• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[08]

Khi trở về sân tập, tôi cảm thấy cảm xúc của nguyên chủ hơi khác, mới hỏi: "Cậu muốn nói cái gì?"

Ấp úng cả buổi, cô ấy mới dám mở miệng: "Cậu làm như vậy.. có thể cậu ta sẽ trả thù đó..."

Tôi mỉm cười, dù ở bên ngoài không có gương, tôi cũng đưa tay vuốt mặt. "Lâm Vũ, hồi trước mỗi ngày trốn trốn tránh tránh, để cho bị leo lên đầu, nó có tha cho cậu không?"

"Lúc nó tát cậu, có thiếu cái nào không?"

Nguyên chủ nghe vậy thì không nói nữa, ta lại mở lời: "Yên tâm, thời gian của nó không còn nhiều mấy đâu."

Bắt nạt ở ngoài không đủ, bạo lực mạng ngày càng nghiêm trọng, tài khoản mạng xã hội của tôi càng ngày càng xuất hiện nhiều bình luận vô cùng khó coi. Tôi đọc lướt qua, bất chợt nảy lên một ý tưởng.

Tôi lập nhiều tài khoản khác nhau, đăng lên mỗi tài khoản những bức ảnh tương tự. Hi vọng tất cả đều được lũ học sinh đó tìm ra.



Trong sân trường vẫn còn rất nhiều người chỉ trỏ tôi hệt như trước, có khi bị một đám người chặn trước mặt, tôi sẽ cười thật tươi với tụi nó. Bọn đấy như thể đang gặp ma, tránh tôi ra thật xa.

...

Gần đây tôi phát hiện thầy chủ nhiệm nhìn tôi càng lúc càng có thâm ý. Tuổi thọ của thầy so với lúc trước hạ xuống rất nhiều. Nói thật, ngoại trừ việc không quan tâm tới hoàn cảnh bị bắt nạt của tôi, thì tôi cũng không thấy thầy ấy bạo hành hay tổn thương tôi nữa.



Cửa không khóa, bên trong lại vắng bóng người.

Tôi đi đến bàn công tác của thầy, tít ở cuối cùng. Máy tính thầy không tắt, từ xa nhìn lại tôi chỉ thấy màn hình hiện một trang web có màu sắc hơi kì lạ.

Từng bước đến gần, tim tôi bỗng đập liên hồi.

Cho đến khi thấy rõ nội dung trên màn hình máy tính, cảm xúc của nguyên chủ rốt cuộc cũng không thể kiềm chế nổi, hai hàng nước mắt cứ thế rơi xuống.

Trang chủ diễn đàn trường, chuyên mục bài viết nổi nhất những ngày tháng qua: Vũ Thanh. Hai ký tự to lớn đến nhức mắt.

Dấu nháy chuột dừng ngay bình luận trên cùng.

Cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi, đấm thẳng vào màn hình. Mọi đồ vật theo cái màn hình hỏng rơi tán loạn. Nghe thấy âm thanh, thầy chủ nhiệm đang trong nhà vệ sinh lau mặt liền xông tới, tát tôi một cái thật mạnh, mặt tôi đập vào tường.

Tôi cắn môi không rên một tiếng, lạnh lẽo nhìn thầy.



Cả hai giằng co một lúc, thầy mới nhớ tới vừa rồi coi cái gì trên máy tính. Lúc này thầy mới hơi áy náy buông lỏng tay, hỏi tôi: "Em có chuyện gì?"

Tôi ném bài thi trong tay xuống đất, vẫn giương mắt nhìn thầy như cũ.

Thầy đặt tay ở miệng ho khan vài cái, "Nếu không có việc thì em về đi."

Tôi nắm chặt nắm đấm, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay. Ông già mắc ói này khiến nhận thức của tôi đổi mới thật. Tôi nhìn con số màu đỏ trên đầu thầy, tay chân có chút ngứa ngáy, có phải hệ thống hơi chậm không?

Tôi muốn trực tiếp dùng búa gõ nát đầu thầy.

Tôi cố gắng ổn định cơ thể đang run rẩy, khi mở miệng thì phát hiện thanh âm đã khàn đi từ lúc nào. Tôi hỏi thầy: "Em nhiều lần bị bạo hành, chửi rủa như vậy, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, dù chỉ là một lần, thầy có từng nghĩ sẽ giúp đỡ em không?"

Thầy trả lời một cách hùng hồn: "Giúp? Tôi giúp em như nào bây giờ? Em đụng trúng người thân của phó chủ nhiệm khoa!"

"Chức của cô ấy cao hơn tôi, không phải em nên thông cảm cho thầy hay sao?"

Cuối cùng, thầy còn nói thêm một câu: "Không phải em nên coi lại bản thân mình sao hả? Một bàn tay đập không vang(*), nếu em không có vấn đề gì thì sao bọn họ không bắt nạt người khác mà lại bắt nạt em đến lần khác?"

(*)Một người bị người khác cô lập thì có thể do người cô lập kia nhưng người đó bị cả đám cô lập thì là do bản thân người đó có vấn đề. Mình không tìm thấy thành/tục ngữ nào thay thế nên để nguyên, nếu ai biết chỉ mình nha, mình sẽ sửa. Xin cảm ơn.

Tôi không giao động, thậm chí còn móc móc lỗ tai, bởi mỗi lần xuyên không tôi đều nghe những lời này thật nhiều lần.

Tôi tiện tay cầm lấy cái kẹp hồ sơ bên cạnh, nắm chặt trong tay rồi tát cho thầy chủ nhiệm một cú điếng người. Thầy bị vật cứng quất lên mặt đến đứng không vững, ngã ngồi lên ghế.

Tôi dùng bàn tay đau nhức vì dùng sức thả lại cái kẹp hồ sơ lên bàn, hỏi thầy: "Thầy ơi, một cái tát này, thầy có cảm thấy đau không?"

Thầy ngây người một lúc, liền nổi giận.

Thầy tháo kính mắt và nhẫn xuống, dùng giày da được đánh bóng kĩ càng đạp tôi hơn hai mươi đạp. Tôi chảy máu mũi ngồi ở góc tường, lạnh lùng nhìn thầy.

Cho đến khi con số trên đỉnh đầu thầy biến thành "0", tôi nhìn thấy trong mắt thầy dần xuất hiện sự sợ hãi. Thầy cầm lấy chiếc máy tính đã hỏng, đi ra cửa.

Câu cuối cùng thầy hỏi tôi, là: Lâm Vũ Thanh, sao em không tránh?

Đây là một chút lương tâm còn sót lại của thầy, chỉ một câu "sao em không tránh?" khiến tôi ngẩng đầu, mặt không biểu tình, máu mũi đã ngừng chảy

Vì sao tôi không tránh?

Vì sao tôi phải tránh?

Lâm Vũ Thanh, cậu tránh được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK