“Khởi bẩm Hoàng Thượng, là hoàng hậu cùng quốc trượng (1) và quốc cữu (2).” Nội thị trả lời.
Mặt Liễm Trần trầm xuống, thầm nghĩ, quốc trượng này đã từng giúp mình lên ngôi, mình cũng đối đãi hắn không tệ, không chỉ cho cả nhà hắn thăng quan tiến chức, còn phong hắn làm Hữu tướng, quyền lực ngang ngửa ngoại công (3). Nhưng dạo gần đây hắn ngày càng kiêu ngạo, thường dựa vào vị thế của hoàng hậu, trong triều ngang nhiên đối nghịch với ngoại công, dường như có ý muốn tạo phản.
Liễm Trần sẵn đã bất mãn người nhà của hoàng hậu, bây giờ bọn họ lại tới đây gây náo loạn ầm ĩ, làm phiền Ly tịnh dưỡng, hắn càng thêm giận dữ, mặt hầm hầm, phong thái uy nghiêm bước ra ngoài. Trông thấy hoàng hậu cùng quốc trượng, quốc cữu quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc ỉ ôi, rên rỉ ta thán, Liễm Trần trầm giọng quát: “Các ngươi nhìn lại vị thế của mình coi, gây ầm ĩ như vầy còn ra thể thống gì nữa!?”
“Hoàng Thượng, cầu ngài khai ân! Nô tì chỉ có duy nhất một đứa cháu trai, nếu bị dụng hình như vậy, Lý gia sẽ bị tuyệt hậu!” Hoàng hậu quì tới nắm lấy vạt áo Liễm Trần, mắt rưng rưng van xin.
“Hoàng Thượng, cựu thần chỉ có duy nhất đứa cháu trai để nối dõi, cầu ngài tha nó, cựu thần nguyện thay nó chịu hình phạt, chỉ cầu ngài tha nó lần này, Hoàng Thượng khai ân! Nói xong, quốc trượng không ngừng dập đầu, bên cạnh, quốc cữu lại khóc không thành tiếng, thầm nghĩ: vốn dĩ mình cho con vào cung làm thị vệ, là muốn nó làm chừng hai năm, sẽ cầu Hoàng thượng thăng cấp bật cho nó, nó sẽ có quyền lực trong quân đội, cơ hội thăng tiến nữa cũng cao, không thể tưởng tượng được hôm nay nó cư nhiên chọc giận hoàng đế, liền chịu hình phạt thê thảm, nghe được tin tức từ trong cung truyền đến, vội vàng cùng phụ thân tiến cung, cầu hoàng hậu muội muội cùng đi biện hộ. Lý gia ta vốn không có nhiều con cháu nối dòng, đến đời phụ thân ta, chỉ có hai người con là ta và muội muội, mà ta đây tuổi đã cao, cũng gần đến năm mươi, lại chỉ có một đứa con, mặc dù cưới vợ bé rất nhiều, nhưng vẫn không có thêm một đứa con nối dòng, đứa con duy nhất này nếu chịu hình phạt bị thiến đi, Lý gia chắc chắn sẽ tuyệt hậu. Hắn nhất thời đau xót, hai cha con họ không ngừng dập đầu xuống đất, chỉ chốc lát trên đầu đã máu chảy đầm đìa.
Liễm Trần lúc này mới nhớ ra, đám thị vệ bị lôi đi hành hình vừa rồi hình như có cháu trai của hòang hậu, chợt nhớ lại những lời lẽ dâm tục của bọn chúng đối với Ly, sắc mặt hắn càng âm u.
Thấy hoàng đế trầm mặc không nói, hoàng hậu trong lòng nghi hoặc: cháu của mình sao lại gây ra đại họa như vậy? Nhưng lại không dám hỏi hoàng đế, nàng nhìn cha mình cả đầu đã bạc mà khóc nhòe hai mắt, lại nhìn huynh trưởng gần được năm mươi khóc không thành tiếng, khóc đến ngã xuống đất, trong lòng nàng cực kỳ bi thương, nắm chặt vạt áo Liễm Trần, khóc lóc nói: “Hoàng Thượng, cầu ngài khai ân, niệm tình ta và ngài dù gì cũng kết tóc phu thê, Hoàng Thượng, khai ân!” Nhìn thấy ba người như vậy, Liễm Trần thầm nghĩ: bây giờ cũng chưa phải lúc làm bọn chúng mất mặt, tạm thời bỏ qua cho tên khốn kia đi! Liền mở miệng nói: “Nếu đều là người trong nhà, vậy tha hắn đi! Người đâu, mau đỡ hoàng hậu, quốc trượng, quốc cữu đứng dậy! Mang Lý thị vệ đang trong thiên lao kia ra đây!”
Ba người lộ vẻ vui mừng, liền dập đầu tạ ơn, chỉ chốc lát sau, thị vệ đưa tới cháu trái của hòang hậu, cả người đầy máu, cũng đã ngất đi. Ba người vội đến bên cáng cứu thương, quốc trượng run rẩy đưa tay tháo tiết khố cháu ngoại của mình ra, vừa nhìn thấy, liền như người bị sét đánh, kêu to một tiếng: “Trời ơi!”, ngã ra phía sau, ngất đi. Quốc cữu vội đỡ lấy lão phụ, biết ái nhi đã bị dụng hình, chợt thấy trước mắt tối sầm lại, tòan thân run rẩy, nội thị đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn.
Hoàng hậu tuyệt vọng nhìn cháu trai của mình, tuy gọi là cháu trai, nhưng cũng xấp xỉ tuổi nàng, hai người thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, rất thân thiết, giờ phút này nhìn thấy hắn miệng đầy máu, hiển nhiên lưỡi đã bị cắt đi, tiết khố nơi hạ thân cũng máu chảy đầm đìa, nơi cổ tay cổ chân máu tràn ra không ngừng, chắc chắn gân tay gân chân cũng bị cắt đứt rồi!
Hoàng hậu cực kỳ bi ai, khóc rống lên, Liễm Trần trong lòng âm thầm tỏ ý vui mừng, nhưng trên mặt lại lạnh lùng quát: “Bọn nô tài các ngươi, sao xuống tay nhanh như vậy?”
Đám thị vệ sợ tới mức cúi đầu chùng mắt, trầm mặc không nói, thầm nghĩ: không phải Hoàng Thượng ra lệnh mau lôi bọn chúng đi dụng hình sao? Ai, làm hòang đế đúng là muốn nói gì cũng được! Mà tên kia cũng xui xẻo, hắn là kẻ đầu tiên bị hành hình!
Liễm Trần nhẹ nhàng đỡ hoàng hậu dậy, ra vẻ bất đắc dĩ, an ủi: “Hoàng hậu, trẫm cũng không nghĩ chuyện lại thành như vậy, bọn nô tài này ra tay quá nhanh, bây giờ thì ván đã đóng thuyền, không thể cứu vãn!” Nói xong, quay mặt hướng quốc cữu nói: “Quốc cữu, ngươi tạm thời cùng quốc trượng hồi phủ đi, trẫm lập tức phái ngự y tốt nhất đến chỗ ngươi chữa trị cho quốc trượng cùng Lý thị vệ, ngươi yên tâm!”
Quốc cữu lòng đầy căm hận, thầm nghĩ: “Tên cẩu hoàng đế, không niệm tình ân đức của nhà ta lúc trước thề sống chết dìu hắn lên ngôi vị hoàng đế, bây giờ vô cớ hành hạ ái nhi của ta ra nông nỗi này, mà lại còn hời hợt được!” Quốc cữu trong lòng mặc dù hận, nhưng trên mặt cũng không dám có chút bi phẫn. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải báo thù đoạn tử tuyệt tôn.
Ba người nức nở cáo lui, vừa đi vừa khóc sướt mướt. Liễm Trần cảm thấy ác khí trong ngực mình tan đi không ít, mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, xoay người trở vào Nguyệt Hoa điện. Bọn thị vệ đứng lặng xung quanh không rét mà run…
Liễm Trần nhẹ nhàng đi đến bên giường, chợt nhớ ra khi nãy mình phải rón rén bước ra ngoài Nguyệt Hoa điện để Ly không giật mình tỉnh giấc, tự hỏi chính mình, sao lại phải cẩn thận như vậy? Y ta chỉ là một tên nô tài, mặc dù chính mình đã tổn thương y, nhưng cũng không cần phải bận tâm, dù sao y từng giở trò đại nghịch bất đạo với mình, y phải chết là lẽ dĩ nhiên! Nhất thời vẻ mặt hầm hầm tự giận dỗi chính mình, ngồi xuống bên giường, nhíu mày nhìn chằm chằm Ly đang mê man.
Thật lâu sau, hai mắt Li khẽ giật giật, chậm rãi mở ra, thấy Liễm Trần vẻ mặt âm trầm nhìn mình chăm chú, nhất thời vừa thích, vừa bi thương, thầm nghĩ: hắn lo lắng cho ta sao? Không, hắn chỉ đang lo lắng nếu ta chết thật, quả là nhẹ nhàng! Hắn như thế nào lo lắng ta, hắn chỉ xem ta là thế thân của bảo bảo, ta chỉ là một nô tài thấp hèn, là tên nô tài hắn mặc nhiên làm gì cũng được! Ly chợt cảm thấy lòng đau như cắt, tim như bị dao cắt từng đường từng đường, vết thương trên đầu cũng đau buốt, đầu như sắp nổ tung ra! Ly nhẹ vỗ vỗ vào đầu, từng giọt lệ trong suốt trào ra từ đôi con ngươi đen láy.
