• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn giờ chiều.

Nhà trẻ song ngữ Golden Sun.

Trong văn phòng ầm ĩ không ngớt, một phụ nữ trung niên tóc xù tức giận nói: "Cứ cho là con trai cưng của tôi cướp mấy chai sữa chua của nó thì đã sao?"

"Thằng nhóc kia chỉ vì mấy chai sữa chua mà đánh con trai cưng của tôi ra nông nỗi này, nghèo quá chưa uống sữa chua bao giờ nên điên rồi à?"

Cô Lý cau mày nói: "Mẹ Tề Niên, xin ngài chú ý ngôn từ một chút......"

Kết quả chưa nói hết câu đã bị mẹ Tề Niên nạt ngang: "Suy cho cùng đều là lỗi của giáo viên các cô hết!"

"Tôi tốn bao nhiêu tiền cho con mình học ở đây, kết quả lại bị đánh bầm dập thế này, tôi phải nói cho ra lẽ mới được!"

Đúng lúc đó Tề Niên gào lên khóc, nhất thời văn phòng rối tinh rối mù.

Trong khung cảnh náo loạn đó, Arno và Khương Nghi chụm đầu vào nhau trước bàn làm việc.

Arno lấy bánh mì trong túi ra nghiêm túc nhét vào miệng Khương Nghi, vừa nhét vừa càu nhàu bằng tiếng Anh thật lắm chuyện, làm trễ giờ ăn xế rồi.

Khương Nghi bị cô giáo gọi tới văn phòng hỏi đầu đuôi chuyện sữa chua, cậu há miệng định nói dì đối diện hình như đang trừng tụi mình kìa, nhưng vừa nói một chữ đã bị nhét một mẩu bánh mì.

Quai hàm cậu nhúc nhích, cố gắng nuốt xuống rồi mở miệng nói: "Tớ thấy......"

Arno lại lanh tay lẹ mắt xé một miếng bánh nhét vào miệng cậu rồi bực bội cau mày nói: "Eat carefully. (Tập trung ăn đi)"

Cô Lý: "......"

Thấy cảnh trước mắt, mẹ Tề Niên suýt tức điên lên.

Con trai cưng của bà ta bị đánh mặt mũi bầm dập, trên trán toàn là máu, gào khóc hết sức đáng thương, thế mà thủ phạm còn chụm đầu thì thầm rồi đút cho nhau ăn nữa.

Bà ta là thành viên hội phụ huynh nên từ lâu đã biết hoàn cảnh Khương Nghi không tốt, gia đình đơn thân, cha cũng chỉ làm tài xế cho người khác.

Ở nhà bà ta thường dặn Tề Niên trong lớp phải chơi với Tống Tử Nghĩa chứ đừng giao du với những bạn học như Khương Nghi.



Có một câu rất hay, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, thằng bé tóc vàng này chơi chung với con trai tài xế thì làm sao có gia cảnh khá giả được?

Mẹ Tề Niên vứt túi xách hàng hiệu xuống bàn, vừa tức tối vừa khinh miệt nói: "Cô Lý, phiền cô mau gọi phụ huynh hai học sinh kia tới đi."

"Con mình cũng dạy không xong thì còn cho đi học làm gì."

"Mấy đứa này ra ngoài xã hội ai biết sẽ thành cái thứ gì."

"Thành cái thứ gì?"

Một giọng nói trầm thấp không giận tự uy vang lên mang theo mấy phần lạnh lùng.

Ngoài cửa văn phòng, hiệu trưởng lau mồ hôi trán đi cạnh một người đàn ông gần bốn mươi tuổi mặc vest màu xám nhạt, đôi mắt như chim ưng, gương mặt góc cạnh nhìn hao hao cậu bé tóc vàng kia, vẻ mặt lạnh nhạt.

Hiệu trưởng lập tức cười nịnh: "Tất nhiên cậu chủ Arno sẽ lớn lên thành người tài giỏi rồi......"

Mẹ Tề Niên thấy hiệu trưởng cúi đầu khom lưng với người đàn ông bên cạnh thì hơi chột dạ, nhưng sau lúc bối rối, thấy bộ dạng thê thảm của con mình thì vẫn hùng hổ đòi nói cho ra lẽ.

Lục Đình ngước mắt nhìn kẻ đầu têu Arno đang cúi đầu nghiêm túc đút bánh mì cho Khương Nghi, hoàn toàn nhìn không ra hắn có máu liều đánh Tề Niên tét cả trán.

Ông hờ hững gọi một tiếng: "Arno."

"Dắt bé Nghi ra ngoài cho ba nói chuyện."

Arno gật đầu rồi nắm tay Khương Nghi định đi.

Nào ngờ mẹ Tề Niên chặn hai đứa bé lại rồi rít lên the thé: "Chưa nói xong mà đi đâu hả!"

Bà ta nhận ra có lẽ cha đứa bé tóc vàng kia không đơn giản như mình tưởng nên chĩa mũi dùi sang Khương Nghi có gia cảnh kém cỏi, hung tợn nói: "Chừng nào phụ huynh thằng bé Khương Nghi này chưa đến thì nó không được đi!"

Lục Đình chẳng buồn nhíu mày mà hơi nghiêng đầu, hiệu trưởng lập tức gọi bảo vệ ngăn mẹ Tề Niên lại để hai đứa bé ra khỏi văn phòng.

Lũ trẻ túm tụm cách đó không xa, thấy Khương Nghi xuất hiện, Tống Tử Nghĩa dẫn đám bạn chạy ùa tới, hắn khẩn trương hỏi: "Khương Nghi, cậu không bị cô giáo mắng đấy chứ?"

Theo hắn thấy thì Khương Nghi là học sinh ngoan nhất lớp, còn Tề Niên hay ỷ mình đô con bắt nạt bạn học, trong lớp ai cũng biết mẹ Tề Niên cực kỳ hung dữ, Khương Nghi ở bên trong rất dễ bị ức hiếp.

Khương Nghi mờ mịt lắc đầu, sau khi vào văn phòng, ngoại trừ bị hỏi trước đây có phải kem ly và sữa chua bị Tề Niên cướp đi hay không thì cậu chỉ nhớ mỗi bánh mì vị khoai lang tím của Arno.

Nhưng cậu vẫn nghiêm túc giải thích: "Arno không đánh nhau vô cớ đâu, vì Tề Niên lấy sữa chua của tớ, Arno bất mãn nên đòi Tề Niên trả lại sữa chua thôi."

Tống Tử Nghĩa và bạn học chung quanh đều ngẩn người nhưng hiểu ra rất nhanh, dù sao Tề Niên bắt nạt bạn học cũng không chỉ một hai ngày.

Khương Nghi nắm tay Arno, cố gắng xây dựng hình tượng tốt cho Arno với các bạn lớp lá, cậu cười khoe ra lúm đồng tiền nhỏ rồi nói: "Arno dễ gần lắm."

Arno không nói lời nào mà nghiêm mặt.

Khương Nghi kéo khóe miệng hắn, nghiêm túc nói: "Arno, cười một cái nào."

Arno cúi đầu nhìn chằm chằm Khương Nghi rồi nở nụ cười.

Khương Nghi vui vẻ cười tít mắt với Tống Tử Nghĩa và đám bạn học sau lưng hắn: "Arno dễ gần lắm đúng không?"

Tống Tử Nghĩa và lũ trẻ do dự nhìn nhau rồi tò mò nhìn sang Arno, cảm thấy hình như Arno cũng không dữ như mình tưởng.



Nhiều bạn học bắt đầu thử nói chuyện với Arno khiến Khương Nghi dần yên tâm.

Sau đó bọn trẻ thấy Tề Niên khóc sướt mướt được cô Lý dắt ra, mặt mũi sưng húp cực kỳ đáng thương.

Các học sinh lớp lá im bặt: "......"

Chúng nhớ mang máng hình như Tề Niên to béo là đứa có nắm đấm mạnh nhất trong lớp mà?

Có thể đánh Tề Niên ra nông nỗi này mà còn nói Arno dễ gần sao?

Tống Tử Nghĩa và đám bạn đờ đẫn quay đầu nhìn Arno, thấy hắn nằm bò ra bàn Khương Nghi lười biếng nghịch tay cậu.

Khương Nghi ôn hòa nghiêm túc bảo Arno phải cười nhiều hơn với các bạn, Arno suy nghĩ giây lát rồi ngẩng đầu cười ruồi với chúng.

Tống Tử Nghĩa và các bạn học sau lưng: "......"

Thà đừng cười còn hơn.

Càng cười càng đáng sợ.

Khương Nghi vui vẻ xoa đầu Arno một cái, sau đó háo hức nhìn Tống Tử Nghĩa nói: "Arno không phải Tiểu Bá Vương đúng không?"

Tống Tử Nghĩa đờ đẫn gật đầu.

Không phải Tiểu Bá Vương.

Tiểu Bá Vương sao xứng với Arno được, phải là khủng long bạo chúa mới đúng.

Khủng long bạo chúa Arno chậm rãi đứng dậy đi lấy sách tranh song ngữ để Khương Nghi dạy mình tiếng Trung.

Khương Nghi dạy Arno đọc tiếng Trung nhưng Arno luôn phát âm sai một từ nào đó nhiều lần.

Chẳng hạn như "ca ca".

Khương Nghi chỉ vào tấm thẻ nghiêm túc đọc đi đọc lại từ "ca ca" cho Arno nghe, Arno lơ ngơ gật đầu, sau đó lại đọc sai.

Khương Nghi thở dài, sầu muộn nghĩ mặc dù bây giờ Arno đã biết tí xíu tiếng Trung, cách điểm 0 hơi xa một chút nhưng với trí nhớ này thì cũng chẳng kém điểm 0 là bao.

Bốn giờ rưỡi chiều, tiếng chuông tan học ở nhà trẻ reo lên.

Giải quyết xong việc ở văn phòng, Lục Đình hờ hững nhìn người phụ nữ tái nhợt trước mặt và chồng bà ta khép nép ngồi bên cạnh, chẳng ai dám hó hé gì.

Lục Đình quay lại bảo hiệu trưởng đúng lúc tan học nên tiện thể đón con mình về luôn, hiệu trưởng cung kính đưa ông đến phòng học.

Trong lớp, Arno và Khương Nghi chụm đầu vào nhau đọc chữ trên thẻ.

Lục Đình đón Arno và Khương Nghi về, tuy không cố ý dặn dò hiệu trưởng nhưng hiệu trưởng thấy hai đứa trẻ đeo ba lô cùng lên một chiếc xe thì quệt mồ hôi trán một cái, sau đó thấp giọng bảo cô Lý quan tâm đứa bé tên Khương Nghi kia nhiều hơn một chút.

Trên xe, Lục Đình nói với Khương Nghi chiều nay cha Khương phải chở giám đốc dự án nên không rảnh tới đón cậu, vì vậy ông đón cậu về luôn.

Giọng ông hời hợt, hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện lúc chiều, tựa như đó chỉ là một trò đùa cực kỳ vặt vãnh, nhờ vậy Khương Nghi không còn canh cánh trong lòng nữa.

Arno hết sức mừng rỡ, bởi vì điều này có nghĩa là tối nay Khương Nghi sẽ cùng học tiếng Trung với mình.



Quả nhiên ăn tối xong, Khương Nghi ngoan ngoãn đến thư phòng học tiếng Trung với hắn, chỉ là Khương Nghi chơi xếp hình còn hắn phải học.

Trong lúc xếp hình, Khương Nghi nghe thấy Arno phát âm theo thầy dạy tiếng Trung cực kỳ chuẩn, hoàn toàn khác xa ban ngày, tuy thấy hơi lạ nhưng cậu cũng chẳng nghĩ nhiều.

Chắc tại ban ngày đầu óc Arno chậm tiêu còn ban đêm mới sáng dạ.

Khương Nghi vừa ghép mảnh cuối cùng vừa nghĩ vậy.

Hôm nay thầy tiếng Trung dạy cách xưng hô trong gia đình, nào là cô dì chú bác, Arno học một hồi đã chán.

Để khơi dậy hứng thú cho hắn, thầy tiếng Trung bảo Khương Nghi cùng học chung, quả nhiên Arno lập tức phấn khởi hẳn lên.

Khi thầy dạy đến từ bạn đời, Arno chợt hỏi mỗi người đều có bạn đời à?

Thầy tiếng Trung gật đầu rồi giải thích bằng tiếng Anh rằng sau khi mỗi người có bạn đời sẽ tạo thành một gia đình mới rồi bắt đầu cuộc sống mới.

Arno nhíu mày hỏi thầy nếu sau này Khương Nghi lấy vợ cũng sẽ có cuộc sống mới của mình sao?

Thầy tiếng Trung nói đương nhiên rồi, mỗi người đều tìm được bạn đời, Khương Nghi cũng sẽ tìm được vợ cho mình thôi.

Arno quay đầu nhìn Khương Nghi ngoan ngoãn ngồi trên ghế rồi vùng vằng hỏi thầy tiếng Trung nếu cậu không tìm được vợ thì sao?

Thầy tiếng Trung: "......"

Đây là lần đầu tiên ông thấy có người mong bạn thân của mình ế vợ như vậy.

Thầy tiếng Trung nhìn sang Khương Nghi xinh như búp bê rồi nói khéo với Arno điều đó không thể nào xảy ra đâu.

Khủng long bạo chúa Arno lập tức xụ mặt.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Nghi: Cảm ơn cậu nha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK