Chỉ chớp mắt hai năm đã qua.
Ngày đó trong sinh nhật mười sáu tuổi của ta, cả nhà Dư thân vương năm mươi chín người đã bị xử trảm, ta bắt đầu hay mất ngủ, thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa đêm, sau đó thì không tài nào ngủ lại được, chong mắt đến bình minh.. Vương gia rất không vừa lòng bộ dạng ta lúc này. Vì thường xuyên mất ngủ, sắc mặt ta càng ngày càng tái nhợt, trông rất thiếu sức sống.
Trái ngược với cơ thể dần suy nhược của ta, quyền thế vương gia hai năm nay lại phát triển rất mạnh. Hiện giờ hắn nắm giữ một phần tư binh quyền, những đại nhân trước kia vẫn dựa vào Dư thân vương đều quy phục thành môn hạ của hắn. Lễ thân vương hôm nay, thế lực đã vượt xa Dư thân vương năm nào, trở thành đại quan nhất phẩm quyền hạn bậc nhất trong triều.
Có điều, trong mắt ta, Ưu vẫn là Ưu trước kia, không hề thay đổi. Vẫn tha thiết yêu thương cái người mỹ lệ cao cao tại thượng kia, vẫn theo đuổi địa vị người kia. Phủ đệ của hắn, vẫn như năm nào ta nhập phủ, thu liễm kín cẩn, trang nghiêm cao quý, không hề có lấy một chút khoa trương. Kỳ thực, những điều này với hắn, vốn không hề vướng bận.
Vướng bận duy nhất của hắn, từ trước đễn giờ vẫn không thay đổi.
Hôm nay là sinh nhật thứ ba mươi của Vương gia. Sáng sớm, người đến mừng đã kéo đến ùn ùn muốn phá luôn cửa vương phủ mà vào. Toàn vương phủ chỗ nào cũng có bóng dáng đám người dưới bận rộn, bốn đại tổng quản lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, chỉ sợ sai sót hỏng việc. Còn ta? Ta đương nhiên cũng bận rồi. Bận rộn trang điểm, bận rộn thay đồ, bận rộn múa vũ, bận rộn… hầu hạ vương gia.
“Ân, a, đừng… nhanh lên… Ân…” Ngọa thất vương gia nằm sâu trong phủ, ầm ĩ bên ngoài một tia cũng không lọt đến, chỉ có một chuỗi tiếng kêu buông thả kiều mị.
Đó là tiếng kêu của ta.
Ta quỳ rạp trên giường, chân chống trên nền đất, mông lõa lồ trong không khí. Mật huyệt *** đãng đang nỗ lực ngậm lấy nam căn thật lớn của vương gia. Mỗi lần động đều đâm thẳng rút mạnh, tưởng như muốn kéo luôn ruột gan ta ra ngoài, phân thân nóng rực mỗi lần tiến nhập đều khiến ta đạt cao trào mê loạn, khiến ta không thể không ngừng rên rỉ.
Vương gia mặc áo bào chín rồng bay lượn, y sam chỉnh tề, chỉ nhấc vạt áo lên, lộ ra phân thân kinh người, liên tục ra vào cơ thể ta.
“Vương gia, ân, tiệc mừng sắp bắt đầu rồi. A, nhanh lên, tiến vào điểm đó đi, vương gia, nên… a…” Trong mê loạn, đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày nào, tuy rằng biết chắc sẽ không hiệu quả, nhưng vẫn cất tiếng nhắc nhở vương gia. Nhưng lời nhắc nhớ này lẫn trong tiếng kêu *** loạn của ta thật yếu ớt làm sao.
Ưu cứng rắn mạnh mẽ, thật dài liên tục ra vào, khiến những lời còn lại không sao thốt ra được.
“Hạ tiện, bản vương làm gì còn cần ngươi nhắc sao! Hôm nay ngươi là nhân vật chính a. Biểu hiện cho tốt, nhất đẳng chiến tướng Phiêu Kỵ ánh mắt rất cao đó. Ngươi phải gắng sức mà hầu hạ.” Dứt lời lại thô bạo mãnh liệt vận động.
Mặc dù đã sớm biết, nhưng ngực ta vẫn đau đớn đến co lại, tâm can đau đớn cùng cực. Lại bị mang đi tặng cho người ta ư. Vương gia đã bắt đầu kế hoạch rồi, hắn muốn dùng ta xen vào giữa thái tử và nhất đẳng chiếu tướng Phiêu Kỵ, chia rẽ quan hệ hai người họ.