Thấy y tỉnh lại, Liễm Trần vô cùng vui mừng, rồi lại thấy y lệ rơi lã chã, trong lòng đau xót, liền cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng mặt Ly lên, đưa lưỡi liếm khô từng giọt nước mắt, thì thầm hỏi: “Đau không?”
Ly thấy hắn đối với mình thật ôn nhu, vốn dĩ cực kì vui sướng, nhưng chợt nghĩ đến: hắn chỉ là đang an ủi bảo bảo của hắn, hắn chỉ xem ta là thế thân của bảo bảo, hắn vô cùng hận ta đêm đó đã cưỡng bức hắn, làm gì trong lòng hắn thật nghĩ đến ta? Nghĩ thế, một trận nước mắt từ sâu trong lòng Ly trào ra, lệ không ngừng rơi.
Từ mười tám tuổi, Ly đã luôn bên cạnh Liễm Trần. Lần đầu tiên gặp hắn, Ly liền ôm vào lòng một mối tình si. Mặc dù Ly đã ngoài ba mươi, nhưng đối với chuyện tình cảm lại vô cùng ngây ngô, hắn như một thiếu niên khờ khạo trong mối tình đầu, không nhận ra được mùi vị của tình yêu. Mặt khác, Liễm Trần thật là một đế vương cứng đầu cứng cổ, không chịu thừa nhận tình cảm của mình. Hai người mặc dù có tình ý với nhau, ngay lúc này lại như “ông nói gà bà nói vịt” (4), chả ai hiểu rõ được tâm ý đối phương.
Thấy Ly rơi lệ càng lúc càng dữ dội, Liễm Trần bỗng nhiên luống cuống, chỉ nghĩ là Ly đau đến chảy nước mắt, liền gọi ngự y. Ngự y chẩn trị cho Ly, nhìn thấy y mặt đẫm lệ, thầm nghĩ: vết thương dù là có đau thật, cũng không tới nổi khiến một đấng nam nhi khóc như thế này. Ngự y dù gì cũng là người từng trải, lập tức sáng tỏ, nguyên do khiến Ly khóc nhiều như vậy nhất định là vì hoàng đế. Nhưng ông cũng không tiện nhiều lời, chỉ nói có lẽ là do vết thương nhói đau.
“Vậy còn không mau cấp thuốc cho y uống?” Liễm Trần nhướng mày, vội la lên.
“Vâng!” Ngự y thầm nghĩ: aiz, phải lo mau mau cấp thuốc giảm đau thôi, bằng không, hoàng đế mà nổi điên lên chắc mình chết mất! Ông vội vàng lấy ra một viên viên thuốc đưa vào miệng Ly.
Thấy Ly đã nuốt thuốc, Liễm Trần vội hỏi: “Đỡ đau chưa?”
Ly gật gật đầu, cũng không thèm nhìn hắn, xoay mặt vào tường, ra vẻ muốn ngủ, thầm nghĩ: Ta không phải vì vết thương trên đầu mà đau, ta là đau lòng kìa! Con người ngươi sao cứ mập mờ, lúc thì mưa dông, lúc thì trời quang mây tạnh, lúc lại sóng gió mịt mù, lòng ngươi vốn dĩ không có ta, còn ra vẻ quan tâm ta làm gì? Ngươi là bậc đế vương cao cao tại thượng, là tiểu bất điểm ta yêu nhất, nếu ngươi muốn trả thù ta, ta chẳng thể có nửa câu oán hận, ngay bây giờ ngươi cứ việc lấy đi cái mạng quèn này đi! Nhưng ngươi lại cố tình muốn kéo dài thời gian để hành hạ ta, ngươi vốn biết rõ mình đang xem ta là thế thân của bảo bảo, lại đối với ta thật dịu dàng, như vậy so với ngươi lấy mạng ta còn khó chịu hơn! Ta tình nguyện cho phép ngươi một đao giết ta, còn hơn để ngươi xem ta là thế thân của kẻ khác! Ly càng nghĩ càng khổ sở, lén lút giấu mặt vào giường, lệ lại tuôn rơi.
Liễm Trần thấy mình ôn ngôn nhuyễn ngữ (5) với y, lại bị y tránh mặt, bộ dạng rất hờ hững, liền giận dữ, mặt trầm xuống, định đưa tay xoay người y nhìn thẳng vào mình, nhưng chợt nhìn thấy miếng vải trắng quấn trên đầu y, liền khựng lại giữa đường, lòng thầm thở dài, rụt tay trở về, thầm nghĩ: chắc là y giận ta làm y bị thương. Thôi vậy!
Trầm ngâm một lát, nhìn vào lưng Ly, nhẹ giọng nói: “Trẫm đến ngự thư phòng phê sổ sách, tối lại đến thăm ngươi! Rồi hắn xoay người nhìn ngự y, lạnh lùng nói: “Ngươi hầu hạ cẩn thận!” Nói xong liền xoay người rời khỏi điện.