Đó là ngày tôi trở lại thế giới thực.
Tôi mở quyển sách ra thấy câu chuyện quả nhiên đã thay đổi, mỗi người đều có kết cục mới khác nhau.
Mạnh Khê ngày đó sau khi chứng kiến trận hỗn chiến kia bị dọa đến tinh thần thất thường.
Cô ấy kỳ thật cũng không có làm chuyện gì quá đáng, chỉ là năng lực của cô không cách nào xứng với dã tâm của cô.
Ngay cả khi có ánh hào quang của nữ chính hay ỷ lại vào đàn ông để hưởng vinh hoa phú quý, cuối cùng cũng khó tránh khỏi bị vận mệnh vứt bỏ.
Tần Trạch dùng con dao gọt hoa quả Trần Mạc để lại kết thúc sinh mệnh của mình.
Mà Trần Mạc thu mua tập đoàn Tần thị đổi tên thành "Tâm Nhiễm".
Anh đã sắp đặt mọi thứ, hai tay không nhuốm máu nhưng lại khiến mọi người phải trả giá.
Ngón tay của anh ấy vẫn sạch sẽ thon dài như cũ, hàng năm anh ấy đều đi tảo mộ tặng hoa cho tôi.
Anh ấy cả đời không kết hôn.
Trên bia mộ của tôi có khắc ba chữ “Người tôi yêu”.
14.
Tôi khép sách lại và rời khỏi thư viện.
Lúc đi tới cửa đúng lúc rất nhiều nam nữ sinh mặc đồng phục cười vui vẻ đi vào.
Trong nháy mắt lướt qua vai tôi phảng phất trở lại năm đó.
Năm ấy Tần Trạch bỏ lại tôi cùng Mạnh Khê đi chơi, tôi một mình làm trực nhật ở phòng học lúc đi ra cửa vừa vặn nghe được tiếng gọi rất nhiệt liệt của thiếu niên.
"Nhiễm Nhiễm mau xuống đây, mình mua bánh ngọt chocolate cậu thích ăn nhất!Cái kia, buổi chiều không có tiết có thể hẹn cậu cùng đi xem phim không?"
Anh giơ tay đặt lên trán trong kẽ ngón tay có ánh mặt trời chiếu ra.
Nếu như thời gian quay lại một lần tôi nhất định sẽ không chút do dự nói:
“Được. "
Năm đó tôi để kẹp tóc trong phòng y tế, anh cẩn thận cất giữ cả đời.
Anh vì tôi thay đổi kết cục, tôi đây vì anh vi phạm hết thảy quy tắc thì có gì không được.
(Hoàn)