Vương gia à vương gia, chẳng lẽ Hợp Hoan trong lòng người cả chỗ đứng cũng không có sao? Người đem ta cho chiếu tướng Phiêu Kỵ, rồi cuối cùng sẽ ném ta đi đâu? Người để ta biết phải làm sao đây. Nhưng nghĩ thì cứ nghĩ, ta vẫn chỉ câm lặng, hoàn thành tốt chuyện vương gia giao cho vô điều kiện.
Thỏa mãn xong vương gia đứng dậy. Ta nhanh chóng dựng người dậy, giúp vương gia chỉnh lại y phục. Một bàn tay nắm lấy cằm ta, bắt ta phải nhìn thẳng về phía vương gia. Ngoài cửa sổ ánh trời chiều chói lóa, khiến ta không thể thấy rõ biểu tình của ngào. Nhưng cảm giác vương gia cho ta lúc đó lại khác với bình thường.
Nhẹ thở dài một hơi, vương gia lấy tay xoa gương mặt ta, nhẹ nhàng nói: “Bản vương biết ngươi khó chịu, nhưng Hợp Hoan, Công Tôn Huân là một kẻ ôn nhu, hắn sẽ đối xử tốt với ngươi. Huống hồ ngươi lại giống Mẫn, hắn lại càng không thể bạc đãi ngươi. Chờ việc thành công, ta sẽ đón người trở về như trước.”
Thanh âm ôn nhu trầm thấp đầu độc ta, khiến ta không tự chủ được gật đầu.Tay vô ý thức đặt lên cổ, lễ vật năm mười sáu tuổi vẫn luôn sát bên mình.
“Ta biết ngươi vẫn vâng lời ta nhất. Đứa nhỏ ngoan, nhanh chuẩn bị đi. Ta chờ mong màn biểu diễn của ngươi.”
Vương gia đi ra ngoài, ta cũng bắt đầu chuẩn bị. Nhưng mà, người kia sẽ muốn như thế nào. Tuy rằng từ lâu đã nghe đại danh hắn vô số lần, nhưng người như vậy làm sao có cơ hội gặp mặt đâu. Đến tột cùng là nhân tài mức nào mà có thể khiến vương gia nóng ruột nóng gan, ngày nghĩ đêm mơ như vậy đây?
Lòng hiếu kì nổi lên, ta len lén chạy tới phía ngoài, trốn sau cây cột lớn. Khách mời dường như đã đến cả rồi, khoảng sân rộng như vậy mà đông nghịt toàn người là người. Vương gia đứng trước sảnh lo lắng nhìn chung quanh. Thì ra thái tử còn chưa tới. Lẽ nào hắn sẽ không tới? Nghĩ tới đây, lòng ta chợt nhẹ nhõm.
Nếu thái tử không đến, thì chiếu tướng Phiêu Kỵ sẽ không đến. Như vậy ta cũng sẽ không phải đi đâu cả. Cảm giác thoải mái bao phủ toàn thân, ta xoay người chuẩn bị trở về phòng.
Chợt xôn xao, yến hội chính thức bắt đầu rồi. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng hô: “Thái tử điện hạ giá lâm. Nhất đẳng Phiêu Kỵ chiếu tướng giá lâm!”
Ta cả kinh, xoay người nhìn lại, cả một bầy người ồn ào vừa rồi còn ầm ĩ như cái chợ, giờ thoáng chốc đã yên lặng. Gương mặt vương gia thoáng chốc xuất hiện vẻ mừng rỡ phát cuồng, rút ba bước thành hai mà đi đến cửa lớn. Trong lòng đau xót, không muốn phải chứng kiến nữa, ta xoay người trở về phòng.
Tinh tế trang điểm thật kỹ, nhìn không ra sai sót gì, ta đứng dậy trở lại đại sảnh. Ngoài đó, sau khi màn ca vũ kết thúc, sẽ đến lượt ta. Xoay người nhìn lại một chút, cố nén cảm giác hổ thẹn, ta cởi áo ngoài đưa cho nha hoàn.
Trên người ta chỉ có một tầng sa mỏng, toàn thân da thịt đều hiện rõ ràng. Nơi riêng tư chỉ có một chút vải bao lấy. Những người bên ngoài đi vào, thấy bộ dạng này của ta, đều không nhịn được mà quay đầu nhìn, rồi ra vẻ đã hiểu, ra vẻ khinh rẻ.
Lúc này, vương gia đứng dậy vỗ tay ba cái, toàn trường nhất thời yên tĩnh, chăm chú nhìn ngài. Vương gia cao giọng nói: “Hôm nay chư vị đến Lễ thân vương phủ này mừng sinh nhật tiểu vương, tiểu vương thật không chịu nổi vinh hạnh này. nên thân là chủ nhân, tự nhiên phải đem thứ tốt chia sẻ cùng các vị.. Tiểu vương có một loan đồng Hợp Hoan, vốn năm đó là ái sủng của Dư thân vương, hôm nay, để hắn đến biểu diễn cho chúng ta một phen.”
Trong sân mọi người đều lộ vẻ hưng phấn. Nhất là những kẻ ưa nam phong, càng lộ rõ vẻ thích thú. Ta nghĩ muốn chạy trốn, nhưng cầm sư đã ôm đàn đi ra, ta cũng không có nơi trốn, chỉ có thể chuyển thân đi vào cửa, theo tiếng nhạc chuyển động. Trong lúc múa, ánh mắt ta nâng lên tìm kiếm, muốn thấy cho được bảo bối trong lòng vương gia.
Vị trí chính giữa đại sảnh là vương gia ngồi, nhưng lại thiết kế không chỉ cho một người, hẳn nơi đó vốn được dự định là dành cho thái tử. Các vị đại nhân khác đều ngồi riêng lẻ, dần ra giữa sảnh.
Nhưng mà, vị trí của thái tử điện hạ không hề có người.
Trong lòng ta nghi hoặc, con mắt lướt qua phía bên phải, nơi đó có hai người đang ngồi, trong đó một người thân thiết dựa vào lòng người kia. Tuy rằng không thấy rõ diện mạo họ, nhưng ta biết, nhất định đó là thái tử và chiếu tướng Phiêu Kỵ.
Tuy rằng từ lâu đã nghe thái tử không hề câu nệ lễ tiết, thế nhưng trước mặt bao nhiêu người lại tự nhiên dựa vào trong lòng chiếu tướng Phiêu Kỵ như thế kia, thật sự là quá thoải mái. Tập trung lại, không để tâm đến bọn họ nữa, ta chuyên tâm tiếp tục bài múa của mình.
Kết thúc vũ điệu, ta cả người đầy mồ hôi, thở gấp, nhu thuận đi đến quỳ xuống bên cạnh vương gia, nằm trong lòng hắn.
Tay vương gia đỡ lấy gương mặt ta, đứng lên nói: “Chưvị thỏa mãn màn biểu diễn này?”
Những người đang ngồi gật đầu không ngừng.
Vương gia quay sang nói cùng chiếu tướng Phiêu Kỵ.” “Chiếu tướng Phiêu Kỵ, Hợp Hoan biểu diễn có khiến ngươi hài lòng không?”
Chiếu tướng Phiêu Kỵ trầm giọng đáp: “Quả thật là cực phẩm hiếm có.”
Vương gia mới đáp: “Nếu chiếu tướng Phiêu Kỵ vừa ý Hợp Hoan, ta sẽ đem hắn tặng cho ngươi. Hợp Hoan, còn không mau qua đi.”
Lời nói này của vương gia, khiến cho mọi người hoặc tiếc hận, hoặc ước ao. Thái tử vốn vẫn dựa vào trong lòng chiếu tướng Phiêu Kỵ, nghe những lời này, cũng thẳng lưng dậy, căm tức nhìn vương gia, mà nguyên soái Phiêu Kỵ cũng kinh ngạc.
Ta liếc trộm vương gia, rồi nhìn sang phía chiếu tướng Phiêu Kỵ. Vương gia một chút biểu cảm cũng không có, đấu tranh hơn nửa ngày, ta cuối cùng cũng đứng dậy đi tới phía chiếu tướng Phiêu Kỵ.
Mỗi bước đi chẳng khác nào lên núi đao, chậm mà nặng nề, khi ta tới trước bàn, đang định ngồi xuống cạnh chiếu tướng phiêu kị thì thái tử bỗng nhiên đứng dậy đạp một cước, đem ta đá xuống đất.
“Lễ vương gia, đem kẻ thấp hèn như vậy tặng cho chiếu tướng Phiêu Kỵ, e là không thích hợp.”
Thanh âm thật trong trẻo mà lạnh lùng. Lúc nãy tuy chỉ thoáng qua, nhưng ta đã trông rõ thái tử. Khuôn mặt trái xoan trắng bạch, mày cong như lá liễu, con mắt hẹp dài tinh anh, môi đỏ mọng kiều diễm, nhưng lại không hề nhu nhược kiều mị như ta, mà lại lạnh lùng thanh cao, mạnh mẽ kiên cường. Chỗ bị đá phát đau, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Lúc này, một đôi tay ấm nóng đỡ ta dậy. Ngẩng đầu nhìn lên, là chiếu tướng Phiêu Kỵ. Thật là một người ôn nhu.
Thái tử vốn đã tức giận, lại nhìn thấy động tác của chiếu tướng Phiêu Kỵ như vậy, cơn giận càng lên cao. Hắn không hề suy nghĩ, dùng hết sức tát cho chiếu tướng Phiêu Kỵ một cái. Một cái tát khiến tất cả mọi người ngây dại. Ánh mắt chiếu tướng Phiêu Kỵ tức thì ngơ ngác.
Thái tử nhìn lại bàn tay mình, nguyên bàn tay vốn đẹp như bạch ngọc giờ đỏ bừng. Đôi mắt xinh đẹp mọng đầy nước, hắn mím môi, chạy thẳng về phía hoa viên sau vương phủ.
Chiếu tướng Phiêu Kỵ thấy vậy, lập tức hướng vương gia nói: “Lễ vương gia đã quá ưu ái rồi. Đáng tiếc Huân không có sở thích long dương, đành từ chối ý tốt của Lễ vương gia rồi.” Dứt lời liền lập tức đuổi theo thái tử.
Bị đá một cước ta đau đớn không chịu nổi, nên chiếu tướng Phiêu Kỵ vừa buông tay, ta lại lập tức ngã xuống đất. Vương gia lạnh lùng liếc ta một cái, nói: “Vừa rồi đã khiến chư vị mất hứng rồi. Bản vương hôm nay cũng đã mệt mỏi, yến hội đành kết thúc thôi.”
Mọi người nhanh chóng đứng dậy, nói vài lời nịnh hót, rồi một người lại một người rời Lễ vương gia. Còn vương gia, lập tức đuổi theo thái tử.
Ta cô đơn một thân ngồi lại trong sảnh, sườn vẫn còn đau đớn. Một cơn gió lạnh thổi qua, ta gần như chẳng mặc gì không chịu nổi rùng mình. Dùng hết khí lực đứng dậy, ta bám lấy cạnh bàn, chậm rãi trở về phòng. Khí lực toàn thân đều hao hết trên đoạn đường trở về ngắn ngủi. Ta vội vàng gục xuống giường. Trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
Mơ hồ ngủ đến nửa đêm, bên sườn đau đớn khiến ta tỉnh lại. Chung quanh đen kịt, yên ắng hoàn toàn.
Tối nay, ta chưa hề ăn gì, cảm giác cồn cào đến muốn đốt cháy ruột gan. Ta cố sức đứng dậy, cố bò xuống giường, muốn đến phòng bếp kiếm chút gì. Đứng thẳng cũng không nổi, nghiêng thân về phía trước, vội vàng chụp lấy cạnh bàn. Nhưng chỗ bị thương bị va đập, một tia nóng ấm vọt khỏi miệng, phun ra ngoài.
Nóng ấm, nhầy nhầy, là máu rồi. Người ta nói, tuổi trẻ mà thổ huyết, mệnh không được dài. Ha ha, quả nhiên, quả nhiên, ta không thể nào sống lâu được. Kỳ thực vậy cũng tốt, ta có thể gặp lại mẹ cha sớm hơn một chút.
Thân thể mềm nhũn đi, ta không chịu nổi nữa, ngã xuống mặt đất. Bóng tối, lại một lần nữa bao phủ ta.
Thật ồn ào, cứ như có cả ngàn con ong đang đập cánh bên tai vậy, khiến ta không thể yên ổn được. Thần trí dần khôi phục, mí mắt nặng trĩu lại, ta nỗ lực muốn mở mắt, nhưng không có một chút sức lực nào, mấy lần thất bại. Phải một lát sau, ta mới dành được chút sức lực, mở mắt ra. Mọi thứ dường như đều chẳng có gì rõ ràng, đầu óc trống rỗng. Chớp chớp mắt, ta cố tập trung lại, những chuyện trước khi ngất đi quay trở lại.
Ta nhớ rõ lúc đó ta ngất xỉu ngã xuống đất, nhưng nhìn xung quanh là màn trướng bạch sắc, chăn ấm phủ lên người mềm mại tựa như không có trọng lượng. Đây… đây không phải phòng ta, là phòng của vương gia.
Tại sao lại có thể như vậy. Ta rõ ràng là ngất xỉu trong phòng mình mà.
Lay động cơ thể, bên sườn vẫn còn đau, nhưng không đến nỗi như dao cắt như lúc nãy nữa. Sờ chỗ bị thương, thì ra đã được quấn băng gạc, mùi thuốc bắc nhàn nhạt bay ra.
Lúc ta còn kinh ngạc trước những sự việc trước mắt thì có một âm thanh từ ngoài truyền vào: “Còn không tỉnh sao?” tuy giọng bình thản như nước, nhưng trong thanh âm vẫn bao hàm chút lo âu.
Là vương gia, là vương gia, vương gia quan tâm tới ta.
Không chờ đến ta đáp trả, vương gia đã đi tới bên giường, màn trước bỗng bị giật mở, gương mặt tuấn dật của vương gia hiển hiện trước mặt.
Một đôi mắt hiền hòa đập vào mắt ta, vương gia đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức xoay người hô: “Mau, gọi đại phu lại đây. Hợp Hoan đã tỉnh.”
Một tiếng dạ ran, một bóng người vụt chạy ra ngoài.
Vương gia ngồi xuống, khuôn mặt trầm lặng nhìn ta, một lời cũng không nói. Ta ngây ra nhìn hắn. Không khí xung quanh lặng cả xuống. Có điều tim ta thực ấm áp, thực thư thái. Trong trí nhớ những lúc ta được ở bên vương gia chưa từng có phút giây an tĩnh như thế này. Đây là món quà trời ban cho, ta sẽ thực quý trọng, sẽ không phá vỡ nó.
Một lát sai, vương gia bỗng vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt ta, thực ôn nhu, đến nỗi nước mắt ta không nhịn được tràn cả ra. Vương gia à vương gia, nếu người cứ ôn nhu thế này với ta, thì dù ta vì ngươi mà chết, cũng đáng thôi.
Dường như nhận ra mình đang làm gì, vương gia thu tay lại, ho khan hai tiếng, bầu không khí yên bình nhất thời tan thành mây khói. Ngoài cửa truyền đến tiếng Yên Vũ: “Vương gia, đại phu đã tới.”
“Mau vào.” Vương gia cất tiếng.
Lý thái y chuyên phục vụ vương phủ đã gần sáu mươi tuổi bước vào. Ông đưa mắt nhìn vương gia, ngạc nhiên cực độ. Lý thái y từ trước đến nay chỉ chăm sóc cho vương gia, lão phu nhân, em gái bà và các chủ nhân, hạ nhân như chúng ta đã có đại phu khác xem bệnh. Giờ để Lý thái y xem bệnh cho ta, thật khiến ta không biết phải làm sao.
Lý thái y bắt mạch cho ta, cẩn thận kiểm tra vết thương, rồi đứng dậy. Vương gia liền đi theo nghe Lý thái y phân phó. Thêm một hồi lộn xộn, trong phòng mới bình tĩnh trở lại, chỉ còn lại vương gia và ta.
“Bị thương sao không nói! Đại phu nói vết thương đã ảnh hưởng đến nội tạng, nếu ta không truyền người gọi ngươi, chỉ sợ không có ai phát hiện. Ngươi có biết ngươi ngủ bao lâu không? Tròn ba ngày. Ngươi biết ta thấy ngươi bất động một chỗ đã lo lắng thế nào không?”
Trái tim trong chớp mắt đập liên hồi, thực kịch liệt đến nỗi ta nghi ngờ phải chăng nó muốn nhảy khỏi ***g ngực. Máu toàn thân đều vì một câu nói của vương gia mà sôi trào lên. Vương gia nói hắn lo lắng cho ta, vương gia hắn nói hắn lo lắng cho ta!
Vương gia dường như cũng bị lời nói của mình làm kinh ngạc, sửng sốt một hồi, rồi ngữ khí lại lãnh đạm đi: “Ngươi là bảo bối quan trọng của ta, trước khi ta thành công, ta sẽ không rời bỏ ngươi. Ta cũng không muốn mất đi công cụ quan trọng như vậy.” Nói xong, vương gia nhìn ta thật sâu, rồi ra ngoài.
Tuy vương gia nói có khó nghe, nhưng ta đã rõ ràng.
Ta đã biết, vương gia à, Hợp Hoan cuối cũng cũng lưu lại chút dấu vết trong lòng người. Người đã thực sự quan tâm đến ta. Bằng không, ngươi sẽ không để ta ở trong căn phòng này, sẽ không để ta ngủ trên giường ngươi. sẽ không để Lý thái y khám cho ta. Hiện tại người đang trốn tránh, trốn tránh kẻ không mời mà(1) đến này, nên mới mâu thuẫn như vậy.
Không sao cả, không hề sao cả. Hợp Hoan giờ đã rất thỏa mãn, rất thỏa mãn rồi.
Yên Vũ sau khi vương gia rời khỏi mang tới một chén thuốc. Ta nhận lấy, chậm rãi uống cạn. Yên Vũ ngồi xuống bên giường.
“Hợp Hoan a, ngươi thật làm ta sợ muốn chết. Ngày đó vương gia truyền ngươi lại, ta đứng ngoài cửa phòng kêu tới nửa ngày cũng không thấy ngươi trả lời, lòng ta nghĩ sự không hay. Đẩy cửa ra xem, ngươi nằm rạp trên đất, khóe miệng còn vương máu. Lúc đó, ta sợ ngây người, còn tưởng rằng ngươi đã… sau đó ta cuống cuồng chạy đi kêu cứu.” Nói xong, hồi thần vỗ ngực.
Cười cười nhìn nàng, xem ra nàng đúng là đã rất sợ hãi. Còn chưa kịp mở miệng, Yên Vũ đã nói tiếp: “Có điều, Hợp Hoan, vương gia có lẽ thật sự thương ngươi. Ngươi không biết, khi ta thưa lại với vương gia, khi hắn thấy bộ dạng không sức sống của ngươi, liền ngây ngốc ở đó, không biết suy nghĩ điều gì. Rồi thoáng cái sắc mặt đã tối lại, bế lấy ngươi mà chạy về phòng hắn, còn gọi người thỉnh Lý thái y.
Sau đó vương gia mãi vẫn không thấy ngươi tỉnh, lo lắng đến độ cả phủ rối tung. Hợp Hoan a, trước đây chúng ta đều đinh ninh trong lòng vương gia không có ngươi. Nhưng ta thấy, ngươi tốt như vậy, nghe lời như vậy, vương gia đã sớm cất ngươi vào lòng hắn rồi. Chỉ có điều, vương gia không thiếu quyền thế, nhưng hắn không biết tình là gì ái là gì, hắn căn bản cũng không biết ngươi đã ở trong lòng hắn, thế nên mới bắt nạt ngươi. Hiện giờ được rồi, ngươi bệnh một cái, hắn lập tức lo lắng, phát hiện ra sự tồn tại của ngươi. Giờ mới biết, Hợp Hoan này, đã ở trong lòng hắn lâu rồi.” Yên Vũ nói như vậy đấy, và mắt ngập ý cười.
Đưa chén thuốc đã cạn cho nàng, sóng lòng nổi lên cuồn cuộn. Tuy biết sự việc cũng không như những lời Yên Vũ nói, nhưng trong ngực ngọt ngào như uống một chén mật.
Vài ngày sau, ta được chăm sóc không chê vào đâu được. Vương gia không ngủ lại thư phòng, mà về phòng mình cùng ta ngủ. Nhưng cũng không để ta thị tẩm, chỉ ôm lấy ta ngủ say.
Thương đã khỏi, ta cũng không trở lại phòng mình.
Ta ở trong phòng vương gia, bắt đầu cùng người chung chăn chung gối. Vương gia cũng đã quen việc ôm lấy ta ngủ. Mấy ngày này, là những ngày vui sướng nhất kể từ khi ta vào vương phủ.
Tháng tư hoa nở, Dạ Ma Quốc bắt đầu tiến đánh phía đông. Kẻ như ta vẫn đi theo vương gia bấy lâu, đương nhiên biết kẻ sau màn khơi mào cuộc chiến này là ai. Xem ra, vương gia đã bắt đầu kế hoạch của hắn rồi. Những ngày bình thản, liệu có được dài?