Ngày hôm sau tỉnh lại, cô vẫn nằm trên giường của mình như trước, có vẻ tất cả vẫn như bình thường, nhưng khi cô đứng dậy mới phát hiện, giữa hai chân lại chảy ra chất lỏng màu trắng.
Nhận thấy chuyện này là thật, cô đỏ mặt chạy trốn tới phòng tắm, đứng trước gương bất lực nhìn chất lỏng dâm đãng chứng minh kích tình đêm qua, một giọt lại một giọt chảy từ cơ thể xuống.
Cô nghĩ hẳn là mình điên rồi, chẳng những giao cấu với linh hồn, thậm chí còn bị đổ tinh dịch vào, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh sẽ sống cùng với cô, Mạc Hoa cảm thấy không có gì là quan trọng cả.
Ngày hôm nay, đương nhiên Mạc Hoa không thấy Lệ Hằng Ảnh. Đêm hôm sau cô tới nghĩa trang, cũng tìm không thấy bóng dáng của anh, cô tại đứng trước mộ anh đến đêm khuya, nhưng bảy ngày đen tối kia như chưa từng tồn tại, không có chút dấu hiệu sẽ xảy ra nữa.
Ngày thứ ba, cô vẫn nghĩ anh sẽ xuất hiện, nhưng vẫn không thấy anh, mặc dù anh từng nói phải đợi một thời gian, nhưng chờ đợi không có đầu mối như vậy, làm cho cô dần dần lo âu. Ngày thứ tư, ngày thứ năm... Cô như là cái xác không hồn, làm chuyện gì cũng cạn sạch sức lực, hồi tưởng lại bảy ngày đen tối đó, lại biến thành ngọt ngào không gì sánh được, ít nhất anh ở nơi đó nhìn cô, lạnh lùng nói với cô, thậm chí xuyên qua thân thể, cùng cô hợp làm một.
Đến khi cô thống khổ sống qua nửa tháng, mới phát hiện vòng eo của mình có dấu hiệu chuyển lớn, váy quần trước đây càng ngày càng chặt. Cô không hiểu, rõ ràng mười ngày này cô ăn không vô lại ngủ không tốt, làm sao cơ thể lại béo lên được. [email protected]Đ#L$Q%Đ^^
Qua vài ngày tiếp theo, cô kinh ngạc phát hiện mình mang thai, nhớ tới màn giao hợp trong bóng đêm ở nghĩa trang, Mạc Hoa thật sự không biết rốt cuộc mình mang thai thứ gì. Bởi vì tốc độ lớn bụng cũng không bình thường, cô không biết khi nào sẽ sinh hạ đứa nhỏ, dưới sự bức bách bất đắc dĩ, cô lấy được bằng chứng quan trọng làm lý do, vội vã nghỉ việc.
Đa số thời gian cô đều ở trong nhà, chỉ có buổi tối mới thỉnh thoảng ra ngoài, mua chút đồ dùng sinh hoạt cùng đồ ăn, hoặc là mua đồ ngay trên mạng, đồng thời cô cũng không ngừng chú ý đến các sách liên quan, học tập cách sinh đứa bé một mình.
Hơn hai tháng sau, cô sinh ra một đứa bé trai trong phòng tắm nhà mình, mặc dù là trẻ con nên ngũ quan chưa phát triển, nhưng đã hơi nhìn ra tướng mạo tuấn mĩ, ngoài ra đứa nhỏ này vô cùng ngoan ngoãn, từ sau khi sinh ra cũng không khóc không nháo, chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn cô.
Cô không biết nên chăm sóc đứa bé này như nào, chỉ có thể chân tay luống cuống tắm sạch cho nó, dùng khăn bông sạch sẽ bao lấy, cùng sử dụng bầu ngực của mình cho nó ăn.
Mà dường như dùng mắt thường cũng thấy được tốc độ trưởng thành của đứa trẻ này, ba hôm sau, nó đã biết mở miệng, dùng giọng nói đáng yêu nói với cô: "Em hi vọng anh gọi em là Mạc nhi, hay gọi là mẹ?"
Vốn Mạc Hoa đã dần dần nhận mình sinh một đứa nhỏ quỷ quái, nghe xong nó nói chuyện như bị sét đánh, run rẩy hỏi: "Ngươi là ai?"
Đó đứa nhìn cô vô cùng ngây thơ, như kiểu tiếng nấc cục hồn nhiên: "Như em đang chờ mong, anh dựa vào thân thể của em nên anh được sinh ra, đến cạnh em một cách tốt đẹp."
"Lừa... Gạt người."
"Qua vài ngày nữa em sẽ biết có lừa gạt người hay không."
Bắt đầu từ ngày đó, cô không dám để nó mút vú của cô, thậm chí không dám quá mức thân cận với nó, mà quả thực đứa nhỏ đó không nói sai, mặc dù ngày ngày nó chỉ ăn một ít hoa quả và uống chút nước lọc, mỗi ngày cơ thể phát triển làm người ta say mê, tứ chi thon dài, dung mạo của thiếu niên mỹ lệ như thiên sứ.
Mà thiếu niên đó, đúng là người cô nhớ nhung nhiều năm, bất chấp tất cả để làm cho anh đi đến bên cạnh, Lệ Hằng Ảnh.
Mạc Hoa nghĩ tới rất nhiều phương thức anh trở về, nhưng không nghĩ tới anh lại dùng phương thức như vậy để xuất hiện, bị chính linh hồn mình quyến luyến giao hoan trong đêm, rồi sau đó lại sinh anh ra trên trần thế, rốt cuộc quan hệ giữa anh và cô là gì?
Lúc tâm tình Mạc Hoa hỗn loạn không biết nên làm thế nào cho phải, Lệ Hằng Ảnh chưa từng làm ra việc vượt khuôn lại ngồi trên giường của cô, vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt dùng giọng điệu ôn nhu nói với cô: "Mạc nhi, hiện tại chúng ta có thể cùng một chỗ.”
Mạc Hoa nhìn ra dục vọng nơi đáy mắt anh, không khỏi run rẩy, cô từng khát vọng anh trở về từ hoàng tuyền, yêu đương với anh thế nào, nhưng mà hiện tại có thể nói cô là mẹ đẻ của anh, cho dù cô có thể tùy ý gian dâm với linh hồn, nhưng cô không có cách nào tưởng tượng ra việc mình gian dâm với anh. [email protected]Đ#L$Q%Đ^^
Nghĩ đến đây, cô đẩy anh muốn tránh đi, thiếu niên lại nhếch khóe môi, áp thân thể nhỏ bé của cô xuống giường, dùng tiếng nói như thiên sứ nói với cô: "Thời điểm em cam tâm tình nguyện sinh anh ra, em đã không thể quay đầu."
Nói xong anh xốc quần áo của cô lên, một tay vuốt ve vú bên trái của cô, làm cho dòng sữa phun ra tung tóe, một bên ngậm lấy vú phải, lấy đầu lưỡi vẽ vòng khiêu khích nhũ hoa của cô đứng thẳng, còn không quên chụt chụt mút sữa của cô.
Dưới sự ngậm liếm đùa bỡn của anh, cô nhanh chóng bị khơi mào khoái cảm, nhưng khi tay anh chậm rãi di chuyển đến giữa hai chân cô, cuối cùng cô lại không nhịn được khóc kêu cự tuyệt.
"Không cần, cầu xin anh không cần!"
Anh dừng động tác, lẳng lặng nhìn cô một lát, mới đưa tay giúp cô sửa lại quần áo, ôn nhu nói: "Anh cho em ba ngày để thích ứng."
Nói xong, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhưng khi anh nắm chốt cửa đẩy cửa phòng, đang định bước ra ngoài, cô lại lấy dũng khí nức nở nói: "Có thể đừng như vậy không? Ít nhất... Ít nhất đừng là quan hệ như vậy..."
Anh đưa lưng về phía cô thâm trầm thở dài một hơi: "Anh muốn em quay đầu, là em không chịu, hiện giờ hối hận sao?"
"Không phải em hối hận, chỉ là rất sợ hãi."
Tiếng nức nở rất nhỏ của cô truyền tới, Hằng Ảnh nhắm hai mắt lại, ôn nhu nói: "Đừng sợ, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em."
Đêm nay, Mạc Hoa lẻ loi nằm một mình trên giường trằn trọc. Trước đó Lệ Hằng Ảnh lớn rất nhanh, lúc đầu lấy quần áo của cô miễn cưỡng mặc được, hoặc thậm chí trực tiếp trần trụi nửa người trên đi lại trong phòng, chỉ quấn một chiếc khăn tắm che nửa thân dưới, mặc dù Mạc Hoa thấy rằng có chút không ổn, nhưng cũng không biết nên làm thế nào cho phải. [email protected]#L$Q%Đ^^
Nhưng mấy ngày nay thân hình Lệ Hằng Ảnh đã ổn định, cũng không biết anh dùng phương pháp gì, đặt hàng một ít quần áo gửi đến nhà, hôm nay sau khi anh nói với cô những lời này, rửa mặt một cái, mặc quần áo liền ra ngoài.
Mạc Hoa không biết tiền của anh ở đâu ra, cũng không biết anh muốn đi đâu, chỉ biết là chính mình thật sự không thể bình tĩnh đối đãi anh, cho dù anh mặc quần áo vào, cũng không che giấu được khí chất phát ra tòan thân, đặc biệt trước khi anh ra ngoài, thâm trầm liếc nhìn cô, càng làm cho cô run rẩy không thôi.
Đáy lòng có giọng nói nói với Mạc Hoa, cô phải chạy trốn xa anh mới được, nhưng mà cha mẹ mất sớm cô không có gia đình, chạy trốn để làm gì. Cô không có người thân để dựa vào, cũng không muốn liên lụy bạn bè, mà chính cô thật sự muốn rời khỏi anh sao?
Gần đây, mỗi ngày cô đều ngủ chung giường với anh, mặc dù cách anh sinh ra làm cho người ta sợ hãi, nhưng thân thể ấm áp đó vẫn làm cho cô vô cùng lo lắng. Người cô yêu mến lại mất sớm, nay lại có thể bầu bạn với cô như thế, đây là chuyện cô có nằm mơ cũng không thể có được.
Mà tối hôm nay, không có anh ban đêm rất lạnh giá, Mạc Hoa lui người cuốn chặt mình vào trong chăn, thở thật dài ra một hơi, có khoảnh khắc, thậm chí cô cảm thấy hơi mình thở ra biến thành băng.
Không có đèn bóng đêm sâu thẳm như thế, vô cùng tịch mịch càng làm cho người ta phát cuồng, cô nhắm mắt nhớ lại buổi đêm mình giao cấu điên cuồng với bia mộ. Cấm kỵ sa đọa mang đến vui thích, làm cho người ta như chạy giữa sống và chết, không thể kháng cự cái loại khoái cảm làm cho cả thể xác và tinh thần bị hoàn toàn hủy hoại này.