• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mứt Chanh

Lâm Lạc Tang hồn nhiên không biết Bùi Hàn Chu đang "gặp may đúng dịp" quan sát màn trình diễn của mình, chỉ là khẩn trương chờ đợi công bố thứ hạng. Cuối cùng màn biểu diễn kia đạt được vị trí thứ ba, chỉ ở sau hai nhạc sĩ nặng kí kia, cô may mắn bước vào phòng chờ bên trong.

Thứ hạng đều sẽ thay đổi sau mỗi vòng thi đấy, một sân khấu không thể đại diện cho cái gì. Vị trí bây giờ của cô vẫn cứ vô cùng nguy hiểm, có thể bị loại bất cứ lúc nào.

Kỹ năng ca hát của cô được đánh giá là tốt trong số các ca sĩ trẻ nhưng dĩ nhiên còn có một khoảng cách khá xa với những người đi trước. Bởi vì cô tiếp xúc với việc soạn nhạc không lâu, công ty không đủ khả năng để thuê một giáo viên đặc biệt có tiếng nên âm nhạc của cô cũng còn hơi ngây ngô.

Tuy nhiên bản thân cô cũng xem như vừa lòng với màn biểu diễn này, dù sao định vị của chương trình là bữa tiệc tai nghe mắt thấy, sân khấu biểu diễn xuất sắc có thể bù đắp cho những thiếu sót khác.

Dù sân khấu này chỉ giành được vị trí thứ ba nhưng lại là màn trình diễn tại chỗ duy nhất lọt vào hot search.

Một blogger âm nhạc nào đó đã đăng bài hát trên sân khấu này, còn viết lời nhận xét chuyên môn, hơn nữa ê-kip chương trình vẫn luôn dốc sức ôm ấp tình cảm với "Phi Yên", vào thời điểm cao nhất tên cô đã lọt vào top 15 hot search.

Thảo luận cũng xem như là tốt đẹp:

【 Xem cái sân khấu này thật sự là hưởng thụ, thế mà còn là tự sáng tác, ca sĩ hơi tài năng. 】

【 Khi thông báo chính thức được đưa ra tui còn phỉ nhổ cổ, nói cổ chỉ biết dựa vào chồng mà phá hủy tiết mục ánh trăng sáng của tui, rất xin lỗi tui xin lỗi orz】

【 Cũng không thể bởi vì hào quang quá mạnh cùa Bùi Hàn Chu mà bỏ qua cô ấy, cô gái cũng là nhân tài ca hát rất ưu tú đó nha 】

"Tuyên truyền thông minh ha," Sau khi Nhạc Huy nhìn thấy hot search thì cảm thán, "Mời em chính là vì marketing cho chương trình, cái này thật đúng là marketing đi lên."

Chỉ là không biết sau khi chương trình nếm trải sự ngọt ngào của tên gọi thành công thì có thể vô tình ngầm hành động loại bỏ cô hay không.

Lâm Lạc Tang nghe ra lo lắng của Nhạc Huy nên nhún vai nói: "Tùy cơ ứng biến thôi."

Dù sao chỉ cần cô còn có sân khấu, bất luận có phải hát xong sẽ bị loại hay không thì cô đều phải lấy ra thành ý lớn nhất để hoàn thành nó.

Nhạc Huy nhìn di động rồi lại nói: "Kỳ quái, em còn nhớ rõ chuyện huỷ hợp đồng với Võng Mộng lúc trước không?"

Giải trí Võng Mộng chính là công ty của Vương Mạnh, cũng là công ty quản lý ban đầu của Lâm Lạc Tang, nhưng bởi vì cô cũng không muốn ở lại công ty của gã bĩ ổi Vương Mạnh này một phút nào nữa nên đã đến công ty giải trí Nam Thiên với Nhạc Huy trước rồi sau đó nói về việc chấm dứt hợp đồng với Võng Mộng.

Ai mà ngờ chứng cứ trong tay, Vương Mạnh lại vẫn cắn chặt răng không đồng ý cho cô đi, mở miệng chính là tiền chấm dứt hợp đồng có giá trên trời, còn nói nếu không sẽ thưa kiện, Võng Mộng cũng không phải là người ăn chay.

