Rời khỏi bệnh viện, Trần Thâm đưa tôi ra bờ biển để đi dạo, giải sầu.
Tôi có một bụng từ ngữ muốn nói với anh ấy, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Có lẽ tôi sợ khi nói ra chuyện này, tôi sẽ mất đi Trần Thâm, mất đi Hạo Hạo, mất đi tất cả những gì mình đang có.
Tôi thực sự là một con người ích kỷ...
Không biết đã đi được bao lâu, Trần Thâm đột nhiên giữ tôi lại: "Bên kia có xích đu, em muốn ngồi không?"
Tôi hiện tại không có chút tâm trạng nào.
Trần Thâm vẫn kéo tôi qua, để tôi ngồi xuống, nắm chắc sợi dây thừng hai bên: "Yên tâm, không cần sợ, anh sẽ ở phía sau em."
Nói xong, anh liền hơi dùng sức, đẩy tôi về phía trước.
Cả người tôi giống như bay lên!
Phía trước là biển rộng lớn, ánh trăng sáng dịu dàng.
Gió biển phả vào mặt, tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình thực sự trở thành một con mòng biển, bay tự do trên bầu trời, tạm thời vứt bỏ tất cả những rắc rối ra sau lưng.
Khi rơi xuống, cảm giác cơ thể không trọng lượng.
Nhưng khi cảm nhận được bàn tay to lớn ấy đặt sau lưng, lòng tôi tràn ngập sự an toàn.
Chơi một hồi lâu, Trần Thâm mới dừng lại, cười hỏi: "Tâm trạng em thế nào rồi?"
Tôi nghiêng đầu, ánh sao mờ ảo chiếu rọi trong mắt anh, đôi mắt ấy giống như mặt biển, vô cùng yên tĩnh dưới ánh trăng.
Lúc này, tôi không thấy rõ mặt Trần Thâm, chỉ cảm thấy mình như đang được bao bọc bởi một hồ nước ấm, từng chút từng chút một được trấn an.
Chuyện anh dẫn tôi đi xích đu, dường như giúp tôi lấy lại chút ký ức.
Trong bữa ăn, tôi không thể giữ được sự kiên nhẫn nữa mà hỏi: "Bác sĩ đã kê toa cho em những loại thuốc nào? Có thể làm cho em trong khoảng thời gian ngắn tốt lên sao?"
"Bác sĩ không kê đơn thuốc, chỉ nói với anh bồi dưỡng cho em nhiều hơn. Trong khoảng một tháng, chúng ta liền đi đón Hạo Hạo về nhà."
"Vậy việc công ty bây giờ phải làm sao?"
"Ngày mai anh đến công ty sắp xếp công việc cho thỏa đáng, có thể nghỉ dài ngày cùng em."
Tôi nhìn anh, muốn nói nhưng lại thôi. Cảm thấy anh không cần vì tôi làm đến mức này, anh cũng không mắc nợ tôi cái gì, ngược lại tôi mới là người có lỗi với anh.
Suy nghĩ vậy nhưng trái tim tôi lại hy vọng rằng anh có thể cùng tôi đi qua những ngày tháng khó khăn này.
Ngày hôm sau.
Tôi thức dậy, đi xuống cầu thang liền thấy Phương Phương.
Là Trần Thâm phái người đón Phương Phương tới.
"Cậu có danh sách những người ngày đó tham gia họp lớp không?"
"Mình tìm lớp trưởng hỏi một chút."
Không cần tôi giải thích nhiều, Phương Phương biết tôi muốn làm gì: "Nhưng nếu tìm được cha ruột của Hạo Hạo, cậu tính sẽ làm gì?"
Tôi trầm mặc, tạm thời không nghĩ tới vấn đề này, chỉ muốn biết cha ruột của Hạo Hạo là ai.
Nếu đã là sự thật thì dù sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện.
Chi bằng tự mình đào ra.
Không cần sau này mỗi ngày đều lo lắng, đề phòng.
Phương Phương khuyên tôi: "Hay là quên đi, sự tình đã qua lâu như vậy, nếu như cậu nhắc lại, để cho bên ngoài biết Hạo Hạo không phải là con của Trần Thâm, chỉ sợ sẽ náo loạn hết lên."
"Còn nữa, chuyện này cậu nên thương lượng trước với Trần Thâm."
13.
Tôi không tán thành với đề nghị này của Phương Phương lắm, đã để cho Trần Thâm đổ vỏ thì cũng là thái quá lắm rồi, đằng này lại còn bảo anh hỗ trợ tìm cha ruột của Hạo Hạo!
Trừ phi Trần Thâm thật sự là bồ tát, Phật tổ tái thế.
Nhưng nếu không có Trần Thâm hỗ trợ, chỉ dựa vào sức mình, thật sự không biết làm thế nào để điều tra ra được.
Vì thế mỗi ngày tôi đều tự mình xuống bếp, nấu ăn cho Trần Thâm.
Đối tốt với anh bằng tất cả sự dịu dàng và chu đáo.
Cho kẹo trước rồi tát, có quá đáng lắm không?
Mọi chuyện kéo dài như vậy khoảng nửa tháng.
"Em có phải có chuyện gì muốn nói với anh?" Trần Thâm hỏi.
Tôi thiếu chút nữa là cầm chắc cán dao, thế mà lại bị anh nhìn thấu.
Tôi rất hoảng loạn, không hề có sự chuẩn bị tâm lý trước với tình huống này: "Không có a, anh nghĩ nhiều rồi, em đối xử tốt với anh, đơn giản vì anh là chồng của em."
"Lần đầu tiên, nghe em gọi anh bằng chồng."
Ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn chùm pha lê từ trên đầu chúng tôi chiếu xuống, phản chiếu lên đôi mắt nhẹ cong của Trần Thâm.
Không ngờ anh ấy lại quan tâm đến việc này.
Xét cho cùng, chúng tôi kết hôn đâu phải vì yêu nhau.
Thời gian trôi qua, vầng trăng tròn vành vạnh từ từ nhô lên trên bầu trời còn vương màu hoàng hôn.
Trần Thâm đưa tôi đi vòng đu quay.
Khi vòng đu quay bắt đầu chậm rãi, anh ấy nói với tôi: "Khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, mọi điều ước được cầu nguyện ở đây chắc chắn sẽ thành hiện thực."
Tôi không ngờ Trần Thâm lại tin vào loại truyện cổ tích viển vông này.
Khi lên đến điểm cao nhất, tôi không ước mà lấy hết can đảm hỏi anh: “Trần Thâm, tại sao anh lại cưới em?”
“Nếu là vì thương cảm em thì em không cần.”
Anh nhìn tôi chằm chằm, bóng tối thăm thẳm trong đôi mắt ấy gần như nhấn chìm tôi, khiến tôi chỉ biết né tránh để thoát ra.
"Có một số thứ, anh chưa thể cho em được câu trả lời."
"Nhưng anh có thể đảm bảo rằng, anh cưới em không phải vì lòng thương cảm."
Sau đó, không ai trong chúng tôi nhắc lại chuyện ấy.
Cho đến khi tôi về nhà.
Hoắc Vân đang đợi ở ngoài cổng, nở một nụ cười dịu dàng, trông cô ấy dường như vô hại với mọi vật: “Trần Thâm, Thiên Ca, hai người hẹn hò về rồi à?”
Cùng lúc đó, anh chủ động nắm lấy bàn tay tôi và siết chặt.
Tôi thấy rõ ràng sắc mặt của Hoắc Vân trở nên khó coi, nhưng cô ta vẫn gượng cười: “Không có gì, chỉ là dì bảo tôi qua kiểm tra Thiên Ca.”
Trước khi Trần Thâm kịp lên tiếng, tôi đã từ chối.
Nhưng Trần Thâm lại ấn vai tôi và nói: "Để Hoắc Vân khám cho em và kê đơn thuốc, sau đó em sẽ sớm hồi phục."
"Nếu em muốn gặp Hạo Hạo sớm.”