Một cái tát khiến cho cả người tôi choáng váng.
Tôi cắn chặt môi, cố ý để cơn đau lan ra khiến bản thân tỉnh táo lại đôi chút.
Đôi mắt của Lưu Thẩm đỏ lên, giống như thực sự xúc động vì cái bình kia bị vỡ. Hắn giận dữ trừng mắt nhìn tôi và quỳ xuống nhặt những mảnh vỡ ở trên sàn.
Lão Lưu đứng ở đằng kia nhưng cũng không nói một lời.
Bầu không khí trở nên nặng nề, tôi đành phải lên tiếng.
"Tôi đã nói rồi, tôi không làm vỡ nó, ngay thời điểm 2 người vào cửa thì Lưu Nhân đã cố ý ném bình hoa xuống đất, sau đó ngồi xuống khóc nức nở, chuyện này là thật, các người có tin không thì tôi cũng chẳng quan tâm."
Bỗng dưng bị hắt nước bẩn, dưới tình huống bất ngờ như thế này thì căn bản tôi cũng không có cách nào tự chứng minh bản thân mình trong sạch.
Hơn nữa… bọn họ cũng sẽ không tin.
Tôi vừa dứt lời thì Lưu Nhân liền chạy về phía tôi. Cô ta vừa mắng tôi nói lung tung, vừa trách tâm tư tôi quá ác độc khi cố ý làm hỏng di vật của người mẹ quá cố.
Cô ta cũng bắt chước Lưu Thẩm, định giơ tay tát vào mặt tôi…
Nhưng lần này tôi đã cảnh giác, tôi nắm lấy cổ tay của Lưu Nhân và trả lại cho cô ta 2 cái bạt tai.
Kiểu người nhỏ nhắn Lưu Nhân thì không có bao nhiêu sức lực, còn tôi từ nhỏ đã phải giúp cha mẹ làm việc đồng áng nên dễ dàng khống chế được cô ta.
Sau khi bị tôi cho 2 cái tát, Lưu Nhân lập tức ngẩn người.
Có lẽ cô ta không ngờ là có 2 người ở bên làm chỗ dựa mà cô ta vẫn không đ.ánh lại được tôi.
Tôi khoanh tay trước ngực rồi nhìn cô ra.
"Cái tát đầu tiên xem như là cô chịu thay ông anh trai yêu quý của cô, còn cái tát kia…"
"Vừa rồi là ai đánh rơi bình hoa, trong lòng cô chắc hẳn hiểu rõ, thế nên cái tát đó là thay cho người mẹ đã nuôi nấng cô bao nhiêu năm."
Nói xong thì quay đầu liếc nhìn Lão Lưu ở cửa.
Từ lúc bước vào đến bây giờ, Lão Lưu nhìn 3 đứa con xích mích đ.ánh nhau trong nhà mà lão ấy vẫn không nói lời nào.
Khi thấy tôi nhìn sang, cuối cùng lão mới chịu mở miệng.
"Được rồi, cất mấy mảnh vỡ đi, chiều nay ta tìm chuyên gia xem có thể khôi phục lại hay không."
Ông ấy hít một hơi "Ba đứa đều là người một nhà, đ.ánh tới đ.ánh lui còn ra cái thể thống gì nữa."
Một trò hề, cuối cùng đã kết thúc bằng lời hòa giải của Lão Lưu.
Ngay đêm hôm đó, tôi chuyển vào sống trong KTX của trường.
Hôm nay coi như đã hoàn toàn trở mặt với anh trai, lão Lưu bình thường cũng không ở trong Biệt thự Hoa hồng, giờ tôi mà ở lại sẽ càng chỉ khiến bản thân mình khó chịu.
Tôi có mà bị thần kinh mới quay trở về chỗ đó.
Hơn nữa, KTX ở trong trường cũng không phải quá tệ. Ít nhất là thoải mái hơn nhiều so với căn biệt thự giống như bị bỏ hoang kia.
14
Ngày thứ hai sau khi chuyển về trường học, buổi trưa tan học xong, tôi đến cổng trường lấy đồ thì nhìn thấy xe của Lão Lưu.
Ông ấy vừa thấy tôi thì hạ cửa kính xe xuống và vẫy tay với tôi.
Tôi do dự một chút rồi mới bước tới "Ba tìm Lưu Nhân?"
Lưu Nhân học cùng trường với tôi nhưng lại không học cùng khoa.
Lão Lưu nhíu mày "Ba tới tìm con."
Ông chỉ vào ghế phụ "Lên xe đi, ba mang con đi ăn đồ ngon."
"Không đi." Sau khi từ chối, tôi không nhịn được mà hỏi lại một câu.
"Ba cũng cho rằng là con làm vỡ cái bình?"
Lão Lưu dựa vào cửa sổ xe và châm một điếu thuốc.
"Tất nhiên là không.
"Chỉ là đứa nhỏ Nhân Nhân này từ nhỏ đã được chiều quá nên sinh ra hư hỏng, từ khi mẹ nó qua đời đã thành đả kích lớn với nó."
Ông ấy cười khổ "Đối với ba cũng vậy."
"Những mấy thứ này chẳng qua chỉ là thủ đoạn của một đứa trẻ con, nó cũng không phải tâm địa xấu xa gì, chỉ là được chiều quá nên mới kiêu căng, để người chị như con phải chịu tủi thân rồi."
Vừa nói, Lão Lưu vừa đưa cho tôi một thẻ ngân hàng khác. Tôi đoán trong đó chắc hẳn phải có rất nhiều tiền.
Ông ấy vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi "Con cầm đi, ở trường muốn mua gì cũng được."
Nhưng khi nhìn vào tấm thẻ ngân hàng trên tay, tôi bỗng cảm thấy vô cùng phiền chán.
Lão Lưu lắm tiền nhiều của, nên ông ấy nghĩ chuyện gì cũng có thể giải quyết được bằng tiền.
Tôi bị Lưu Nhân nói xấu, bị cô ta xúc phạm.
Nhưng bởi vì tôi là chị nó, vì tôi từ nhỏ không được bọn họ nuông chiều nên phải nuốt cơn giận này vào trong. Và vì một đứa trẻ lớn lên ở một ngôi làng nhỏ trên núi như tôi, khi được nhận một số tiền khổng lồ thì phải vui vẻ quên đi khó chịu mới phải.
Nhưng tôi thì không bao giờ.
Tôi ném lại chiếc thẻ vào trong xe, sau đó lục lọi trong túi và trả lại chiếc thẻ ngân hàng mà ông ấy đã đưa cho tôi lần trước.
"Con trả lại cho ba 2 tấm thẻ này, ba đi tát Lưu Nhân 2 cái được không?"
Lão Lưu ngơ ngẩn không nói nên lời.
Tôi bật cười.
"Đấy nhìn xem, đâu phải cái gì cũng mua được bằng tiền.
"Vậy không cần đưa tiền ra để dỗ dành con."
Nói xong thì tôi dứt khoát xoay người rời đi.
Đối với Lão Lưu, có một cậu con trai nối dõi tông đường và một cô con gái đã nuôi nấng hơn 20 năm là đủ rồi.
Còn đứa con gái ruột này, ngoài quan hệ huyết thống ra thì không có chút tình cảm nào cả, chỉ là một trò bịp bợm mà ông ta dùng để thổi phồng trước giới truyền thông.
Lão Lưu đằng sau hình như vẫn đang gọi tôi quay lại.
Nhưng tôi không dừng bước, và ông ta cũng không gọi lại lần thứ 2