Bến phà du lịch cạnh quảng trường văn hóa Hồ Tây không còn mở cửa vì trời đã muộn. Một người đàn ông trẻ tuổi chụp vài bức ảnh rồi đi lên từ bậc đá và bọn họ cũng tình cờ bước xuống.
- Tôi không biết ai đã viết bài thơ đó, nhưng tôi cũng bị ám ảnh bởi nó.
- Khi cô nói điều này, đó là một thứ cảm giác. Nó rất sạch sẽ, tinh khiết và nhẹ nhàng.
- Anh nhớ chứ?
- Cô đang nghi ngờ trí nhớ của tôi? - Hắn khẽ cười.
Cá nhỏ của ta, ngươi đã tỉnh, ngươi còn biết buổi sáng sao?
Đầu ngón tay cô chạm vào má hắn, giống như cơn gió nhẹ thoảng qua.
Đêm qua anh đã nói, ước gì màn đêm không bao giờ mở ra. Là nước mắt của anh hay của em nhẹ nhàng trượt dài trên má?
Hắn nhắm mắt và đắm chìm trong cơn gió nhẹ.
Không phải đã khóc trong nụ hôn đầu tạm biệt rồi sao?
Cô chợt vòng tay qua cổ hắn, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Đầu ngón tay còn nhớ nhịp tim xao xuyến của anh. Mái tóc dài tung bay trong hương thơm cơ thể ấm áp.
Giọng hắn hơi khàn, trầm và ngày càng im lặng.
Giờ phút này thật cảm động và đẹp biết bao.