• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Yến Phúc. " Ra khỏi Giao Thái điện, Khương Vệ bỗng dừng chân, một đám thái giám thị vệ sau lưng hắn cũng dừng bước.

Lão thái giám tiến lên một bước, "Nô tài ở đây. "

"Ngươi nói xem rốt cuộc nàng là thật hay giả?". Trong đầu hắn vẫn còn rất nhiều nghi vấn, ban đầu Vương Hậu vốn là do hắn bị buộc sắc phong, thật ra thì trong lòng Khương Vệ tương đối hiểu, nàng là do mẫu hậu phái tới giám thị hắn, cho nên hắn cũng không có thiện cảm gì với nàng, thậm chí chưa từng lâm hạnh qua, có thể nói đó là một loại trả thù nho nhỏ cho việc phản nghịch.

Cho đến khi nàng bị người độc hại, trong lòng có chút áy náy, chẳng qua là thủy chung vẫn không tra ra thân phận hung thủ, hôm nay lại kỳ tích sống lại, rốt cuộc là có âm mưu gì, thậm chí còn giả vờ chưa chết? Nhưng cho dù là âm mưu nào, hắn đều muốn tra ra.

"Vương thượng có ý gì?"

Hắn nghiêng đầu qua một bên, "Nàng ta thật sự không nhớ gì sao? Còn vô lễ nữa" Từ đầu tới đuôi hắn đều quan sát nàng, lại tìm không ra sơ hở của nàng.

"Nô tài cho là có thể, một người dù ngụy trang thế nào, cũng không thể thay đổi lớn như thế, bây giờ Vương Hậu cùng Vương Hậu trước, cá tính khác nhau một trời một vực. " Điểm này ai cũng nhìn ra được.

Khương Vệ"Ừ" một tiếng, điểm này hắn cũng thừa nhận.

"Chẳng qua là trẫm không cách nào tưởng tượng, lúc ấy trẫm cũng ở tại chỗ đó, rõ ràng là Vương Hậu đã không còn hơi thở, hôm nay lại sống lại, trẫm không thể không hoài nghi có âm mưu gì đó. "

Đối với điểm này, Yến Phúc cũng không thể nói thêm gì. " Không bằng Vương thượng yên lặng theo dõi xem. "

"Hừ! Trẫm cũng muốn xem xem nàng đang muốn đùa cái gì. "

"Vương thượng, ngươi thật sự xác định nàng chính là Vương Hậu?"

Hai hàng lông mày ưu nhã của Thái Hậu nhíu lại, khó chịu nhìn thẳng vào đứa con trai ruột của mình, "Bổn cung sống đến từng tuổi này, còn chưa hề nghe nói qua có người uống rượu độc mà còn có thể bảo toàn mạng sống. "

Hắn bình thản nói, "Dạ, nhi thần đã liên tục xác nhận, cũng phái người tiến vào lăng mộ điều tra, chứng thật di thể Vương Hậu không thấy, những vật phẩm chôn theo bị trộm không còn, nhi thần chỉ có thể suy đoán là bọn hắn phát hiện Vương Hậu vốn đã chết cư nhiên sống lại, e sợ cho nàng sẽ tố cáo, đành phải mang theo nàng, nhưng mà, có thể là độc tính quá mạnh, mặc dù Vương Hậu may mắn thoát chết, nhưng cũng quên chuyện trước kia. "

Thái hậu vuốt vuốt ngọc bội treo trước ngực, hai bên mặt của bạch ngọc khắc một thú, vẽ rồng. "Thật sự không nhớ gì?"

"Nhi thần không dám nói dối. " Khương Vệ nói.

Nàng trầm ngâm một tiếng, trong lòng đã có chút băn khoăn.

"Vương Hậu giá lâm!" Bên ngoài truyền đến thanh âm bẩm báo của thái giám.

Mắt phượng nhanh chóng nhấc lên, "Tuyên!"

Ở Từ Ninh cung, Y Tước ở bên ngoài chờ được Thái hậu triệu kiến, hai chân nàng nhanh chóng chuẩn bị để có thể chuồn đi bất cứ lúc nào, nàng thật sự hi vọng có thể chạy khỏi nơi này.

"Hồng Ngọc, Thái hậu là một người như thế nào ? Bà ấy có khó chiều hay không ?" Nghĩ đến việc phải gặp"Bà bà", nàng – cái con dâu xấu xí này khẩn trương đến mức không thở nổi.

Cung nữ bên cạnh nhỏ giọng trấn an. “Mọi người đều là người trong nhà, sẽ không làm khó nương nương. "

Y Tước không ngừng hít sâu. "Nếu thật như vậy thì quá tốt. "

Lúc này thái giám đã tới. "Thái hậu có chỉ, Tuyên vương hậu nương nương tấn kiến. "

Hít một hơi sâu hơn, nàng dũng cảm bước một bước.

Nàng len lén ngẩn đầu nhìn một chút quý phụ trung niên, diện mạo đoan trang điển nhã, thoạt nhìn không giống một bà bà chanh chua, an lòng một nửa.

Làm phiền Hồng Ngọc, tiến tới bên tai nàng nhỏ giọng nói đôi câu, Y Tước mới vội vàng dựa theo lời của nàng làm.

"Thần...... Nô tì tham kiến thái hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. " Động tác quỳ lạy có chút không lưu loát và cứng ngắc, nhưng miễn cưỡng coi như thông qua.

Thái hậu lộ ra một nụ cười hiền hòa, đưa tay trái ra. "Miễn lễ, Tước Nhi, mau tới đây, để cho Bổn cung nhìn một chút. "

Trên đời hết lần này tới lần khác, mọi chuyện cứ trùng hợp như thế, khuê danh vị Vương Hậu này là Vân Tước, giống tên nàng chỉ khác một chữ, hơn nữa khoa trương hơn chính là, dáng dấp các nàng giống nhau như đúc, giống như sinh đôi, chẳng lẽ cũng bởi vì như vậy, mới có thể phát sinh cái chuyện quỷ dị mà ly kỳ này?

Nhìn sang Khương Vệ, sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Trời mới biết người nào lại chọc tới hắn, lão thị thối ! Vừa nghĩ, nàng vừa đứng dậy đi tới bên cạnh Thái hậu, ngồi xuống.

Nắm bàn tay nhỏ bé của Y Tước, Thái hậu than nhẹ một tiếng, "Đứa nhỏ này thật là làm cho Bổn cung lo lắng, tuổi còn quá trẻ, Bổn cung thật xin lỗi cha mẹ con, thật may là ông trời có mắt, để cho con sống lại, tương lai Bổn cung cũng còn mặt mũi mà đến cửu tuyền gặp song thân con. "

Y Tước nghe có chút cảm động. "Thật xin lỗi, để cho Thái hậu lo lắng. "

"Gọi là thanh mẫu đi! Trước kia con cũng gọi như vậy. Nghe vương thượng nói, con đã quên hết mọi chuyện ?" Đôi mắt phượng của Thái Hậu xẹt qua một tia sáng. "Là thật sao?"

Nàng nhếch miệng, "Là thật. "

Thái hậu vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, "Hài tử đáng thương, quên cũng không sao, chỉ cần người sống là tốt rồi. "

"Cám ơn mẫu hậu. " Y Tước cảm thấy thật may mắn vì vị "Bà bà" này không tệ.

Mắt phượng nhìn qua, "Vương thượng, nếu Vương Hậu không chết, việc lập tân hậu khác tạm thời vẫn chưa tính, về sau ngươi phải đối xử tốt với nàng, đừng làm cho nàng chịu ủy khuất. "

"Mẫu hậu...... "

"Thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn phế hậu hay sao?" Nàng nghiêm nghị chất vấn.

Cánh mũi hắn khẽ phồng lên hạ xuống toàn thân tản ra luồng khí cuồng bạo và tức giận. "Nhi thần không dám, nhưng nhi thần đã quyết định lập Chỉ Tần làm Vương Hậu Tây Cung, cùng Đông cung Vương Hậu cũng liệt vào hàng đứng đầu hậu cung. "

"Hoang đường!" Thái hậu lớn tiếng trách cứ. "Chẳng lẽ vương thượng đã bị một nữ nhân làm cho u mê đầu óc đến độ choáng váng, ý tưởng hoang đường vậy mà cũng nói ra được sao. "

Sớm đoán được sẽ đụng phải tầng tầng trở ngại, Khương Vệ sớm đã nghĩ kỹ đến việc ứng đối. "Nhi thần đã xin Tông Chính phủ điều tra qua, cũng không phải là không có tiền lệ này. "

Thái Hậu Phượng Nhãn nén giận, "Vương thượng thật sự muốn vậy? Cho dù Bổn cung phản đối?"

Hắn không trốn không tránh việc chỉ trích của mẹ ruột, lần này hắn tuyệt đối muốn kiên trì tới cùng. "Kính xin mẫu hậu tha thứ. " Thân là vua của một nước, một khi quyết định chuyện gì sẽ không thỏa hiệp.

"Ngươi...... " Nàng nổi dóa.

Hai mẹ con cứ trợn mắt trừng lẫn nhau như vậy, không ai nhường ai.

Vì một Chỉ Tần, con trai ruột lại dám không vâng lời nàng, điều này làm cho trong lòng Thái hậu đè nén sự bực tức .

"Bổn cung mệt mỏi, tất cả lui ra đi!"

Y Tước len lén thở dài, nàng có thể nhận thấy được, tình cảm hai mẹ con này không thế nào tốt đẹp, nhưng chuyện như vậy, nàng cũng không thể xen vào.

"Nhi thần cáo lui. " Khương Vệ quỳ lạy, xong, phẩy tay áo bỏ đi.

Y Tước lúng túng, vội vã đuổi theo cước bộ của hắn.

Khương Vệ đi theo nàng trở lại Giao Thái điện, nghênh ngang ngồi ở chủ vị, thái độ ngạo mạn làm cho Y Tước giận đến độ muốn bỏ chạy, không muốn đứng ở nơi này mà chịu đựng.

"Vương Hậu cũng nghe thấy việc trẫm mới vừa cùng mẫu hậu nói chuyện. "

Y Tước hừ một tiếng, "Nghe được. " Cái loại kịch truyền hình đó, nàng đã xem nhiều, rất biết suy một ra ba. "Chính là vương thượng muốn lập một Tần phi khác làm Vương Hậu. " Nữ nhân cổ đại thật đáng thương, cùng người khác xài chung trượng phu, vẫn không thể oán trách, nếu không chính là phạm vào thất xuất chi tội gì đó.

"Vương Hậu là người đứng đầu Đông cung, Chỉ Tần tương lai là người đứng đầu Tây Cung, hai người sẽ không xung đột. " Khương Vệ nhìn chằm chằm nàng, ý muốn cảnh cáo. "Trẫm không hy vọng sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì. "

Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, nàng không phải là ngu ngốc, dĩ nhiên nghe hiểu được ý chỉ của hắn. "Ngươi sợ ta khi dễ nàng, cho nên tới trước cảnh cáo phải không? Điểm này ngươi có thể yên tâm, cho dù muốn ta đưa cái vương vị này tặng cho nàng ta, ta cũng đồng ý, chỉ cần nhớ giao cho ta tiền chu cấp. "

Hắn bỗng nhíu chặt mày, "Tiền chu cấp ?"

"Ý ta là, chỉ cần có thể cung cấp cho ta ăn mặc vô tận là đủ rồi. " Y Tước đổi lời nói rất nhanh, nhưng thấy ánh mắt của hắn thật quái dị, làm cho nàng thầm mắng mình thật quá không cẩn thận. "Ngươi nhìn cái gì?"

"Nàng đang đùa với ta à?" Khương Vệ nghi ngờ trong lòng. "Cho dù quên chuyện trước kia, ngay cả tính tình cũng thay đổi lớn quá! Vương Hậu, trẫm không thích bị người đùa bỡn. "

Nàng cũng vậy! Nhưng là do ông trời hại, nàng cũng là người bị hại có được hay không.

Y Tước cẩn thận trả lời, mặc dù nàng không đọc qua sách sử, đầu cũng không đủ thông minh, nhưng nàng sẽ không ngoan ngoãn mặc cho người ta ăn hiếp mà không đáp trả. "Ngươi quên ta không nhớ rõ chuyện trước kia sao? Ta trước kia như thế nào, ta không có biện pháp trả lời ngươi. "

"Ở trước mặt trẫm không cho phép dùng ngươi với ta, lần sau Vương Hậu nên nhớ điểm này. " Nói xong, hắn giống như không muốn ở lại dù chỉ một giây biến nhanh như gió.

Mặt thở phì phò, lúc này Y Tước mới dám mở miệng mắng. "Thật là không thể giải thích được! Hắn cho rằng hắn là ai? Ta dư hơi hay sao mà muốn lưu lại cái địa phương quỷ quái bị người ta khinh bỉ này?"

Cung nữ bị bộ dáng mắng liên tiếp của nàng làm dọa sợ đến sửng sốt.

"Vương Hậu nương nương?"

Tai nàng giống như điếc, đi qua đi lại một vòng lại một vòng, đem bát đại tổ tông của đối phương, mời ra thăm hỏi.

"Khốn kiếp! Làm hoàng đế rất giỏi sao! Một ngày nào đó ta muốn chạy ra khỏi nơi này...... Thoát được càng xa càng tốt...... "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK