Khi tôi tỉnh lại cả Tống Mộ Hàn và Hứa Ngôn đều đang túc trực bên cạnh giường bệnh. Hứa Ngôn nói cho tôi biết là Tống Mộ Hàn dẫn anh đi tìm tôi.
Thì ra trước hôm xảy ra sự việc, Lục Trân Châu đã nói chuyện với Tống Mộ Hàn, cô ta hẹn hắn đến hồ chứa, muốn đả động với hắn. Nhưng cô ta lại không ngờ rằng hắn quyết tuyệt như vậy.
Lục Trân Châu không náo loạn, cũng không dây dưa, chỉ nói một câu: “Khúc mắc của ba người chúng ta bắt đầu từ đây thì cũng nên kết thúc tại đây đi.”
Tống Mộ Hàn cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi Hứa Ngôn tìm cách nào cũng không liên lạc được với tôi, anh ôm tia hy vọng cuối cùng gọi cho Tống Mộ Hàn, lúc này hắn mới ý thức được thâm ý trong câu nói của Lục Trân Châu.
Tống Mộ Hàn vô cùng hối hận nói: “Đều là lỗi của anh, nếu như anh không nói với Lục Trân Châu như vậy thì có lẽ cô ta sẽ không cực đoan đến thế…”
Tôi mệt mỏi lắc đầu: “Không phải lỗi của anh, là do Lục Trân Châu thay đổi.” Đã từ lâu cô ta không còn là cô bé dũng cảm và nhiệt tình năm ấy nữa.
Hai năm sau được công chiếu, bộ phim nhanh chóng tạo ra một cuộc tranh luận nóng hổi cả trong và ngoài nước.
Dưới sự thúc đẩy của nhà họ Tống và tầm ảnh hưởng của tôi với Hứa Ngôn, sự chú ý ở trong nước đối với chuyện bạo lực học đường tăng cao không giảm. Chẳng bao lâu sau, nhà nước sửa đổi độ tuổi kết án đối với những đối tượng bạo lực học đường, và cũng được đưa vào chương trình nghị sự.
Hứa Ngôn thuyết phục tôi, năm đó sau khi đám bắt nạt tôi được ra tù, tôi đã không trả thù họ bằng các thủ đoạn bất hợp pháp, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Ngay sau đó, những người hâm mộ phẫn nộ đã tra ra được danh tính của chúng. Nhóm người này sau khi được thả ra không có bằng cấp cũng không có kỹ năng kiếm sống, chỉ có thể sống chui lủi như một con chuột.
Những người đã làm ra loại việc này lúc còn trẻ cũng không thể nào thật sự thay đổi hoàn toàn.
Chẳng mấy chốc có mấy người trong đó lại phạm tội thêm lần nữa, lần này thứ chờ đợi bọn chúng chính là luật pháp. Mà Lục Trân Châu cũng bị kết tội. Mặc dù trong đoạn video năm đó, cô ta chỉ mới vả tôi một cái, chưa kịp làm gì quá đáng hơn thì đã trượt chân ngã cầu thang bất tỉnh nhân sự, nhưng việc đẩy tôi vào hồ nước chính là cố ý giết người.
Và tôi vẫn cống hiến hết mình cho việc viết kịch bản, tất cả tiền thu được sử dụng để thành lập một quỹ chống lại sự bắt nạt trong trường học
18.
Ba mươi tết, Hứa Ngôn đưa tôi về nhà anh ấy. Nữ cảnh sát tư thế oai hùng hiên ngang năm ấy bây giờ trên mặt đã xuất hiện những dấu vết của năm tháng.
Dì ấy ôm tôi như năm đó, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Noãn, cuối cùng chúng ta cũng trở thành một gia đình.”
Hứa Ngôn xuất hiện bên cạnh không đúng lúc: “Mẹ, Tiểu Noãn vẫn chưa đồng ý lời cầu hôn của con đâu.”
Dì Ngôn trừng mắt nhìn anh một cái rồi thân mật kéo tôi đi ăn sủi cảo.
Vừa ăn cơm xong, Hứa Ngôn bí mật kéo tôi ra ban công.
“Anh làm gì vậy, em còn muốn nói chuyện với dì.”
Hứa Ngôn nói: “Lục Noãn, ngẩng đầu.”
Trên bầu trời tối tăm, một chùm pháo hoa nở rộ. Hứa Ngôn đứng ngược sáng, mỉm cười với tôi.
“Lục Noãn, chúc mừng năm mới, những năm sau này sẽ có anh bên cạnh em.”
Tôi cũng mỉm cười.
Đi qua hết chông gai, tương lai cuối cùng sẽ là một con đường bằng phẳng.
END.