"Kết quả hôm nay đột nhiên nói với anh Võng Mộng đồng ý chấm dứt hợp đồng trong hòa bình? Mịa nó, Vương Mạnh ngu bò này lại uống lộn thuốc gì rồi." Nhạc Huy lướt xuống, lúc này mới nhận ra, "À, hoá ra là cổ phiếu đã giảm, các diễn viên chính của hai dự án đầu tư trọng điểm đã dính bê bối, cổ phiếu không sụt mới là lạ."

Lâm Lạc Tang nhìn nghiêng: "Cổ phiếu sụt có liên quan gì tới em?"

"Phóng viên giải trí chụp được bê bối đều có thể ép xuống, không ép được có nghĩa là tiền chưa được thương lượng hoặc là có người ra giá càng cao mua đi rồi. Tuy rằng Vương Mạnh hạ lưu nhưng nghệ sĩ liên quan đến thành bại của công ty, sao có thể luyến tiếc tiền đây?"

Nhạc Huy dùng tình cảm làm cô cảm động và dùng lý trí để cô hiểu*, "Em không cảm thấy thời cơ này rất tuyệt sao? Vương Mạnh không đồng ý là trước khi em và Bùi Hàn Chu kết hôn, sau khi các em kết hôn thì đột nhiên tuồn ra bê bối, đột nhiên cổ phiếu giảm rồi đột nhiên nhả ra."

动之以情,晓之以理: Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý: là tục ngữ Trung Quốc, ý là dùng tình cảm để chạm vào trái tim người khác, dùng đạo lý để làm cho người khác hiểu.

Nghe ra lời ngoài của Nhạc Huy, Lâm Lạc Tang cảm thấy hình như anh ấy hơi không được bình thường: "Anh sẽ không cảm thấy đây là Bùi Hàn Chu làm đó chứ?"

"Ngoại trừ Bùi Hàn Chu ra thì còn có ai sẽ vung tiền như rác để đổi lấy nụ cười của người đẹp hả?"

Cô cảm thấy Nhạc Huy có chút hiểu lầm về cuộc hôn nhân này: "Không bằng anh vào nhà vệ sinh một chút trước đi."

Hai mắt Nhạc Huy tỏa ánh sáng: "Làm gì, em muốn gọi điện thoại cho anh xã cục cưng đó hở?"

"Không phải, để anh vốc nước lạnh cho tỉnh táo một chút."

......

Ghi hình chương trình xong đã không còn sớm, Lâm Lạc Tang nghỉ ngơi ở thành phố một đêm, sau đó đi vòng quanh khu vực nào đó vào ngày hôm sau, buổi chiều ngồi máy bay trở về thành phố G.

Buổi tối về đến nhà, cô ngoài ý muốn phát hiện đèn trong phòng khách đang sáng, lại nhìn nhìn vào trong, người đàn ông đang ngồi xem tin tức ở trên sô pha.

Một câu "sao anh ở chỗ này" thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra, cô mất vài phút mới nhớ tới hình như người này đã kết hôn với cô.

Bảy tám ngày không gặp, bầu không khí chậm lại từ trạng thái xa lạ chuyển sang chế độ nhẹ nhàng quen thuộc. Hai người chẳng giao lưu nhiều với nhau, Lâm Lạc Tang lột quả quýt ở sô pha phía bên kia, sau khi ăn xong thì lại ăn hai quả cherry, lúc này mới đi rửa tay.

Chờ cô rửa tay xong đi ra thì Bùi Hàn Chu cũng đứng dậy, người đàn ông gỡ xuống áo khoác từ trên giá áo rồi nói với cô: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Ăn cơm."

Cô nhanh chóng lĩnh ngộ lại đây hẳn là bà cố kêu bọn họ ăn cơm nên Bùi Hàn Chu mới có thể tới đón cô.

Cô nói lần này anh cũng không xác nhận trước với cô, làm hại cô mới vừa rồi còn có hơi sợ hãi muốn nói đêm nay mình không ở đây.

......

Đóng cửa xe, cô mới nhận ra suy nghĩ của mình đi chệch hướng, cô ho khan hai tiếng, chột dạ mà dùng nói nhảm che lại: "Là bà cố kêu chúng ta cùng nhau ăn cơm hả?"

"Ừ."

Người đàn ông đáp xong lại không nói gì khác, bầu không khí bên trong xe lại yên lặng hồi lâu.

