Ngày cưới đang gần kề.
Trầm Tự cũng không đến tìm tôi nữa.
Lý Vãn Tinh đắm chìm trong vui sướng khi sắp bước vào hôn nhân.
Không phải đi chụp ảnh cưới thì cũng là đi xem trang trí lễ cưới.
Trong vài giây ngắn ngủi.
Tôi thực sự cho rằng chị ta giống như cô gái nhỏ đang mong chờ hạnh phúc.
Thật là ngây thơ.
Tôi cố gắng nhắc nhở chị ta: "Trầm Tự không đơn giản vậy đâu."
Chị ta liếc ta một cái, nói:
"Mày đừng có mà chia rẽ bọn tao.”
"Thời gian này tao ở chung với Trầm Tự rất tốt."
Tôi rất phục chị ta, lạnh nhạt nói:
"Lý Vãn Tinh, chị cho là Trầm Tự bị ngu à, sẽ không phát hiện ra bạn gái mình bị đổi sao?"
Ý tôi là đang nhắc nhở chị ta, Trầm Tự không phải dạng hiền lành gì.
Ai ngờ mạch não chị ta lại đơn thuần như vậy.
"Đúng vậy, Trầm Tự phát hiện tao không phải là mày nhưng vẫn không vạch trần tao."
"Cái này nói lên điều gì?
"Nói rằng hắn hài lòng với tao hơn!"
"..."
Tôi đã cảnh cáo rồi.
Tôi đã cảnh cáo rồi.
Có người nôn nóng muốn nhảy vào địa ngục, tôi còn có thể làm gì chứ?
Ngày lễ cưới diễn ra, ba tôi tự mình đưa tay Lý Vãn Tinh lên trên tay của Trầm Tự.
Khoảnh khắc bọn họ hôn nhau, tất cả mọi người đều hoan hô nồng nhiệt.
Cho rằng đây là một kết thúc có hậu.
Tôi không đi tham gia lễ cưới.
Tống Ngự Hàn chỉ nhìn một cái từ xa.
Sau khi quay về liền uống say bí tỉ.
Anh nói:
"Nếu như Vũ Hân còn sống, thì tôi cũng muốn dắt tay em ấy đặt lên tay một người khác."
Đáng tiếc, không có nếu như.
Phải có cách nào để có thể cho Trầm Tự gặp báo ứng chứ?
Nhưng trước mắt, không có một chút đầu mối nào.
Vì hắn quá sạch sẽ, không phạm tội.
Những người như vậy thường đáng sợ nhất.
Giống như một quả lựu đạn hẹn giờ vậy, không biết lúc nào sẽ phát nổ.