“Dạ, xem ra dân phụ đều đã quên,mời Thái Hậu vào đây ngồi.” Khương Thị mau mau mời khách quý vào cửa, vội vàng rót một chén nước, nở ra nụ cười có chút xấu hổ nói:“Trong nhà không có gì để chiêu đãi , chỉ có nước sôi mà thôi……”.
Hoàng thái hậu tươi cười chân thành nhận lấy chén nước,“Ta chính cảm thấy khát nước! Có nước uống thật sự là quá tốt.”.
Khương Thị nghe vậy, không ngừng mang nước trong ấm đi ra, đồng thời cũng chia cho những người khác.
“Tất cả các ngươi đều ra bên ngoài chờ, ta và Công Tôn phu nhân muốn một mình tâm sự.” Hoàng thái hậu đợi bọn hắn dùng nước xong, mới cố ý kêu bọn họ rời khỏi.
Khương Thị nhìn hoàng thái hậu thận trọng có chút khó hiểu, bất quá vẫn yên lặng chờ nàng mở miệng.
“Ngươi cũng đừng đứng im đó,cũng nên ngồi xuống,tránh cho ta đầu nâng quá cao .” Hoàng thái hậu cũng muốn nàng ngồi xuống.
Khương Thị khiếp sợ nói:“Dân phụ không dám.”.
“Ngươi không ngồi, vậy thì ta cũng đứng .” Nói vừa xong, hoàng thái hậu liền làm bộ đứng dậy.
Khương Thị nào dám để cho hoàng thái hậu đứng nói chuyện, đành phải nghe lời làm theo, trong lòng cảm thấy bất an.
Hoàng thái hậu chăm chú nhìn khuôn mặt Khương Thị nhiều lần trải qua tang thương, cùng với xiêm y có nhiều chổ vá, bởi vậy có thể thấy được cuộc sống rất kham khổ, vì thế, trong lòng của nàng cảm thấy buồn phiền.“Thật ra thì ta nên sớm đến đây,trước khi tiên đế lâm chung nói đi nói lại muốn ta nhớ kỹ, phải chăm sóc cuộc sống nửa đời sau của hai người thật tốt, bởi vì hắn thực xin lỗi các ngươi……”.
“Thái Hậu đừng nói như vậy, tiên phu là vì tiên đế tận trung, ông ấy chết là đáng giá .” Nháy mắt hai mắt của Khương thị đẫm lệ mông lung, cổ họng nghẹn lại,“Dân phụ chưa bao giờ oán……”.
Hoàng thái hậu lại thở dài thật sâu.“Tuy rằng ngươi nói như vậy, nhưng mà di mệnh tiên đế vẫn như cũ không thể quên, chẳng qua là không phải bỗng dưng tặng cho ngân lượng châu báu, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không nhận, cho nên chỉ có thể âm thầm phái người điều tra nghe ngóng, biết được tình hình cuộc sống gần đây các của hai mẹ con, để cung cấp đúng lúc, khổ nổi không tìm thấy cơ hội.”.
Khương Thị thấy vậy thì thong suốt.“Chỉ cần mỗi ngày không gặp khó khăn, ba bữa có thể ấm no, dân phụ đã cho là đủ.”.
“Nhưng mà Linh lung đâu? Nếu tính tuổi, năm nay con bé cũng đã mười lăm, không thể để con bé luôn luôn tại đầu đường làm xiếc, con gái xuất đầu lộ diện bên ngoài không tốt lắm.” Nàng nhớ rõ nhiều năm trước có gặp qua nha đầu kia.
“Đây là mệnh của con bé, chẳng trách ai.” Lời nói của Hoàng thái hậu làm cho Khương Thị rùng mình, nàng làm mẫu thân làm saolại không đau lòng.
Hoàng thái hậu là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp bà nắm bàn tay thô ráp gầy yếu của Khương Thị.“Đây là mục đích hôm nay ta đến, ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng cho Linh Lung tiến cung.”.
“Tiến cung?” Sắc mặt của Khương Khị phút chốc mất hết huyết sắc, cả người như bị chấn động.“Không, không…… Thái Hậu kêu Linh Lung tiến cung làm cái gì?” Nàng đã chịu nhiều đau khổ và ép buộc lắm rồi.
“Ngươi đừng hoảng hốt……” Hoàng thái hậu dịu dàng an ủi Khương Thị không khống chế được cảm xúc,“Ta nghe thám tử hồi báo, nàng là người kiên cường, là một cô nương trọng tình trọng nghĩa, cho nên mới hy vọng con bé có thể giúp ta một việc, ta có thể thề với trời, tuyệt không có nửa điểm nguy hiểm.”.
Một tay Khương Thị ôm tim đập cấp tốc trong ngực, sợ hãi hỏi:“Thái Hậu muốn Linh Lung giúp đỡ cái gì?”.
“Nghe ta chậm rãi nói cho ngươi……”.
Hai nữ nhân bắt đầu lặng lẽ nói……
Quế công công lên tiếng gọi làm hoàng thái hậu chợt tỉnh,“Thái Hậu, chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi, nói ra chỉ là tăng thêm thương cảm thôi.”.
“Tiểu Quế Tử, nguyện vọng tiên đế phải để ai gia hoàn thành .Nếu đứa nhỏ Linh Lung này thật sự vô duyên trở thành con dâu ai gia, ai gia sẽ thu nàng làm nghĩa nữ, nói tóm lại, không thể trơ mắt nhìn nàng ngày ngày khổ cực lại chẳng quan tâm.” Hoàng thái hậu hạ quyết tâm nói.
Quế công công kính cẩn nói:“ Tất cả nô tài đều hiểu được .”.
Hoàng thái hậu vuốt ngọc bích trên tay.“Vậy thay ai gia quan sát hai người bọn họ, có phát triển gì, mau chóng bẩm báo cho ai gia biết.”.
“Dạ.”.
………….
Hôm nay Nạp Lam vẫn là dựa theo lịch trình mỗi ngày làm việc, ở ngự thư phòng phê xong một đống tấu chương,rồi lại tiếp kiến vài vị đại thần, nhưng mà sắc mặt hắn buộc chặt dường như có thể dùng gió thổi mưa giông trước cơn bão để hình dung, Tiểu Thuận Tử thấy mồ hôi ướt đẫm, đơn giản là buổi chiều tỷ thí với Tinh Lung lại thất bại, e sợ chủ tử nổi đóa,ngay cả chính mình cũng sẽ bị vạ lây, vì thế vẫn lo lắng đề phòng.
Nhìn sắc trời bên ngoài một chút,Tiểu Thuận Tử mắt thấy màn đêm buông xuống, nhưng chư vị đại thần còn chưa xong. Thật sự là người không biết nhìn sắc mặt…… nha! Hắn thật sự là đần,hiện tại mới nghĩ đến, cái này có thể làm chủ tử giảm nhiệt khí. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng rón rén chạy ra ngoài cửa, thấp giọng nói với thái giám bên ngoài vài câu, muốn bọn họ đi làm.
Thật vất vả một đám đại thần mới rời đi, khuôn mặt tuấn tú Nạp Lam bình tĩnh, đem tấu chương phê tốt tùy ý ném.“Trẫm mệt mỏi, còn lại ngày mai làm tiếp.”.
“Dạ, Hoàng Thượng.” Tiểu Thuận Tử nhắm mắt đi theo phía sau.
Bởi vì diện tích hoàng cung rất lớn, bởi vậy đều là lấy kiệu thay đi bộ,Nạp Lam ngồi lên kiệu liền nhắm mắt dưỡng thần,cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Tựa hồ vừa nhắm mắt lại, chợt nghe gặp Tiểu Thuận Tử bên ngoài hô:“Hoàng Thượng mời hạ kiệu.”.
Nạp Lam còn buồn ngủ bước ra khỏi kiệu, mới ngẩng đầu lên, liền phát hiện đứng sừng sững ở trước mắt không phải Hoàng Cực Điện.“Đây là nơi nào?”.
“Hồi Hoàng Thượng, đây là Cam Lộ Điện.”.
Nạp Lam không kiên nhẫn liếc mắt sang hắn.“Phế ngôn! Trẫm đương nhiên biết nơi này là Cam Lộ Điện, vấn đề là ngươi đưa trẫm đến nơi đây làm cái gì?”.
Tiểu Thuận Tử ái muội nói:“Đương nhiên để cho Hoàng Thượng nghỉ ngơi .Mời Hoàng Thượng”.