Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Đan Đan cười khi nghe Diệp Tu nói những lời đó, cô không biết những lời đó có phải đang an ủi cô hay không, nhưng cô vẫn thấy rất vui. Cô đẩy Diệp Tu ra, kéo cổ áo anh xuống, hôn nhẹ lên môi anh một cái. Diệp Tu sững sờ, anh nhìn vào mắt Tống Đan Đan, đôi mắt cô rất đẹp, đẹp như bầu trời đêm. Anh cúi người theo bản năng, hôn nhẹ lên đôi mắt của cô, rồi xuống mũi, chạm nhẹ vào môi cô. Một luồng tê dại chạy khắp các mạch máu của anh, khiến cả người anh nóng lên, cảm thấy thật thích.

Dù sao cả hai cũng đã hôn một lần rồi, lần này là Tống Đan Đan chủ động hôn Diệp Tu, cô ngậm lấy môi của anh, cắn cắn mút mút, Diệp Tu không chịu nổi, môi có chút ngứa, anh muốn nhiều hơn nữa. Cô bị anh hôn đến hít thở không thông, nhìn ánh mắt của Diệp Tu say mê nhìn cô khiến tim cô đập thình thịch, chưa bao giờ anh nhìn cô với ánh mắt đó cả.

Tống Đan Đan vươn tay cởi chiếc áo sơ mi mà Diệp Tu đang mặc, anh ngây ngốc nhìn theo động tác của cô, cô hôn lên cổ anh rồi xuống ngực, ngậm lấy hạt đậu nhỏ trước ngực anh. Diệp Tu thở hắt ra một hơi, cảm giác này còn tê dại hơn cả lúc anh hôn cô, bụng dưới anh lại dâng lên một trận đau đớn, bộ vị nào đó lại sưng lên. Giống như lần trước, Diệp Tu nắm lấy tay của Tống Đan Đan đặt ở bộ vị đang sưng lên đó giúp anh thoải mái nhưng rồi Diệp Tu sực nhớ lại bữa trước cô không thích xoa cho anh mà chạy đi, anh liền sợ hãi buông tay cô ra. Tống Đan Đan có chút kinh ngạc, sau đó liền hiểu nên tự ý chạm đến bộ vị kia của Diệp Tu, anh thõa mãn trầm giọng rên rỉ.

Cô nhìn anh lõa thể trước mặt mình thì không khỏi đỏ mặt, cô đưa tay cởi bộ váy ngủ trên người mình xuống. Ánh mắt của Diệp Tu không tự chủ được nhìn chằm chằm vào thân thể của Tống Đan Đan. Bị Diệp Tu nhìn như vậy Tống Đan Đan có chút xấu hổ, cô nhẹ giọng nói: “Anh có muốn hôn em không?”

“Muốn… anh muốn…”

Tống Đan Đan rõ ràng không phải là đồ ăn, tại sao lại khiến anh thèm muốn như vậy? Diệp Tu đưa tay chạm vào làn da mịn màng của Tống Đan Đan, xúc cảm đến bàn tay anh khiến anh say mê, anh ôm trọn cả người cô vào lòng, cảm giác mềm mại cùng da thịt chạm nhau khiến anh rên khẽ. Diệp Tu cũng học theo cô, anh vươn tay vuốt ve ngực cô, ngậm lấy đỉnh hồng của cô mà mút như đứa trẻ. Diệp Tu thầm cảm thán, cô thật ngon, thật thơm, anh thật sự rất thích cái cảm giác này.

Tống Đan Đan cảm thấy chỗ tư mật của mình không ngừng tiết ra dịch mật vì bị kích thích, dịch mật làm ướt quần lót của cô khiến cô vô cùng khó chịu, có chút ngứa lại cảm thấy vô cùng trống rỗng. Cô vươn tay ôm lấy cổ Diệp Tu không ngừng rên rỉ, Diệp Tu cảm thấy không đủ, anh muốn nghe nhiều hơn nên lực xuống tay hạ miệng cũng không nhẹ khiến cô đau đến nhíu mày. Cô vội vượn tay đẩy anh ra một chút, vẻ mặt anh liền hiện lên vẻ bất mãn.

“Em đau… nhẹ một chút…”

Diệp Tu nghe Tống Đan Đan nói vậy cũng biết mình hơi mạnh tay làm cô đau, nhìn cái giường trước mặt, anh vội bế cô lên nằm đó. Anh muốn ăn cô, ở đó chưa làm anh thõa mãn, anh muốn ăn cô từ trên xuống dưới. Cho dù Diệp Tu có ngốc, nhưng trên phương diện này vẫn phản ứng bình thường, hơn nữa đó là bản năng của đàn ông, không cần cô dạy anh cũng sẽ học rất nhanh. Tống Đan Đan nhìn Diệp Tu cứ nhấm nháp nơi tư mật của cô thật khiến cô không chịu nổi, cô nâng người dậy, đẩy ngã Diệp Tu xuống giường.

Cô cúi người hôn lên môi anh, khi cô quyết định chuyện này thì cũng là lúc cô quyết định ở bên cạnh anh, cho dù sau này có đau khổ, cô cũng chấp nhận. Hôn một lúc cô liền rời khỏi môi của Diệp Tu, tay cầm lấy nam căng to lớn của anh ngồi xuống. Trong khoảnh khắc đó, cả hai liền hét lên một tiếng, Tống Đan Đan bị đau đến muốn chết đi sống lại còn Diệp Tu có cảm giác như mình bị vứt lên chín tầng mây. 

“A… Đan Đan…” Diệp Tu nắm lấy eo của Tống Đan Đan nâng lên hạ xuống khiến cô đau muốn phát khóc, đúng là, có những chuyện căn bản không cần dạy cũng biết.

“A Tu… chậm một chút… em đau…”

Lần đầu tiên hưởng được khoái lạc như vậy, Diệp Tu vốn chẳng nghe được Tống Đan Đan đang nói cái gì, anh ngồi dậy ôm lấy cô lật người cô lại, rút ra một chút lại tiến vào, động tác này khiến cô hít một hơi.

“Em đau!”

Cô gằng giọng nói, đến lúc này Diệp Tu mới thấy nước mắt trên mặt của Tống Đan Đan, anh hốt hoảng dừng lại vội lau nước mắt cho cô.

“Anh xin lỗi… đừng khóc…”

Tống Đan Đan ôm lấy cổ của Diệp Tu tiếp tục hôn, đợi cơn đau qua đi một chút, cô mới ôm chặt lấy Diêp Tu bảo anh tiếp tục, lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt mất lý trí của anh. Anh say mê nhìn ngắm cô, không ngừng ra vào trông thân thể cô càng lúc càng mạnh, tay cũng không an phận mà xoa nắn nơi mềm mại của cô. 

“Đan Đan… anh muốn đi vệ sinh…” Diệp Tu thở dốc nói, đem thân mình rút ra.

Tống Đan Đan thầm thở dài, lại nữa rồi, không phải lần trước đã có kinh nghiệm rồi sao? Khi Diệp Tu chuẩn bị xuống giường liền bị Tống Đan Đan kéo lại, cô còn chưa thỏa mãn nha, không cho phép anh thỏa mãn trước cô. 

“Đan Đan? Anh đi vệ sinh rồi chúng ta tiếp tục nhé?” Diệp Tu cười nói với cô, cảm giác này anh rất thích, anh còn muốn nữa.

Tống Đan Đan không thèm để ý đến lời của Diệp Tu, cô kéo mạnh một cái khiến anh ngã ra giường, cầm chắc lấy tiểu Tu mà ngồi lên, vẫn còn cảm giác đau nhưng lại không đau như lúc đầu. Diệp Tu thở dốc nhìn Tống Đan Đan, anh thật sự sắp chịu không nổi rồi, một trận tê dại xông thẳng lên não, khiến anh không chịu được mà run rẩy. 

“Không được… không được… a… a… anh tiểu mất…” Diệp Tu khổ sở nói.

“Ra đi… anh không phải tiểu đâu…” Tống Đan Đan vừa nói vừa luật động nhanh hơn.

“A… a… a…” 

Diệp Tu gầm lên, không chịu nổi mà phóng thích vào bên trong cô, cảm giác này thực sự rất mất hồn, anh mê muội nhìn Tống Đan Đan nằm bẹp trên người mình. Cô cũng thở dốc, mệt quá, loại vận động này thực sự rất mệt, cô mềm oặt nằm sang một bên. Khi cô nhắm mắt định nghỉ ngơi thì cảm nhận được bàn tay nào đó đang di chuyển khắp cơ thể cô. Cô mở mắt ra mệt mỏi nhìn Diệp Tu liền thấy anh đáng thương hề hề nói.

“Anh còn muốn…”

Tống Đan Đan thở dài một hơi, không ngờ người nào đó đã từ cừu ngốc tiến hóa thành sói ngốc rồi.

“Anh muốn thì làm đi, em mệt rồi”

Nghe được Tống Đan Đan cho phép, Diệp Tu vui vẻ như kẻ trộm được kẹo, lại lần nữa tiến đến ăn ăn cô. Cảm giác này thật thích, thật thoải mái, ngày nào anh cũng sẽ ăn ăn cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK