cô xuống gần đến vai, quan sát chiếc vòng, lượng độc đỏ trong chiếc vòng đó đã giảm xuống một vạch.
"Y Hà, Y Hà, mau tỉnh dậy, đừng ngủ nữa, Y Hà!"
Chất độc có trong chiếc vòng là độc gây tê liệt toàn thân, nếu không chữa trị kịp, có khi hôm nay Tây Y Hà chết chắc thật cũng nên.
Mặc Danh luồng tay ra sau lưng cô đỡ cô ngồi dậy, anh ngồi kế bên để cô dựa đầu vào vai anh, cái lạnh từ cơ thể cô truyền đến vai anh, anh như chết lặng, nắm lấy bàn ta y của cô, nó giảm nhiệt độ khiến cơ thể cô càng ngày càng cứng đờ lại.
"Không được rồi!"
Mặc Danh cởi bỏ áo vest và áo blouse bên trong, ôm Tây Y Hà vào người chỉ mong nhiệt đột trong cơ thể của cô đừng giảm xuống nữa, anh càu nhàu trách bọn Tình Vương sao mãi vẫn chưa đến. Vửa dứt lời trách móc thì bọn Tình Vương cuối cùng cũng đến, Khanh Manh mở cửa xe sau, thấy Mặc Danh đang ôm Tây Y Hà torng lòng, mỹ nam có chút khó chịu nhìn hai người, tình hình bây giờ không phải để mỹ nam có thêm bất kì cảm xúc nào. Tình Vương chạy lại đỡ Y Hà nằm ra ghế, anh ta ngạc nhiên.
"Người cô ấy lạnh quá! Có cách nào.."
Tình Vương nhìn thoáng qua nơi cổ áo bị kéo xuống, là máu sao?
"Hai người vừa trải qua chuyện gì mà sau gáy cô ấy toàn máu không thế!"
Máu, nghe tới đây Mặc Danh quên bén mất chuyện máu của cô là loại máu hiếm và đông rất nhanh, Khang Manh vội lấy đồ khử trùng cố gắng lấy bông tăm len lỏi vào nơi chiếc vòng đang cắm chặt một vật nhọn gì đó đằng sau gáy cô.
"Chiếc vòng.. chiếc vòng nó đang cắm thứ kim loại mỏng nhỏ vào sau gáy em ấy!"
"Sao cơ?" bọn Mặc Danh ngạc nhiên đến sững sờ, rốt cuộc tại sao chiếc vòng lại đâm vào gáy cô ngay lúc này, là vì buổi họp quyết định kia hay vì bọn chúng biết được có người có thuốc giải? Trong lúc mọi người đang hoang mang, không hiểu tại sao chiếc vòng lại xuất ra một vật nhọn cắm chặt sau gáy của Tây Y Hà, đột nhiên điện thoại của Tình Vương reo lên, là Lý Thành gọi đến.
"Có chuyện gì?"
"Một bức thư được viết bằng máu, nó được đặt ở trong cuốn sách của Trạch Nhiên, chúng tôi vừa kiểm định thì thấy đó là máu của cô Y Hà."
Nghe tới đây, Tình Vương thoáng chốc nhận ra điều gì đó, chiếc vòng hút máu của Tây Y Hà đến chỗ bọn chúng, Lý Thành nói tiếp.
"Tôi gọi để hỏi anh, Y Hà vẫn ổn chứ, trong bức thư toàn là chữ la mã, tôi đang phân tích và giải hàng chữ đó ra xem, rốt cuộc kẻ nào dám làm ra chuyện này."
Tình Vương cúp máy, nhìn Tây Y Hà, anh bất giác tay nắm chặt điện thoại.
"Về nhà hàng thôi, chúng vừa gửi cho ta một bức thư được viết bởi máu của cô ấy!"
Khang Manh và Mặc Danh nhìn nhau đầy sự khó hiểu, bọn chúng đang theo dõi bọn anh, cô? Bốn người cuối cùng cũng về tới nhà hàng, Mặc Danh bế Y Hà đang bất tỉnh trên tay bước vào trong, những người còn lại nhăn mày khó tin.
"Cô ấy sao rồi?"
Trạch Nhiên thoáng nhìn thấy vết máu sau phần cổ áo, như hiểu ra mọi chuyện bức thư kia, máu của cô, rồi nhìn chằm chằm vào Mặc Danh, ngay lúc này Mặc Danh là kẻ đáng nghi nhất mà anh thấy.
"Mặc Danh, anh không cần phải giả vờ giả vịt như thế!"
Mặc Danh cau mày, đặt Y Hà vào phòng y tế dưới tầng hầm rồi quay sang nhìn Trạch Nhiên.
"Cậu bớt cái thói áp đặt suy nghĩ lên người khác dùm tôi đi, tình hình hiện tại mà cậu vẫn lo chuyện tôi có phải là người đã hại em ấy hay không?"
Nghe lời phát ngôn gây hoang mang của Mặc Danh, những người có mặt trong tầng hầm đều im lặng nhìn anh, trong phút chốc anh mệt mỏi thở dài.
"Mấy người làm ơn thôi đi! Tôi thề thôi không làm gì có lỗi với em ấy!"
Lý Thành mặc kệ bọn họ, cậu vẫn ngồi giải mã dòng chữ kia, gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, Lý Thành không mấy vui vẻ nhưng cậu vẫn làm theo như bức thư căn dặn, mọi người không biết cậu bị gì, cứ thế xông thẳng vào phòng Tây Y Hà rồi vạch cổ áo cô ra. Mặc Danh chạy lại giật cánh tay cậu khỏi người cô.
"Cậu làm cái quái gì vậy? Cậu bị điên à?"
Lý Thánh cau mày khó chịu: "Tôi không làm thì ai làm đây hả?"
Nói rồi cậu đưa bức thư và dòng chữ cậu vừa giải mã được cho Mặc Danh đọc, anh thông cảm cho hành động ban nãy của cậu nhưng hành động vạch cổ áo của người con gái khác như vậy nó cực kì thô lỗ.
"Anh đọc mã số cho tôi coi nào, gồm 4 chữ số ở cuối."
Mặc Danh đọc một hồi cũng thấy mã số, nhưng tại sao chúng lại gửi mã số đến để bọn anh cứu cô, bọn chúng làm vậy chỉ là cảnh cáo sao.
"0912"
Lý Thành mặt căng như dây đàn, cậu ta cố gắn bấm đúng số vào chiếc vòng, sau khi bấm xong dãy số, chất lỏng đựng trong hộp trái tim nhỏ chuyển thành màu xanh lục bảo, là màu của viên thuốc mà cả bọn đang tìm kiếm, cả hai hết sức ngạc nhiên nhìn chiếc vòng cổ, vẫn là cây kim được chích vào sau gáy của cô.
Gần một giờ đồng hồ, cả hai vẫn chưa thấy Tây Y Hà tỉnh lại, Mặc Danh tiến tới nắm lấy cổ áo của Lý Thành nhìn cậu bằng con mắt hung thần.
"Rốt cuộc là cậu có cứu được cô ấy không hả? Hay lại làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn!"
Lý Thành hất tay của anh ra, chỉnh lại cổ áo.
"Xuống dưới tầng trệt đi, cô ấy không sao rồi, tôi cần cho mọi người biết lá thư đang nói về gì."
Mặc Danh nhìn cô gái ốm yếu nằm trên giường không khỏi có cảm giác tội lỗi, anh nhín lại việc mình đã đối xử với cô chỉ mới vài ngày trước, anh đã chĩa súng vào cô, ấy vậy mà giờ khiến cô ra nông nổi như vậy.
"Tại sao.. tại sao cô luôn làm tôi khó chịu là thếnào!"
Lý Thành và Mặc Danh đi xuống dưới tầng trệt, đọc lá thư cho mọi người cùng nghe.
Nội dung lá thư viết có đề cập đến những cái chết của những người trước đó.
"Hẵng khi đọc được bức thư này thì cô ta coi như sắp chết đến nơi rồi, bọn mày cũng biết, một trong số bọn bay có dính líu đến vụ án chiếc vòng này, bọn tao cũng chỉ muốn làm thí nghiệm lên trên người cô ta một chút mà thôi, nếu bọn mày biết điều thì con bé này sẽ sống, đúng mười giờ đêm vào tháng sau, bọn bay phải cử đứa đã có mặt tại nơi bọn tao đã gây án tại Ichihaga này đến gặp bọn tao. Nghĩ lại con bé là người vô tội, tao sẽ để con bé tạm sống sót cho đến ngày hôm đó, mã số này này chỉ giữ được mạng sống của nó cho đến ngày gặp mặt. Nên nhớ bọn tao vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn bay. Càng ít người biết về chiếc vòng cổ đẹo trên người con bé thì con bé càng được an toàn. Dãy mã ****. Chúc bọn mày may mắn cứu được con bé trong hôm nay, nếu không thì nó lại chết thật đấy! Ha ha ha!"
"Khốn thật!" Trạch Nhiên đấm tay xuống mặt bàn, khiến mặt bàn gần như muốn nứt ra. Cả đám nhìn nhau, rốt cuộc là ai trong số bọn họ có mặt tại hiện trường gây án của bọn chúng vậy?
"Đa số các nạn nhân đều là quan chức cấp cao đến từ nhiều nơi và đến từ các thành phố khác nhau trong đất nước S." Trạch Nhiên vò đầu thắc mắc, rốt cuộc là ai?
"Ai, là ai trong số chúng ta?" Kiệt Giai từ phòng của anh ta bước xuống cầu thang.
"Cậu cũng nghe hết rồi đó, mọi người tự giác đi, còn hai mươi ngày nữa là đến ngày gặp mặt rồi." Mặc Danh đăm chiêu nhìn Kiệt Giai.
"Ở đây, chỉ có mỗi anh, Khang Manh và Mặc Danh là luôn luôn đi theo cô ta, một trong ba bọn anh.. rốt cuộc.." Trạch Nhiên chưa dứt lời, cú đấm từ Mặc Danh đáp ngay má phải của cậu.
"Ây.. cha.. chết tiệt, là anh sao mà anh đánh tôi?" Trạch Nhiên ôm bên má vừa bị đáp xuống cú đấm trời giáng, miệng cậu rỉ máu.
"Người luôn nghi ngờ người khác cũng rất đáng khả nghi đấy, không biết chừng người đó lại là cậu đó Trạch Nhiên" Kiệt Giai bước đến chỗ quầy bar, rót một cốc nước uống.
"Anh.." Trạch Nhiên đau đớn phun mẩu máu ra ngoài.
"Bình tĩnh đi các cậu, bây giờ cũng đã muộn rồi sáng mai hãy tự giác với nhau." Tình Vương nói xong lên trên phòng của anh ta lại.
Những người còn ở dưới tầng trệt cũng lần lượt giải tán.
Danh Sách Chương: