Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

14.

Sau khi tôi ký xong với đoàn làm phim, trên mạng đột nhiên xuất hiện rất nhiều tin xấu của tôi. Nói tôi tìm kim chủ, nhờ có Phương Cẩn Dục mới vào được đoàn phim.

Phương Cẩn Dục trực tiếp trả lời bình luận: [Dư Mãn Mãn, diễn viên cấp quốc gia đã cầm qua giải thưởng về diễn xuất thì cần tìm kim chủ mới được đi đóng phim à?]

Vấn đề này hỏi rất hay, làm cho người khác không thể nào trả lời được. Đúng vậy, người có thực lực được vào đoàn làm phim không phải lẽ đương nhiên à? Nếu người có thực lực còn phải tìm kim chủ mới được đi đóng phim thì đó là vấn đề của ai?

Quen biết lâu như vậy rồi tôi mới biết Phương Cẩn Dục tài giỏi đến vậy. Có gia thế, có học thức, có EQ cao, có thủ đoạn, người như vậy đi đến đâu cũng có thể tạo nên sóng gió.



“Hoạ kính” sắp xếp rất tỉ mỉ, vừa ký hợp đồng vài ngày thì tất cả diễn viên đều đã bắt đầu trang điểm chụp ảnh. Tô Dược đã lấy được vai nữ chính như ý nguyện, cô ta thắt hai bím tóc và mặc đồng phục học sinh trông như đoá hoa trong làn nước trong vắt vậy.

Chỉ có điều ánh mắt lúc nào cũng lộ ra vẻ gian xảo, rất không phù hợp thôi.

Hôm nay cần phải chụp ảnh tạo hình, đứng cùng với Phương Cẩn Dục và vài nhân vật nữ khác để chụp ảnh gia đình.

Tô Dược vừa nhìn thấy tôi biểu cảm liền thay đổi. Người quản lý của cô ta vội la hét muốn đi tìm người phụ trách hoá trang.

“Dư Mãn Mãn trông quá phong lưu rồi, không được! Cô ta chỉ là nữ phụ thôi mà muốn giành hết sự chú ý của nữ chính à? Nhanh chóng tháo hết mấy mớ đồ linh tinh trên đầu cô ta xuống đi!”

Trong phim này tôi diễn vai mẹ kế được sủng ái nên trang điểm cũng có phần diễm lệ hơn người khác.

Thợ trang điểm trợn mắt, tỏ vẻ có chuyện gì thì đi tìm đạo diễn đi. Anh ta chỉ nhận tiền làm việc thôi, nhận tiền của ai thì làm việc cho người đó.



Tô Dược vội chữa cháy: “Tạo hình của chị Mãn Mãn đã rất phù hợp rồi, phong lưu đa tình cũng xứng với chị ấy. Nhưng mà em thấy có phải hơi tục rồi không?”

Cô ta chỉ vào đôi bông tai bạch ngọc của tôi nói: “Cái này cũng khá hợp với khí chất thanh lãnh hơn người của nữ chính đó, có thể…”

Đôi bông tai này là do Phương Cẩn Dục mang từ nhà vào đoàn phim. Tô Dược nhìn cậu ấy chớp chớp mắt.

Phương Cẩn Dục lạnh lùng nói: “Cô đến đây để quay phim chứ không phải so sắc đẹp. Quay được thì quay, không quay được thì cút.”

Cậu ấy lật kịch bản trong tay, từ đầu đến cuối mắt cũng không thèm ngẩng lên. Tô Dược bị bẽ mặt trước nhiều người, nhịn không nổi liền quay đầu bỏ đi.

15.

Ngày hôm đó, Phương Cẩn Dục để cho tôi thấy thế nào gọi là làm việc quyết liệt. Cậu ấy kêu đoàn luật sư khởi tố Tô Dược vi phạm hợp đồng phải bồi thường, lại gọi một cuộc điện thoại để cho Chu Minh Nghi nhận ngay vai nữ chính còn đang trống.

Có lẽ Tô Dược vẫn còn đang đợi người khác đến dỗ nhưng kết quả là một cơ hội để hối hận Phương Cẩn Dục còn chẳng chừa cho cô ta.

Chu Minh Nghi vừa thấy tôi đã cười, xoay người trêu ghẹo Phương Cẩn Dục: “Tên nhóc này đu idol thành công đấy!”

Lúc đó tôi đang chuyên tâm quay phim nên không nghe thấy. Thật ra tôi đã sớm phát hiện Phương Cẩn Dục là fan của tôi rồi.

Tôi vừa xuất đạo cũng xem như là nổi lên nhanh chóng, tham gia tiết mục thì có rút một bạn fan may mắn để làm bạn qua thư một năm. Lúc đó chúng tôi mỗi tháng đều sẽ gửi thư qua lại, đến khi gửi lá thư cuối cùng thì tôi còn tự tay làm một cái khấu bình an để chúc cho người đó một đời thuận lợi.

Cái khấu bình an đó tôi đã từng nhìn thấy Phương Cẩn Dục đeo trên cổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK