Tiệc sinh nhật hôm đó, La tổng mời một người dì trẻ tuổi đến, để dì ấy tạo hình cho tôi. Tôi trực tiếp gọi dì ấy là chị, đối phương cười đến vui vẻ.
“Tiểu cô nương miệng ngọt quá!”
Tranh thủ thời gian lúc uốn tóc cho tôi, lại thì thầm nói bên tai của tôi: “Cô tốt hơn La Ngọc Đình rất nhiều, cô ta ấy, chỉ biết mắng người, mắt lúc nào cũng cao hơn đầu, sớm muộn............”
Cô ấy không tiếp tục nói nữa, mà là cười tủm tỉm lấy tới một đôi giày cao gót DIOR, nó rất phù hợp với chiếc áo khoác màu xanh ngọc lục bảo của tôi.
Xem ra, trái lại hình như biết được một chút ít nội tình.
Sau khi mọi thứ ổn thoả, La tổng dắt theo tôi và người dì này đến một nơi khác.
Cổng nơi này rộng mở, hàng cây rợp bóng, là một đại viện ẩn mình trong thành phố. Vì mừng thọ cho lão nhân gia, ngoài viện đã sớm đậu đầy những chiếc xe sang trọng. Yến tiệc được đặt cách đó 100m.
Thật sự rất giàu có và hào phóng.
La tổng với tư cách là người chủ trì, vừa vào cửa đã bị đám đông nhiệt tình vây quanh. Không có sự lựa chọn, ông ấy dẫn người dì xinh đẹp đó ra ngoài tiếp đón, chỉ căn dặn tôi đợi ông ấy ở cửa lớn.
Trong ngoài ở đây đều được trang trí theo kiểu trung hoa, bài trí đơn giản và tao nhã, xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn treo lơ lửng trong không trung, vẫn có thể phảng phất nghe thấy tiếng đàn piano nhàn nhạt từ sâu trong đại sảnh truyền đến.
Đợi khoảng một lát, tôi buồn chán đi đến gần tấm màn, muốn xem thử là ai đang đánh đàn.
Trong tầm mắt mơ hồ, chỉ nhìn thấy một người thiếu niên mặt áo trắng hai tay đặt trên phím đàn, hình bóng đó đong đưa tựa như chim trắng trong cơn cuồng phong trên biển, nhanh nhẹn nhưng mỏng manh, khiến tim tôi dao động theo ngón tay của anh ta, rung động kịch liệt, lại không biết làm thế nào.
Mặc dù tôi không hiểu gì về âm nhạc, nhưng cũng cảm thấy đánh rất hay.
Một lát sau, người đàn ông trung niên đứng phía sau anh ta lại cao giọng kêu: “Ngừng! Vừa đổi một cây đàn khác, liền không biết đàn rồi sao? Khúc dạo đầu đang đánh là cái quái gì vậy?”
Tạm dừng một lát, tôi nghe thấy thiếu niên nhỏ giọng: “Xin lỗi ba.”
Người nam không có đáp lời, mà không biết từ đâu đó lấy ra một cây thước bằng thép dài khoảng mười phân, trong tay cầm hàn quang lạnh lẽo như một thanh kiếm sắc bén phán quyết sống chết của con người.
Không có cố sức kêu lên
Không có xin tha thứ
Tất cả đều tiến hành trong lặng lẽ.
Tôi đang có chút không biết làm thế nào, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh thở gấp: “Trình Lạc! Tại sao mày lại ở trong này?”
22.
Quay đầu nhìn thử, quả đúng là La Ngọc Đình.
Đối phương mang trên người một bộ lễ phục màu trắng tinh khiết, tay mang theo một chiếc túi xách cùng màu, như một danh môn đại tiểu thư cao quý.
Nhìn lại tôi, bởi vì sợ lạnh, trong áo khoác màu xanh ngọc lục bảo vẫn lộ ra một chút cổ áo len màu hồng. thoạt nhìn có phần chẳng đâu vào đâu.
Bây giờ không giống trước kia, tôi đương nhiên là không sợ hãi rồi.
“Bà nội của cô cũng là bà nội của tôi, tại sao tôi lại không thể ở đây?”
Đối phương quan sát quần áo tôi mặc từ trên xuống dưới, không thèm để mắt đến: “Đỏ kết hợp với xanh, chẳng khác gì phân chó.”
“Quả nhiên cho dù vào được nhà này, con gái ngoài giá thú vẫn là con ngoài giá thú!”
Không biết La tổng nói với cô ta như thế nào, đối phương thế mà lại cho rằng tôi là con ngoài giá thú?
Tôi có chút buồn cười: “Là La tổng nói với cô sao?”
“Ba tôi lại không cưới mẹ kế cho tôi!” Cô ta không cho là đúng.
“Cho dù là con ruột, cô cũng là con ngoài giá thú, c ởi đồ ra vẫn là một thứ hèn hạ.”
Tôi nắm chặt tay, đang định đấm vào bộ mặt cao cao tại thượng của cô ta thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói nghiêm nghị.
“Im miệng!”
Ngoài cửa lớn, không biết từ lúc nào đã đông nghẹt người.
Giống như vây quanh người nổi tiếng, mọi đều vây quanh một bà lão đang đứng ở giữa.
Rất kỳ lạ là, dưới ánh mắt nghiêm khắc của bà lão này, La Ngọc Đình lại có thể thu lại hết tất cả mọi địch ý, thậm chí trong nháy liền biến thành một con cừu nhỏ.
“..........Bà nội.”
Bà lão không để ý cô ta, mà là hoà nhã gật đầu với tôi: “Con chính là tiểu Lạc?”
Không đợi tôi trả lời, bà ấy bèn ôm chầm lấy tôi.
“Đứa trẻ ngoan, con đi theo ta.”
23.
Mười phút sau, bữa tiệc bắt đầu.
Tôi được sắp xếp ngồi cạnh chủ nhân lớn nhất của bữa tiệc sinh nhật, nhận lấy rất nhiều ánh mắt tò mò như ánh đèn sân khấu của mọi quan khách.
Bởi vì nhiệt độ trong phòng cao, nên tôi cởi áo khoác ra, chỉ mặc bên trong một chiếc áo len màu hồng giản dị, bà lão liên tục nhìn vào tôi: “Bà nhớ chiếc áo len này là.....”
Tôi gật đầu: “Mẹ con đan cho con ạ.”
Bà cười: “Đúng vậy, trước khi nó sanh con ra luôn miệng nói muốn có một đứa con gái, chỉ vài tháng ngắn ngủi, hận không thể đan hết tất cả áo len cho con từ lúc nhỏ đến lúc lớn.”
“Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.....”
Bà ấy vừa nói, vành mắt chợt ướt.
Trên bàn, tất cả mọi người không nói một lời nào, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Ý thức được bầu không khí không đúng, La tổng vội vàng bưng rượu đến: “Mẹ, con biết mẹ là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Lạc, vậy cũng không thể vui đến khóc được.”
“Lúc trước người nói phải tặng cho tiểu Lạc quà gặp mặt, có phải nên lấy ra rồi không?”
Bà liền vỗ tay một cái: “Đúng đúng, là bà già này hồ đồ rồi!”
Liền xoay người nói với người dì ở phía sau: “Đi lấy món quà ta đã chuẩn bị kỹ càng ra đây.”
Đợi tôi cầm được món đồ, lại phát hiện đó là một chiếc hộp nhỏ có mật mã.
“Đây là hộp bảo mật.”
Bà nheo mắt cười với tôi: “Mật mã là 0718, đợi ăn cơm xong con lại tiếp tục mở.”
Món quà như thế nào mà cần phải dùng một cái hộp mini có mật mã vậy?
Tôi liền thụ sủng nhược kinh: “Bà nội, hôm nay là sanh thần của người, nên là con tặng quà cho người.....”
Nhưng mà lời tôi nói còn chưa xong, liền bị La Ngọc Đình ngồi ở phía dưới cướp lời trước.
“Bà nội, con đã sớm chuẩn bị quà cho người rồi!”
Cô ta lấy ra một chiếc hộp gỗ sáng bóng, cố ý mở ra trước mặt mọi người, bên trong lại là một món đồ trang trí cổ điển xa xỉ, xem ra giá trị không hề nhỏ: “Đây là trâm bằng hổ phách sáp ông tự nhiên, thiết kế này trên thế giới chỉ có duy nhất 1 cái.”
Tuy nhiên, bà chỉ liếc nhìn, lại nói một cách thờ ơ.
“Vậy cũng là quẹt thẻ của ba con mua, không phải sao?”
Trơ mắt nhìn mặt của đối phương từ đang đợi được khen ngợi trở thành tro tàn, trong lòng tôi chợt có cảm giác xót xa không nói nên lời.
Không có ý gì khác, chỉ là cái loại cảm giác cho dù bạn cố gắng làm hài lòng người khác như thế nào đều vô dụng, tôi thật sự quá quen thuộc rồi.
Quả thật không biết làm sao để giải thích cho việc bản thân không chuẩn bị quà, tôi lấy điện thoại trong túi ra, cho bà nội xem ảnh ở trong đó.
Những bức ảnh này đều là từ trong chiếc điện thoại cũ của tôi chuyển qua, mặc dù ba vừa mới mua cho tôi chiếc điện thoại mới, vẫn cứu vãn không được độ phân giải từ chiếc điện thoại cũ.
Bà có chút nghi hoặc: “Đây là gì?”
“Là bằng khen mấy năm nay của con.” tôi thành thật nói: “Con không có gì khác ngoài rất nhiều giải thưởng, nếu người không chê, con đem đến dán tường cho người.”
Không ngờ, bà nheo mắt nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi lâu, lại cao hứng cười nói: “Được đó, thật không hổ là người của La gia ta.”
- ---------------------------------------
Tới r đây :D