Ngay lúc Lâm Lạc Tang thiếu chút nữa bị im lặng bức đến muốn nhảy xe thì người đàn ông cuối cùng cũng đột phát thiện tâm mà bố thí xuống một câu: "Ngày hôm qua bà còn nhắc tới màn trình diễn của em với tôi."

Cô thu tay về từ cửa kính xe: "Nói tôi cái gì?"

"Nói cô rất biết cách nháy mắt với camera."

"......"

Lâm Lạc Tang lại đặt tay lên cửa sổ xe.

Anh chồng của cô nói chuyện giỏi đến mức muốn nhảy xe.

Cô tự biện hộ cho mình bằng sự chuyên nghiệp "Đó thuộc về sân khấu biểu diễn, chính là ánh mắt bình thường, nào có cái gì mà nháy mắt."

Sau khi nói xong thì tư duy sinh động một chút, "Lúc ấy anh không trả lời cái gì kỳ quái đó chứ?"

Người đàn ông nhíu mày nhìn cô: "Tôi có thể trả lời cái gì kỳ quái?"

Cô hắng giọng nói: "...... Không có là được."

Khi bọn họ đến nhà hàng thì cụ nhà còn chưa tới, trên tường phòng riêng có cái màn hình, Lâm Lạc Tang nhàm chán lại mở ra xem. Nội dung bên trong vừa lúc là sân khấu ngày hôm qua của cô, đang được phát lại ở đài truyền hình.

Cô còn không có tự phụ đến mức cùng nhau thưởng thức tiết mục của mình với tên đàn ông bắt bẻ, nhìn đến đoạn biến ra bài poker kia thì tắt đi.

Kết quả quay người lại, Bùi Hàn Chu như đang suy tư gì đấy mà nhìn về phía cô.

Rất rõ ràng người đàn ông đã nhìn thấy màn ảo thuật của cô, cũng nhớ tới bản thân cũng không hiểu biết về kỹ năng cá nhân của cô: "Triển lãm một chút?"

Cô biết không ít người đều cảm thấy hứng thú với ảo thuật, thấy nhiều không trách mà hỏi: "Anh muốn nhìn cái gì?"

Người đàn ông liếc nhìn bày biện trước mặt, nói ngay tại chỗ: "Khiến cái ly này biến mất đi."

Giọng nói của anh mây trôi nước chảy, đơn giản bình thường tựa như đang nói đêm nay muốn ăn gì.

Lâm Lạc Tang dùng một loại ánh mắt khó có thể giao lưu nhìn anh, lễ phép mà nhắc nhở người đàn ông có bộ não tốt trong truyền thuyết này....

"Là ảo thuật, không phải phép thuật."

Bùi Hàn Chu: "......"

Cô chống cằm: "Nếu anh có thể cung cấp đạo cụ ma thuật cho tôi, đừng nói là cái ly mà ngay cả tiền trong túi anh tôi cũng có thể biến đi."

Đương nhiên, nếu tui biết mật mã thẻ ngân hàng của anh mà nói thì bây giờ đã có thể biểu diễn làm sao biến tiền của anh đi

Câu này cô nhịn xuống, bởi vì cô thật sự sẽ ngồi tù nếu làm vậy.

Vấn đề ảo thuật hạ màn, cuối cùng bà cố cũng đến, sau một khoảng hỏi han ân cần và quan tâm của người lớn qua đi, cụ nhà lại lần nữa biểu đạt tầm nhìn xa trông rộng của mình là muốn ôm cháu.

Lâm Lạc Tang mơ hồ không rõ mà xử lý qua.

Cô vẫn luôn cho rằng sinh con trong cuộc hôn nhân không tình yêu là không có trách nhiệm và tra tấn con. Dưới tình huống có thể lựa chọn, cô nghĩ bọn họ cũng không cần đứa nhỏ. Có lẽ Bùi Hàn Chu cũng không muốn, tủ đầu giường đều là cây dù nhỏ dự phòng xảy ra chuyện.

Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau trở về nhà. Lâm Lạc Tang nhìn hàng kẹo que được thay đổi kiểu dáng bên trong xe thì đột nhiên nhớ tới vấn đề mà trước đó Nhạc Huy nói nên nói bóng nói gió: "Vương Mạnh chuyện đó......"

Bùi Hàn Chu ngẩng đầu lên từ tạp chí rồi nhíu mày: "Sao?"

Nhìn vẻ mặt của anh, Lâm Lạc Tang hiểu ra hẳn là anh không biết

"Không có gì, chính là ông chủ cũ trước đó quấy rối tôi trên du thuyền, công ty hắn ta nổ ra bê bối, người đại diện của tôi nói có thể là anh làm, tôi mới nói hẳn là không......"

Người đàn ông dừng một chút: "À, tôi đã dặn dò Lý Mục đi làm."

Lâm Lạc Tang:......???

"Loại chuyện quét sạch đồ ăn hại bên cạnh em còn không tới phiên tôi ra tay, bọn họ điều tra xong cũng không cần báo cáo với tôi, trực tiếp đi làm là được."

Cô ngập ngừng: "Vậy cũng không tính là anh làm."

"Không tính?" Người đàn ông không mặn không nhạt mà ngước mắt lên, "Phê duyệt tài chính mấu chốt nhất là tôi ký."

Được ạ! Ngài có tiền! Ngài là ông chủ!

Nhìn thấy người đàn ông trước mặt với cảm giác ưu việt ngay cả đuôi lông mày cũng nhếch lên, nhất thời cô nhịn không được mà lanh mồm lanh miệng: "Vậy chẳng phải ngài là đường cong cứu nước sao?"

Sau khi cô nói xong thì bên trong xe yên tĩnh đến quỷ dị.

Vài giây sau, Bùi Hàn Chu biếng nhác nhìn cô: "Quá khen, không bằng nhạc của ngài."

Lâm Lạc Tang càng nghĩ càng cảm thấy có phải người đàn ông có ẩn ý gì trong lời nói hay không?

Trong hành trình tiếp theo, là Lâm Lạc Tang thổi gió lạnh liều mạng khuyên nhủ bản thân "Mạng sống quan trọng đừng nhảy xe" mới có thể an toàn đến đích.

Sau khi thay xong dép lê cô mới phát hiện anh cũng vào được, huyệt Thái Dương nhảy dựng: "Đêm nay anh ở lại hả?"

Anh chỉnh lại dây đồng hồ: "Không."

Lâm Lạc Tang lập tức nở một nụ cười thật tươi, vui mừng khôn xiết nói: "Vậy là tốt rồi."

Mới vừa nói xong, cặp mắt màu xám đậm của Bùi Hàn Chu vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.

"......"

Lúc này cô mới phát hiện bản thân kháng cự quá rõ ràng nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ: "Không phải, ý của tôi là quá tiếc nuối, anh không ở đây một mình tôi ở chẳng phải là rất tịch mịch sao. Thật ra tôi còn rất hy vọng anh có thể ở lại."

Người đàn ông gật đầu: "Được."

Lâm Lạc Tang đi ra ngoài hai bước mới ý thức được anh nói gì đó, quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn chằm chằm anh suốt 30 giây.

Cho đến khi đôi mắt mệt mỏi, lúc này cô mới cắn răng vào phòng tắm.

Chờ cô đầy cõi lòng bi tráng mà tắm rửa xong thì người đàn ông sớm đã rời đi.

Sau khi phát hiện hồ sơ trên bàn không cánh mà bay, cô mới hiểu được anh trở về là vì lấy hồ sơ.

Những lời vừa nói kia thì ra là đang chơi cô đấy hả?

///

Sau khi bình an vô sự vượt qua một đêm, sáng hôm sau, Lâm Lạc tang nhận được nội dung công việc mới.

Màn biểu diễn bùng nổ nhỏ đã mang lại cho cô không ít sự hợp tác, APP《 Sổ ghi chép trồng cỏ 》cũng mời cô gia nhập

《 Sổ ghi chép trồng cỏ 》 là một nền tảng xã hội chia sẻ video hoặc văn bản, hiện tại việc các sao nữ chia sẻ món yêu thích của họ trên APP trồng cỏ là chuyện bình thường, nhưng bao nhiêu người trong số họ thật lòng đề cử và bao nhiêu người được quảng cáo trả phí thì chỉ có chính họ mới biết.

Dù sao nghệ sĩ hạng ba hạng tư cũng có thể kiếm cả triệu mỗi năm. Liệu một nữ nghệ sĩ dựa vào khuôn mặt kiếm cơm có thể bôi hàng chục loại kem lên mặt mỗi ngày hay không thì trong lòng mọi người đều có cân đòn.

Cô cũng không bài xích với việc phổ biến rộng rãi, nhưng chỉ biết đề cử những thứ mà cô thực sự sử dụng. Ngẫu nhiên vừa lúc có nhãn hàng yêu thích tìm tới cửa, cô mới có thể tiện thể đăng bài về chủ đề.

Nhạc Huy nói: "Ông chủ hỏi anh sao em bắt bẻ như vậy, anh mới nói em là phụ trách với các fan, không muốn kiếm đồng tiền dơ bẩn."

"Có một phần nhưng chủ yếu cũng là......"

Lâm Lạc Tang ngẫm nghĩ về số dư tài khoản và người chồng đang bôn ba kiếm tiền bên ngoài thì đã có thể rất thích ứng với thân phận hiện tại của bản thân: "Em không thiếu tiền chẳng phải sao?"

Nhạc Huy im lặng một hồi, sau đó nhìn chiếc Hermes da cá sấu trên tay cô: "Phải, mẹ kiếp."

Thật ra cô không phải là một người ham muốn hưởng thụ vật chất mạnh mẽ, chiếc túi trên tay cô cũng là do cô trợ lý nhỏ của Bùi Hàn Chu sắp xếp. Lúc ấy cô đang tắm dưới ánh trăng và viết nhạc trong phòng làm việc trên tầng hai, xuống lầu mới phát hiện trợ lý đứng ở phòng để quần áo giản dị nói rằng: "Em đặt chút nhu yếu phầm cần thiết cho chị."

Cô muốn xem đơn giản đến mức nào, vừa kéo ngăn tủ ra thì đã bị lóe mắt bởi quả bóng màu xanh lam nạm kim cương của Cartier.

Ngay sau đó là những bộ lễ phục không cam lòng yếu thế từ Elie Saab xa hoa cao quý đến Zuhair Murad gây ấn tượng, tất cả các nghệ sĩ nữ đều kiêu hãnh khi khoác lên mình những ông hoàng thảm đỏ.

Nhóm "Túi xách trị bách bệnh" khí thế bất phàm, cống đến một con LV mẫu mới, một con CHANEL hình thoi cổ điển, một con Lady DIOR da dê màu hồng nhạt, còn có chiếc Birkin.

Giày cao gót là CL cũng được đính kim cương.

Một lát sau, Lâm Lạc Tang tích cóp ra một nụ cười khéo léo: "...... Quả là rất mộc mạc."

Nghĩ vậy cô mới hồi thần, nghe Nhạc Huy oán giận: "Thật là kỳ quái Bữa tiệc tai nghe mắt thấy sắp ghi hình lập tức là có chủ đề sáng tác, anh thấy nghệ sĩ khác đều nhận được chủ đề, nhưng anh hỏi vài lần cũng chưa nhận được câu trả lời."

"Dù sao cầm chạy kịch bản, trông cậy vào bọn họ không ép em là không có khả năng," Lâm Lạc Tang đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, "Yên lặng theo dõi thay đổi thôi, xem bọn họ làm sao chèn ép."

Có lẽ chạy kịch bản xác suất sống không quá ba tập, tập thứ hai chẳng phải sẽ bắt đầu phòng ngừa chu đáo sao.

Trong lúc chờ đợi hướng dẫn của ê-kíp chương trình, cô nhận được bản thỏa thuận sau hôn nhân mà Bùi Hàn Chu mang đến. Lúc ấy kết hôn quá gấp gáp và luật sư không kịp nghĩ xong nên kéo dài tới bây giờ.

Sau khi xem xong bản thỏa thuận cô cảm thấy rất hợp lý nên nhanh chóng ký tên.

Có lẽ xuất phát từ cân nhắc với đoạn hôn nhân plastic này và sự tôn trọng với cô, một trong số đó là cô có thể đệ đơn ly hôn bất cứ lúc nào mà không cần lý do.

Sau khi cô ký xong chỉ vào kia một cái rồi hỏi anh: "Vì sao anh không có cái này?"

Bùi Hàn Chu liếc nhìn rồi thu hồi ánh mắt: "Tôi sẽ không đề nghị ly hôn."

"Vì sao?"

Hải âu bay lượn ở quảng trường ngoài cửa sổ, lượn vòng quanh khe hở ở cầu thang.

Người đàn ông nghiêng đầu, làm như vô ý mà nói.

"Phiền toái."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK