"Em đứng đấy làm gì! Không có phần cho em đâu! Làm bài 5 điểm, thầy còn tưởng em bỏ học một tháng tự khổ luyện thành tài rồi đó!" Cảnh Mãn Hồng phát bực.
"Không ăn thì không ăn." Giang Tinh Hoài vò bài thi trong tay, vùi đầu chạy vào phòng.
"Ăn hết nửa nồi rồi này ông nhỏ ơi!" Cảnh Mãn Hồng gọi với theo, "Lại giận dỗi! Em là con nít đấy à!"
"Cậu nhóc mới 11 tuổi." Phó Diễn cười cười, "Ăn trước đi, xong xuôi rồi chúng ta thương lượng kế hoạch."
"Em ấy..." Cảnh Mãn Hồng thở dài, "Trước đây em ấy không phải như thế."
"Lúc mới năm nhất, em ấy vừa đáng yêu lại hào phóng, tính tình cũng tốt lắm." Cảnh Mãn Hồng nói đến đây, đột nhiên nhỏ giọng: "Năm lớp 11, ba mẹ em ấy ly hôn, khi đó làm ầm ĩ cả lên, nghe đâu còn phải kiện tụng. Thằng bé không chấp nhận được, tạm nghỉ học một thời gian. Khi quay lại trường cả người đều đã thay đổi.
"Cảnh mập!" Giang Tinh Hoài bỗng nhiên từ vọt ra từ phòng ngủ.
"Hả!" Cảnh Mãn Hồng giật mình rơi cả đũa, "Thầy không có nói gì hết!"
"Nói cái gì?" Giang Tinh Hoài mờ mịt.
"Không có gì." Phó Diễn nhìn cậu, "Làm sao vậy?"
Giang Tinh Hoài lúc này mới sực nhớ ra có chuyện, sắc mặt lo lắng, "Có người phá cửa."
"Cái gì!" Cảnh Mãn Hồng đứng lên.
Bố cục khu nhà cũ rất không hợp lý, phòng khách xây ở tít bên trong, chỉ có cửa sổ trong phòng ngủ là hướng ra mặt tiền ngoài phố, âm thanh thường rất khó truyền đến phòng khách.
Mọi người kéo nhau vào phòng ngủ, mở cửa sổ, ló đầu nhìn xuống.
Bên dưới có khoảng 6, 7 người, cả nam lẫn nữ, trông còn khá trẻ. Nhìn cách ăn vận có vẻ xuất phát chung dây chuyền sản xuất với Tóc Vàng.
Trong đó có hai nam sinh cầm công cụ đang cố gắng cạy khóa cửa.
"Đám người biến dị đuổi theo chúng ta ở cửa đâu rồi? Sao bọn họ có thể đến được đây mà không có chút động tĩnh nào?" Cảnh Mãn Hồng ngẩn người, rất nhanh phản ứng lại "Không được, chờ chút, không được phá cửa! Cửa mà đổ là chết."
"Không còn kịp rồi." Phó Diễn nhíu mày nói.
Hắn vừa dứt lời, một cậu nam sinh đá tung cửa sắt lỏng lẻo.
Cửa sắt đổ rạp, đoàn người cũng nhanh chân vọt lên.
"Bọn chúng lại đến kìa." Vẻ mặt Giang Tinh Hoài nghiêm trọng, chỉ về cuối đoạn đường.
Mấy trăm người biến dị nghe thấy âm thanh, ào ào chạy đến. Cự ly khoảng 200m, với tốc độ bình thường thì chỉ cần nửa phút.
"Đệt! Không thể để bọn họ lên đây! Bọn họ dẫn quái vật đến! Chúng ta sẽ bị vây chết ở đây!" Tóc Vàng trừng mắt, la lối, "Đuổi họ ra ngoài!"
Giang Tinh Hoài phản bác: "Hoặc chúng ta có thể mở cửa cho họ vào."
"Con mẹ mày!" Tóc Vàng phẫn nộ túm cổ áo cậu, đè lên tường, "Mày muốn chết à!"
"Không phải, tôi ——" Giang Tinh Hoài chưa nói xong.
Phó Diễn đứng bên cạnh đột nhiên nắm áo gã, giật ngược về.
"Mày làm gì!" Lông vàng từ dưới đất lồm cồm bò dậy.
Phó Diễn đè vai gã, đáy mắt âm trầm, lạnh lùng nói: "Nếu như cậu ấy không mở cửa thì cậu đã chết ở ngoài."
Tóc Vàng thở hổn hển, không lên tiếng.
Phó Diễn buông tay ra: "Bây giờ không phải là lúc làm ầm ĩ, mau quyết định."
"Mở." Cảnh Mãn Hồng hạ chủ ý, vỗ lưng Giang Tinh Hoài, "Người ta cũng đã vào được rồi, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu."
Phó Diễn gật đầu.
Giang Tinh Hoài xoa cổ, tỏ vẻ đồng ý.
Ngắn ngủi nửa phút sau, mọi người căng thẳng đứng sau cửa.
Tóc Vàng cầm dao phay, nhăn nhó nín thinh. Cảnh Mãn Hồng nắm chặt muôi canh, sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Giang Tinh Hoài ôm ván trượt, vẻ mặt hồi hộp, cậu nghiêng đầu nhìn Phó Diễn, khe khẽ nói: "Không phải tôi gặp ai cũng nhất định phải cứu, chỉ là có thể giúp thì nên giúp, tôi..."
"Cậu không sai, làm tốt lắm." Phó Diễn trấn an cậu.
Giang Tinh Hoài an tâm gật đầu, cuối cùng cũng trút bỏ áp lực tâm lý, cậu chợt chú ý đến hai chiếc balo đeo sau lưng Phó Diễn: "Chú xách balo làm gì vậy?"
"Lo trước khỏi hoạ." Phó Diễn trả lời.
"Vậy chú đưa của tôi đây, tôi tự xách được." Giang Tinh Hoài giật lấy.
"Ừm." Phó Diễn xoa đầu cậu, "Chú ý an toàn."
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, nghe khoảng chừng đã lên đến tầng 4.
Bọn họ chắc cũng sắp sửa cạy cửa căn phòng ở tầng 4.
Nhưng nhất định không kịp, tốc độ của mấy người biến dị đã leo đến tầng 3 rồi.
"Ở trên này!" Cảnh Mãn Hồng chạy đến bên cầu thang, hướng về phía dưới gọi, "Nhanh lên!"
Nhóm người không có phản hồi, nhưng tiếng bước chân đã nhanh chóng tiếp diễn kéo lên.
"Á! Đừng!" Tiếng hét thê thảm của một cô gái vọng đến.
Có lẽ đám xác sống đã đuổi đến nơi.
Một lúc sau, chỉ còn 4 người thoát được, toàn bộ đều là nam, những nữ sinh trong đội ngũ ban đầu hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Phó Diễn thấy tình huống này, khẽ cau mày, nhưng khi hắn chưa kịp phán đoán.
Cảnh Mãn Hồng đã đưa tay ra: "Nhanh lên nào!"
Chàng trai cao to dẫn đầu cũng duỗi tay, song lại bắt lấy cánh tay Giang Tinh Hoài.
Giang Tinh Hoài đứng bên cạnh chuẩn bị tiếp ứng người khác, căn bản không phản ứng kịp, chờ cậu ý thức được chuyện không đúng thì cả người đã bị kéo ra ngoài.
Giang Tinh Hoài loạng choạng bổ nhào trước cửa thang thoát hiểm, chưa hoàn hồn đã phải đối mặt với cái miệng đầy máu của một tên người biến dị nào đấy.
Phó Diễn lập tức lao đến, tóm Giang Tinh Hoài trên mặt đất, dùng hết sức lôi về sau. May mắn tránh được đòn tấn công của nó.
"Đệt!" Tóc Vàng thấy thế nổi giận, đạp vào eo tên cầm đầu, "Cmn mày làm người không tử tế!"
Tên cầm đầu giãy dụa, hùng hổ chạy trốn.
"Các người có ý gì!" Cảnh Mãn Hồng túm lấy gã, không cho gã đi, "Ai cho nhóm mấy người —— "
"Cút!" Chàng trai đẩy ông ra, liều mạng xông vào phòng.
"Này! Mấy người!" Cảnh Mãn Hồng gấp đến khóe mắt đỏ hoe, không muốn nhiều lời, cầm muôi canh chạy ra, "Tinh Tinh!"
"Em không sao hết!" Giang Tinh Hoài vừa định đứng dậy, đầu gối truyền đến một trận nhức nhối, căn bản không thể cử động được. Có lẽ đã va đập vào góc nhọn của bậc thang.
"Vào phòng đã!" Cảnh Mãn Hồng che chắn trước mặt cậu, luống cuống dùng muôi canh đập vào cánh tay của một người biến dị sắp tóm được Giang Tinh Hoài.
"Đứng lên được không?" Phó Diễn dìu cậu, vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Được." Giang Tinh Hoài nhìn đám người biến dị lại sắp nhào đến, cắn răng chống tường đứng dậy, "Đi, đi thôi."
Phó Diễn đỡ nửa người cậu, tay kia cầm đao chặt đứt vô số cánh tay vọng tưởng muốn giữ họ lại.
Từng cánh tay lít nhít vồ đến, một cái rồi lại một cái, rất nhanh đã áp đảo bọn họ. Toàn bộ hành lang lúc nhúc đầu người.
"Rác rưởi!" Tóc Vàng mao cầm dao phay cũng đến giúp đỡ, gã đứng cạnh Cảnh Mãn Hồng, "Nhanh cái chân lên!"
Đúng lúc này, sau lưng họ truyền đến một tiếng "ầm"!
Đó là tiếng đóng cửa.
Tóc Vàng sững sờ nhìn, giận điên lên: "Đám chó này đóng cửa rồi!"
Lối đi ở cầu thang khá nhỏ. Dù số lượng xác sống khá đông đảo nhưng mỗi lần chen lên chỉ được 2, 3 tên. Nhưng bọn nó vốn không sợ chết, không e dè lưỡi đao sắc nhọn, hừng hực ý chí đâm đầu về phía trước.
Nhóm Giang Tinh Hoài chỉ có thể không ngừng lùi lại, không gian của họ chẳng còn lại bao nhiêu.
Chỉ vẻn vẹn 10s chống đỡ, bọn họ bắt đầu đuối sức, muôi canh trên tay Cảnh Mãn Hồng suýt chút nữa đã rơi mất.
Giang Tinh Hoài vung ván trượt, nhưng cũng chỉ cản thêm được một lúc.
"Lên sân thượng!" Cảnh Mãn Hồng đầu đầy mồ hôi, hét lớn "Ở trên sân thượng có cửa!"
"Sao ông già không nói sớm!" Tóc Vàng bổ một dao, máu văng lên mặt gã, "Thằng què đi trước!"
"Cậu là đứa trẻ tốt!" Cảnh Mãn Hồng vui mừng khen ngợi.
"Cút, bớt sỉ nhục tôi. Ông đây là lưu manh." Tóc Vàng không thấy cảm kích chút nào.
Giang Tinh Hoài khổ sở nhảy lò cò, mới được vài bậc thang, chợt cảm thấy dưới chân lơ lửng, cả người bị nhấc bổng.
Phó Diễn không tốn chút sức nào khiêng cậu nhóc, "Đi!". Hắn nói với người đằng sau.
Cảnh Mãn Hồng nghe được mệnh lệnh, vung tay hất đổ mấy hộp giấy bên cạnh cửa, phất tay với Tóc Vàng, "Con trai, chạy đi."
"Ai cần ông nhắc!" Tóc Vàng gấp rút bỏ chạy.
Người biến dị hoạt động không nhanh nhẹn bằng bọn họ, gặp chướng ngại vật trên cầu thang nên tốc độ càng lúc càng lề mề.
Sân thượng quả thật có mở cửa.
Phó Diễn đến nơi, thả Giang Tinh Hoài xuống, sau đó quay lại giúp đỡ hai người đi sau.
"Đóng cửa." Phó Diễn đỡ thầy Cảnh.
"Chốt bị hỏng!" Tóc Vàng tuyệt vọng.
"Chặn thùng nước vào đây!" Cảnh Mãn Hồng không kịp thở dốc, nhanh chóng phân bổ nhiệm vụ, "Tôi và Tóc Vàng đi kéo sofa cũ!"
Phó Diễn lập tức di chuyển bình nước.
Giang Tinh Hoài cũng đứng ngồi không yên, cố gắng đứng lên giúp đỡ hắn.
Bình nước vừa mới dịch đến cạnh cửa, người biến dị đầu tiên đã điên cuồng lao đến, trực tiếp đâm sầm vào cửa sắt.
Bình nước bị đẩy lùi, nước bên trong vương vãi ra ngoài.
Phó Diễn và Giang Tinh Hoài khẩn trương chèn lại.
"Tránh đường!" Cảnh Mãn Hồng và Tóc Vàng dốc hết sức kéo sofa đến.
Người biến dị liên tiếp xông đến, tạo thành tiếng cào xé, đập cửa liên hồi.
Cảnh Mãn Hồng lôi tất cả những đồ vật có sức nặng chất đống ngay cánh cửa mong manh.
Giang Tinh Hoài còn hốt thêm mấy chậu hoa trên nóc nhà, đặt lên sofa.
Như vậy mới miễn cưỡng ngăn cản được, nhưng họ biết, đồ đạc chất đống chỉ là biện pháp lâm thời, chưa chắc chống chọi được 20 phút.
Mọi người thở dốc, nhìn cánh cửa đã tạm thời ngăn lại đám người biến dị.
"Vừa nãy có bị thương ở đâu không?" Phó Diễn hỏi Giang Tinh Hoài.
"Không có." Giang Tinh Hoài lắc đầu, vết thương trên đùi nhức nhối không thốt nên lời. Cậu có thể cảm nhận được đầu gối đã sưng to.
Phó Diễn không hỏi nữa, cầm balo, lấy rượu thuốc và tăm bông ra.
"Không được, không ngăn được." Cảnh Mãn Hồng chỉ vào thùng nước phía trong cùng sắp bị húc đến nát bươm.
Lúc trước dự đoán chống chọi được tầm 20 phút, bây giờ có vẻ 10 phút cũng không nổi.
Bọn họ đánh giá thấp năng lực phá hoại của đám người bệnh này.
"Thôi..." Tóc Vàng đặt mông ngồi trên mặt đất, "Xong, ông đây còn chưa muốn chết."
Giang Tinh Hoài cắn răng đứng thẳng, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, tính toán khoảng cách giữa các tòa nhà.
Đây là một tiểu khu cũ, nên nhà xây san sát nhau. Nhưng cũng không phải khoảng cách mà người bình thường có thể nhảy qua.
Giang Tinh Hoài nheo mắt, chợt nghĩ đến sợi dây thừng dài nằm trơ trọi ở góc sân thượng gần nơi có mấy chậu hoa, cậu muốn đến đấy xem thử độ dài của chúng.
"Ngồi đi, tôi nhìn chân một chút." Phó Diễn thả balo xuống, vặn chai rượu thuốc.
"Xem làm quái gì? Sắp chết đến nơi rồi, còn chân với cẳng?" Tóc Vàng mỉa mai cười, mắt đảo xung quanh, "Mẹ nó, ai biết bay mới sống qua nổi hôm nay!"
"Anh lại muốn gây sự với tôi?" Giang Tinh Hoài nhíu mày.
"Đúng thì sao? Cậu bay thử tôi xem nào!" Tóc Vàng phẫn nộ khiêu khích.
"Thật ngại quá, tên giang hồ của tôi..." Giang Tinh Hoài nhịn đau ngồi xổm xuống thắt lại dây giày, nghiêng đầu nở nụ cười, "là Peter Pan."
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tinh Hoài: Nhảy lầu? Tôi dân chuyên nghiệp!