Ta thay một bộ y phục màu hoa hải đường, đeo thêm trang sức rồi cùng Bảo Châu xuất phát đi ngoại thành.
Dòng sông tĩnh lặng xuyên qua rừng cây, mặt sông đóng băng lấp lánh giữa thời tiết lạnh giá, mười dặm hoa mai nở rộ hai bên bờ, đẹp đến khó tin vào mắt mình.
Quả thực là một nơi hoàn hảo giúp người ta khuây khỏa.
Thân là tiểu thư của Khương gia, thân phận tôn quý, ta không cần đến quá sớm nhưng cũng không nên quá muộn, chỉ cần đến sớm hơn Quý phi một lúc là được.
Ta dạo bước bên bờ sông, đang cùng cười đùa với Bảo Châu thì đụng mặt Khúc Anh cũng đang đi dạo gần đó.
Nàng ta đang kiễng chân, vươn tay với lấy một cành mai trên cao, vừa nhìn thấy ta thì không cẩn thận trượt chân ngã sóng soài ra mặt đất, đôi mắt ngay lập tức rưng rưng.
“Khương…Khương cô nương, đã lâu không gặp.”
Trông nàng ta có vẻ đáng thương, ta định bước lên trước dìu nàng ta đứng dậy nhưng lại thấy nàng ta sợ hãi lùi lại phía sau, làm như ta là ác thú không bằng. Sau đó có lẽ nhận ra bản thân hành động không đúng, Khúc Anh nhìn ta đầy áy náy.
Ta không nói gì, chỉ im lặng thu tay về.
Cũng không hiểu sao nàng ta lại sợ ta đến vậy.
Hôn sự của ta và Thái tử quả thực là vì nàng ta nên mới không thành, dựa vào thế lực của Khương gia, muốn đối phó với nàng ta là chuyện dễ như trở bàn tay. Có điều, Khương gia chúng ta chưa từng gây khó dễ gì cho Khúc Anh cả. Vậy mà nàng ta cứ nhìn thấy ta là lại nơm nớp lo sợ chẳng biết vì lý do gì.
Ta thu tay về, cúi đầu nhìn nàng ta: “Khúc cô nương, đúng là đã lâu không gặp.”
Kể từ lần gặp nhau bên đường đó ta không còn gặp lại nàng ta lần nào.
“Anh Nhi, sao nàng lại ngồi trên đất?”
Thái tử bước đến đỡ nàng ta đứng dậy, nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của người trong lòng, hắn liền lộ ra biểu cảm thương xót, cởi áo choàng khoác lên người Khúc Anh.
Nhìn thấy ta đứng bên cạnh, không kịp đợi ta hành lễ sắc mặt hắn đã tối sầm: “Khúc cô nương nếu có điều gì bất mãn cứ đến tìm ta, mong cô đừng làm khó nàng ấy.”
16.
Nghe xong câu này của hắn ta thật sự cạn lời.
“Ta chỉ đi ngang qua đây, đúng lúc gặp được Khúc cô nương, nàng ấy tự mình trượt chân ngã, chuyện này không liên quan đến ta.”
Thái tử hơi bất ngờ, quay đầu lại nhìn Khúc Anh: “Anh Nhi, chuyện là như vậy sao?”
Khúc Anh không biết vì lý do gì bắt đầu òa khóc, khóc đến nỗi không nói được thành lời. Cứ làm như ta bắt nạt nàng ta mà nàng ta không dám nói ra vậy.
“Không ngờ tiểu thư Khương gia lại là người như vậy. Anh Nhi trước giờ vốn nhát gan, bản tính đơn thuần, không gây thù chuốc oán với người khác. Nếu như Khương cô nương chịu xin lỗi, chuyện này ta sẽ không tiếp tục truy cứu.”
Khúc Anh đang thu mình trong tấm áo choàng khóc rưng rức cũng len lén nhìn về phía bên này.
Một trận gió lạnh thổi qua, ta nhìn Khúc Anh một cách chăm chú, giống như lần đầu tiên gặp nàng ta ở điện Thái tử vậy.
Lúc đó ánh mắt nàng ta vẫn còn trong sáng đơn thuần, vậy mà mới chỉ ở kinh thành một thời gian đã học được không ít thủ đoạn hèn hạ.
Ta không muốn tranh cãi nhiều, nhưng cũng sẽ không cho phép bất cứ ai chèn ép mình một cách vô lý.
“Đều là lỗi của thần nữ. Sớm biết Khúc cô nương nhút nhát như vậy, thần nữ tuyệt đối sẽ không đi dạo ở đây, không nên bất cẩn để Khúc cô nương nhìn thấy.”
“Sau này chỉ cần nơi nào có Khúc cô nương, thần nữ nhất định sẽ tránh xa ba dặm, tuyệt đối không xuất hiện trong tầm mắt của Khúc cô nương.”
Từng câu từng chữ ngập tràn châm biếm của ta khiến cho hai người đó ngỡ ngàng.
Có lẽ bọn họ đều đã quá quen với hình tượng tiểu thư đài các của ta, không nghĩ rằng ta cũng là một người miệng lưỡi sắc bén như vậy.
Thực ra chính ta cũng không ngờ đến. Hình như gần đây ta bắt đầu trở nên ngày càng không biết kiêng nể gì, nhưng như vậy cũng chẳng phải chuyện gì xấu.
Ta cười nhạt: “Để tạ lỗi, ta sẽ cho người hái giúp Khúc cô nương nhành hoa mai đó.”
Bảo Châu hiểu ý liền chạy đến bên cây mai, bắt chước dáng vẻ yêu kiều của Khúc Anh vươn tay với lấy cành mai trên cao, sau đó la lên một tiếng, trượt chân ngã sóng soài trên nền tuyết.
Ta tận mắt nhìn thấy con bé tự véo mạnh chân mình, đôi mắt rưng rưng đỏ hồng, tủi thân quay sang nói với ta.
“Tiểu thư, có người dọa nô tỳ, làm nô tỳ trượt chân ngã. Tiểu thư, người phải làm chủ cho nô tỳ. “