Thực ra cô cũng không phải là chán ghét Trác Yến Thừa, chỉ là cảm thấy có hơi không được tự nhiên.
Anh đột nhiên nói về nước là về, lại còn để cô vô tình chạm mặt.
Chạm mặt cũng thôi đi, lại cứ phải trở thành hàng xóm.
Trở thành hàng xóm nói chung cũng không vấn đề gì, nhưng nhất cử nhất động của anh đều rất kỳ quái, giống như đang muốn.....theo đuổi cô.
Anh cũng không thích cô, theo đuổi cô làm gì?
Cô không biết nên nói cái gì, cũng may cửa thang máy lúc này mở ra, cô lập tức bước ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước, Trác Yến Thừa đã đuổi theo: "Em đang đi làm? Anh đưa em...."
"Không cần." Cô ngắt lời anh, bước lớn đi về phía trước.
Nhưng cổ tay lại bị nắm chặt lấy.
Cô nhắm mắt, áp chế ngọn lửa trong lòng, quay người nhìn anh: "Anh còn có việc?"
Trác Yến Thừa đã thu hồi nụ cười tà tứ trên môi. Sau khi gặp lại, cô lần đầu tiên nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy.
"Coi như không có cảm giác với anh đi nữa, cũng không cần coi anh như kẻ địch chứ?"
Lời này sao lại thấy quen quen?
"Anh....anh bảo Lý Nhiễm thăm dò tôi?"
Cô đem hai chữ phẫn nộ viết hết lên mặt, Trác Yến Thừa tất nhiên cũng nhìn ra.
Thần sắc anh vẫn rất nghiêm túc: "Phải, anh đang thăm dò em, bây giờ anh đã biết rồi, em không chỉ không có cảm giác với anh, mà còn cực kỳ chán ghét."
"Anh biết là tốt." Cô dùng lực thoát khỏi tay anh: "Đừng đi theo tôi nữa."
Cô xoay người muốn đi, tay lại bị nắm chặt, lần này anh trực tiếp đem cô kéo vào lòng, ôm lấy cô.
"Trác Yến Thừa anh làm gì?" Cô vùng vẫy trong lòng anh.
Anh nắm chặt lấy tay cô đặt lên ngực mình: "Để em cảm nhận chút....cảm giác của anh dành cho em."
Anh thẳng thắn như vậy càng khiến cô hồ đồ.
Anh đối với cô....có cảm giác gì?
Trác Yến Thừa nắm chặt tay cô: "Anh biết em không còn thích anh nữa, nhưng anh thích em. Cho nên lần này, anh sẽ không buông em ra nữa, Ninh Tinh."
.......
Đến công ty, bên tai cô vẫn còn vang vọng câu nói của Trác Yến Thừa.
Anh thích cô.
Anh vậy mà lại thích cô.
Nhưng như vậy có tác dụng gì chứ?
Cũng giống như nếu bố mẹ cô bây giờ đến nói với rằng họ yêu cô, nhưng cô vẫn không cần đấy thôi.
Cô vĩnh viễn sẽ không nói cho Trác Yến Thừa biết, ngày cô biết anh rời đi đã khó chịu bao nhiêu.
Ngày đó khi bố mẹ cô phát hiện bị mất 3000 tệ, Ninh Sơ Du ám thị rằng do cô trộm, mẹ cô lại càng hung hăng tát cô một cái, lúc đó môi cô nứt toác ra.
Sau đó cô mới biết, số tiền 3000 tệ kia là Ninh Sơ Du trộm, cô ta mang thai định lén lút đi bệnh viện phá thai.
Đó cũng là lần đầu tiên cô bỏ nhà ra đi, cô gọi điện cho Trác Yến Thừa, thời điểm đó, người cô muốn gặp nhất là anh, dù anh đem cô ôm vào lòng, cô cũng sẽ không buồn tủi như vậy.
Nhưng anh lại không bắt máy.
Lúc cô ngồi khóc trước cổng tiểu khu, Ninh Sơ Du xuất hiện. Sắc mặt cô ta lúc đó có chút phờ phạc, nhưng vẫn nghênh ngang kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống cô.
Cô ta nói: "Trác Yến Thừa xuất ngoại rồi, cậu ta không nói cho mày biết à? Cũng đúng, cậu ta sao lại phải báo với mày? Mày cũng chẳng phải là gì của người ta."
Mày cũng chẳng là gì của người ta......
Ninh Sơ Du nói không sai, cô cũng chẳng phải là gì của Trác Yến Thừa, anh ấy đi đâu cũng không cần thiết nói với cô.
Nếu đã như vậy, anh đừng nên nói thích cô.
Danh Sách Chương: