Tôi sai rồi.
Thật sự sai rồi.
Tôi tự trách hành vi sai trái của mình.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mặt trời vào lúc 6 giờ sáng từ sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Lúc này tôi chẳng khác gì một người khuyết tật cấp độ hai cả.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì đã hơn 1 giờ chiều.
Cố Kình nằm ở bên cạnh tôi, tay vẫn đặt trên eo tôi.
“Chào buổi sáng!” - Anh ấy chào tôi bằng đôi mắt lấp lánh.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy.
Anh dường như có chút khác so với trước đây.
Nghĩ đến chuyện tối qua, tôi cảm thấy cả người nóng bừng.
Cảm thấy có chút không thật!
Nhưng cơn đau nhức trên người tôi lại như đang mách bảo tôi rằng, mọi chuyện ngày hôm qua đã thật sự xảy ra và tồn tại.
Bạn thân gọi hai chúng tôi cùng đi ăn tối.
Lúc đi ra khỏi cửa, tôi bước xuống, suýt chút nữa khuỵu gối xuống, nhưng Cố Kình đã nhanh chóng đỡ lấy tôi.
“Cẩn thận một chút.”
Mặt tôi lập tức nóng bừng, huhu, mất mặt quá đi.
16
Kỳ nghỉ thăm gia đình sắp kết thúc.
Dù sao thì lần này chạy đến tận đây cũng bởi muốn có con,
Anh ấy không hỏi tôi có yêu anh hay không nữa.
Có lẽ cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu.
Lúc Cố Kình đưa tôi đến sân bay, tôi lại có chút chua xót, có chút lưu luyến.
Suốt đoạn đường đến sân bay, anh nắm tay tôi, ánh mắt nghiêm túc và chân thành.
“Tháng sau, anh có hai ngày nghỉ, lúc đó anh sẽ về với em.”
Bây giờ tôi mới phát hiện, sư tử được nếm tủy cũng sẽ trở nên dính người.
Tim tôi đập rất nhanh, tôi thực sự không muốn rời đi, nhưng ở lại chỗ này anh ấy cũng không thể ở bên cạnh tôi.
Thời gian không còn nhiều, tôi giơ điện thoại lên, “Thường xuyên liên lạc nhé!”
Tôi có chút mong đợi, lần này chia tay sẽ không giống như những lần trước.
Cố Kình đã chủ động hôn tôi.
Mặc dù không phải môi, nhưng thôi thơm má cũng tạm chấp nhận vậy.
Nhưng đối với anh mà nói, thế là đủ rồi.
“Anh sẽ nhớ em, vẫn luôn nhớ em.”
…
Tôi chen vào đám đông.
Càng đi càng xa.
Mỗi lần ngoảnh đầu lại vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Cố Kình đằng sau những bóng người chồng lên nhau.
Tôi không thể nhìn rõ được hết, những tôi có thể cảm nhận được ánh mắt Cố Kình vẫn đang dõi theo tôi như trước kia.
Cảm giác này thật sự rất yên tâm.
Nó khiến cho con người ta mong muốn về hòa bình và sống một cuộc sống bình dị.
…
Kể từ ngày đó.
Mặc dù tôi vẫn sinh hoạt bình thường.
Nhưng thời gian hạnh phúc nhất mỗi ngày có lẽ vẫn là vào ban đêm.
Bởi chỉ có đến tối, Cố Kình mới có thể nhắn tin cho tôi.
Không giống như trước đây, bây giờ mỗi ngày anh ấy đều nói “Anh nhớ em.”
Anh không còn dè dặt như trước, miệng cũng ngọt hơn rất nhiều.
Tôi đếm ngày trên đầu ngón tay.
Mong đến ngày nghỉ phép tháng sau.
Trong khoảng thời gian chờ đợi này đã khiến cho tôi chắc chắn một điều rằng.
Tôi hoàn toàn yêu Cố Kình.
“Tao không muốn ly hôn nữa.” - Tôi nói với bạn thân mình.
Cô bạn thân tôi chỉ mỉm cười và nói: “Tao đã đoán được từ lâu rồi.”
…
Một tháng sau.
Cố Kình không có về nhà.
Lũ lụt đột ngột xảy ra ở phía đông.
Các sĩ quan được huấn luyện bài bản như bọn họ cũng đã đến hiện trường để giải cứu những người dân địa phương đang gặp nạn.
Cố Kình trên đường đến hiện trường thiên tai vẫn còn đang trò chuyện video với tôi, trên mặt anh hiện lên sự tự trách.
“Xin lỗi em, anh không về được.”
Tôi cười và lắc đầu: “Không sao đâu, đây vốn là trách nhiệm của anh mà.”
Cố Kình khẽ thở dài: “Em đang ở bên ngoài à?”
Tôi vẫy tay chào anh: “Ừm, bạn thân em rủ đi chơi, anh phải chú ý an toàn nhé.”
Nói xong tôi nhanh chóng cúp máy. Sợ anh nghe thấy tiếng tôi kéo hành lý.
Tôi nghĩ, nếu anh không thể đến gặp tôi, vậy tôi sẽ đến gặp anh.