Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạng Khả rất muốn xóa bỏ hiểu lầm, vui vẻ cả làng với bạn mới Trình Chinh Yến, nhưng kể từ sau ngày đó, chẳng hiểu vì sao Trình Chinh Yến bận rộn hẳn lên.

Tới phim trường quay phim xong là đi luôn, sau khi tan ca cũng không thấy ở trong phòng. Sau lần thứ n gõ cửa mà vẫn chỉ thấy trợ lý, Hạng Khả nghĩ tốt nhất không nên quấy rầy người ta thêm nữa.

Đương nhiên cậu có rất nhiều việc để làm, ngoài Trình Chinh Yến, cậu có thể tìm Vương béo này, tìm phụ trách ánh sáng này, tìm dàn cảnh này, nhà sản xuất (người của chủ đầu tư Tinh Quang cử đến), chỉ đạo nội dung này… để chơi. Chẳng qua họ cũng đầu tắt mặt tối, quay phim liên tục, chỉ có thể tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi.

Cho nên những lúc không có ai chơi cùng, Hạng Khả đành vắt óc suy nghĩ về việc lớn đời mình, chẳng hạn như tìm ai đó để tính chuyện hôn nhân. Đúng vậy, cậu vẫn chưa từ bỏ kế hoạch kia đâu.

Hạng Khả ngồi trên ghế chống cằm thở dài, Vương béo đi ngang qua thấy vẻ mặt ỉu xìu của cậu, lập tức lo lắng gác công chuyện lại:

– Sao đấy? Sao lại không vui? Khó chịu trong người à? Hay là lạnh?

Hạng Khả lắc đầu, cậu rất khỏe, buổi trưa ăn no, mặc cũng rất kín, một phần ba số đèn đóm của đoàn đều chiếu về phía này, thoải mái đến mức cậu díp cả mắt.

Nhưng bây giờ cậu phải ra nói chuyện với Cao Đường, hệt như mấy ngày nay cậu vẫn làm. Cô đương bận trang điểm, ngồi dạt một chỗ.

Không được dao động, Quách Giai Kỳ đã dặn, theo đuổi phụ nữ phải biết nắm chắc thời cơ…

Cái kiểu cô đơn này là nỗi u sầu của người lớn, Vương béo không hiểu đâu, ngần ấy năm rồi mà Hạng Khả vẫn chưa thấy gã có bạn gái bao giờ.

Vương béo như người mẹ lo lắng không hiểu ánh mắt thông cảm của con:

–???

Xa xa, Trình Chinh Yến vừa nói dối về khách sạn để đọc kịch bản, giờ im lặng nhìn qua cửa sổ xe SUV. Trợ lý bên cạnh nhìn theo tầm mắt anh, cũng thấy vẻ mặt suy sụp của Hạng Khả, không nén được tiếng thở dài:

– Mấy hôm nay Hạng Khả có vẻ không vui, ngay cả đạo diễn Từ cũng phải hỏi han đấy.

Cậu vừa cất lời, liền bắt gặp sự áy náy lóe lên trong mắt Trình Chinh Yến, còn chưa kịp thấy lạ thì Trình Chinh Yến đã cau mày chuyển tư thế, chăm chú đọc kịch bản.

Cao Đường trang điểm xong, quay người đã thấy Hạng Khả lạnh lùng xuất hiện phía sau, cô ngẩn người mất vài giây.

Tuy rằng không biết vì sao đoàn làm phim nhiều người như thế, mà Hạng Khả chỉ lạnh lùng khi đứng trước mặt mình, nhưng điều này cũng không khiến cô thấy đối phương bớt vui mắt tẹo nào.

Chẳng phải nói chơi, đây chính là đệ nhất mỹ thiếu niên, đạt 42% phiếu bầu trên Weibo năm 2017 nha, bao người tranh nhau để chăm sóc. Người không hứng thú với việc trâu già gặm cỏ non như Cao Đường cũng vô thức dịu dàng:

– Sao thế?

Hạng Khả nghĩ mấy ngày nay đều tìm Cao Đường nói chuyện, xem ra bước đầu không tồi, vì thế nghiêm túc đưa ra lời mời:

– Hôm nay chúng ta cùng đi ăn tối nhé?

Cao Đường khá bất ngờ, thì ra không phải Hạng Khả không thích mình, vậy nên cô nhanh chóng gật đầu:

– Được!

Hạng Khả đạt được mục đích, vô cùng thỏa mãn gật đầu rồi rời đi.

Cao Đường cứ tưởng cuộc nói chuyện sẽ kéo dài hơn, sau đó cũng lơ mơ đi mất.

***

Buổi chiều sau một lúc lâu dựng phông nền xong xuôi, Trình Chinh Yến mới xuất hiện. Nghe trợ lý bảo anh chẳng làm gì, chỉ ngồi trong phòng đọc kịch bản cả buổi trưa. Lúc đến nơi cũng chẳng để ý ai sất, lăm lăm kịch bản chui tọt vào phòng hóa trang.

Hạng Khả không tìm được cơ hội bắt chuyện với anh, chỉ vội vã nhìn thoáng qua nhau trước khi đi, trong lòng âm thầm khâm phục sự chuyên nghiệp của người ta.

Hạ màn lại không thấy người đâu, Hạng Khả không nghĩ thêm nữa, quay về khách sạn vừa ăn quà vặt vừa chờ Cao Đường thay quần áo.

“Thay quần áo” mất cả tiếng, từ hoàng hôn đến lúc mặt trời lặn, Hạng Khả ước chừng phải ăn xong hai túi khoai tây chiên.

Cao Đường vén tóc hỏi:

– Ngại quá, trang điểm hơi chậm, cậu chờ lâu chưa?

Hạng Khả chợt nhớ ngày xưa Quách Giai Kỳ cũng hỏi mình thế này, cậu không khỏi nghi hoặc nhìn Cao Đường, quả nhiên là vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn qua thì có khác lúc ở phim trường tí nào đâu?

Kinh nghiệm dạy dỗ của mấy đời bạn gái khiến cậu tức tối bật câu trả lời mẫu mực:

– Không lâu.

Vì thế hai người cùng bước ra ngoài trong bầu không khí gần gũi, vì sợ bị săn ảnh tóm được, nên phải giữ một khoảng cách an toàn.

Chẳng ngờ khi ra khỏi thang máy lại đụng Trình Chinh Yến.

Ba người lúc ấy đều ngây ngẩn cả người, vẫn là Cao Đường phản ứng đầu tiên. Áo măng tô của Trình Chinh Yến dường như vẫn chưa phai hết giá lạnh bên ngoài, càng tô thêm vẻ lạnh lùng nơi anh. Hiếm khi thấy gương mặt anh không chút nét cười, ánh mắt lướt qua Cao Đường ăn diện tỉ mỉ rồi dừng lại ở Hạng Khả:

– Hai người…

Hạng Khả thấy cửa thang máy sắp đóng mới hoàn hồn bước ra, rõ ràng gần đây hai người diễn chung không ít, chỉ là quay xong thì không nói chuyện thôi. Giờ khắc này, cậu lại cảm giác như đã lâu lắm rồi không nhìn thấy Trình Chinh Yến.

Nhất thời cậu chẳng biết nói gì, cúi đầu, không hiểu sao lại thấy tủi thân, cuối cùng vẫn là Cao Đường cười đáp:

– Tụi em đang chuẩn bị đi ăn tối. Thế nào, anh đi cùng chứ?

Trình Chinh Yến nhìn Hạng Khả, lại chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đối phương, chần chừ một lát song vẫn nhếch môi:

– Thôi, tôi về phòng đọc lại kịch bản đây.

– Anh đúng là người bận rộn. – Cao Đường nghe thế cười cười – Vậy thôi, hai đứa em đi trước.

Cô bước đi, Hạng Khả đành phải đuổi theo. Bước vài bước, cậu không kìm được mà quay đầu lại. Trình Chinh Yến và trợ lý vẫn đứng ở cửa thang máy, không hề nhúc nhích.

***

Xung quanh phim trường khá hoang vắng, không có gì ăn, vì trời đã tối nên không tiện vào trong nội thành, Hạng Khả vốn định vào một cửa hàng bánh ngọt, không ngờ Cao Đường lại chủ động đề nghị ăn bò bít tết.

Phải ăn món mình không thích, vốn đã ỉu xìu khó hiểu từ đầu giờ Hạng Khả càng thêm buồn bực. Cậu nghĩ mãi, cuối cùng đổ lỗi cho việc Cao Đường vừa mời Trình Chinh Yến cùng đi ban nãy.

Đó chả phải dấu hiệu tốt đẹp gì, cũng may Trình Chinh Yến không nhận lời. Nghĩ vậy, cậu lại nhớ đến hôm vừa vào đoàn, hình như cũng dính chuyện này thì phải.

Cao Đường hai lần mời cơm, Trình Chinh Yến hai lần cự tuyệt.

Hạng Khả nghĩ nghĩ lại thấy vui mừng, chứng tỏ Trình Chinh Yến không thích Cao Đường!

Nếu đã là bạn bè, lại còn không phải đối thủ cạnh tranh thì tốt quá!

Cảm xúc của cậu thay đổi chóng vánh, nếm một chút đồ ngọt sẽ vui vẻ lại, vốn không thích bò bít tết nhưng tự dưng thấy không kinh khủng lắm. Chẳng qua Cao Đường muốn ăn bò bít tết, cuối cùng tổng cộng ăn được một ít thịt cỡ bằng quả nhãn.

Cao Đường lau miệng nói ăn no rồi, Hạng Khả tuyệt đối không tin nổi. Lâm Mễ, rồi Quách Giai Kỳ, hồi mới yêu mấy cổ đều nói vậy, nhưng càng đến lúc sắp chia tay, thì họ đều tăng đến cả chục ký. Sau này Quách Giai Kỳ vừa giảm cân vừa gọi điện mắng cậu.

Chẳng qua dù biết rõ, nhưng nhìn người ngồi cùng bàn không hứng thú với đồ ăn lắm, Hạng Khả cũng bị ảnh hưởng,chẳng mấy đã buông dao dĩa.

Vì thế cứ như vậy mặt đối mặt uống trà, chờ Cao Đường chụp ảnh chán chê rồi quay về khách sạn, Hạng Khả nhẹ nhõm cứ như được ân xá.

Đi ăn khi theo đuổi và bị theo đuổi khác hẳn nhau… Mấy cổ như Quách Giai Kỳ sẽ chủ động tìm đề tài bắt chuyện. QAQ

***

Hạng Khả mỏi mệt đến độ muốn buông xuôi, tại sao cậu cứ phải luẩn quẩn trong chuyện yêu đương thế nhỉ. Về khách sạn thì di động báo có tin mới, vừa mở đã thấy một nghệ sĩ đồng lứa đưa vợ đi Maldives du lịch, ngược cẩu FA.

Hạng Khả:

– …

Thôi thì… Chân cứng đá mềm, càng khó thì càng phải cố…

Cậu vừa thở dài vừa lấy thẻ phòng, phía sau vang tiếng cửa mở, dường như tiếng động vang lên cùng lúc.

Hạng Khả vừa quay đầu đã chạm mắt Trình Chinh Yến, cậu vô thức lấy điện thoại ra xem giờ, hơn mười giờ rồi, từ lúc ra ngoài đến giờ là hai tiếng.

Trình Chinh Yến vẫn chưa thay quần áo:

– Về rồi à?

– Ơ.. – Hạng Khả bị bất ngờ, sững người một lát nhưng lập tức cười – Anh đọc kịch bản xong rồi?

Trình Chinh Yến:

– Ừ.

Dừng một chút anh tiếp:

– Bữa tối thế nào?

Hạng Khả bày ra vẻ mặt thảm thương.

Trình Chinh Yến xùy một tiếng, khóe miệng cong lên.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau cười, Hạng Khả nghĩ, ở với bạn vẫn vui hơn hẹn hò!

Nghĩa đến đây cậu lại nhớ đến vấn đề nan giản của mình, không về phòng mà lạch bạch chạy sang:

– Trình Chinh Yến, Trình Chinh Yến!!!

Trình Chinh Yến giữ cửa, cúi đầu nhìn cậu, không mời cậu vào mà hung hãn hỏi:

– Gì nữa?

Hạng Khả ngửa đầu hỏi:

– Anh có thích Cao Đường không?

…Bao năm ra mắt nhưng anh chưa thấy ai dám hỏi thẳng chuyện tình cảm của người khác như này, Trình Chinh Yến khó hiểu:

– Gì cơ?

– Ý em là… – Hạng Khả đổi giọng – Chắc là anh không thích Cao Đường nhỉ?

Trình Chinh Yến nhìn đôi mắt ngập tràn hy vọng kia, cơ bắp sau lưng như nứt toác:

– Làm gì có chuyện đấy.

Song anh thấy vui vẻ, lồng ngực không tránh khỏi cảm giác dịu dàng. Nhóc ngốc này…

Hạng Khả nghe vậy, lập tức cười rộ đầy thỏa mãn:

– A! May quá!!! Vậy là tốt rồi!

Trình Chinh Yến nhìn cậu, cảm giác như mình đang ngâm trong dòng nước biển nửa lạnh nửa nóng, cảm xúc và lý trí bùng nổ trong vui sướng. Ngay sau đó chợt nghe Hạng Khả vừa xoa ngực vừa nói…

– … Cuối cùng thì em cũng yên tâm theo đuổi chị ấy rồi.

Trình Chinh Yến:

– …

Thế giới như ngừng lại trong nháy mắt, khiến vẻ mặt của anh cũng đông cứng lại.

Hạng Khả không biết nhìn sắc mặt người khác còn lải nhải:

– Hình như chị ấy có cảm tình với anh phết…

– Chờ… chờ một chút. – Trình Chinh Yến giơ tay chặn lời cậu, đầu óc vẫn trống không, khó khăn IQ mới túm được tóc bay ngược vào não – … Cậu thích Cao Đường

– Hả? – Hạng Khả lần đầu tiên bị hỏi như vậy, nhất thời mờ mịt – Chắc thế… Phải không nhở?

Trình Chinh Yến đỡ trán, bắt đầu mất niềm tin vào cuộc đời:

– Tức là, cậu không…

Hạng Khả nghiêng đầu:

– Hả?

Trình Chinh Yến định nói cái gì đó nhưng lại thôi, anh cúi đầu nhìn chằm chằm Hạng Khả, đôi mắt sáng trong như xuyên thấu linh hồn người đối diện, cánh môi hơi hé mở.

Khí thế trong anh thay đổi, tựa như mãnh thú chầm chậm bẻ cửa lồng nhốt. Hạng Khả cảm thấy nguy hiểm, lo lắng hỏi:

– Anh sao thế?

Trình Chinh Yến vẻ mặt khó lường, chăm chú nhìn cậu lắc đầu.

Hạng Khả không mấy ngạc nhiên, sau đó lập tức buông hết phòng bị, kể cho Trình Chinh Yến nghe chuyện đi ăn với Cao Đường.

– Haizzz… – Hạng Khả nghĩ đến mức tủi thân – Mấy lời khuyên của Quách Giai Kỳ vô dụng quá, chắc chắn theo đuổi con gái không phải như này, cảm giác chẳng giống mấy buổi hẹn hò ngày xưa gì cả!

– Hẹn hò… – Trình Chinh Yến lẩm nhẩm nghiền ngẫm hai chữ này, đôi mắt đen thẳm dừng lại trên người Hạng Khả đang càng nói càng mất vui. Anh nhếch môi – Cậu… chưa tán gái bao giờ à?

– Ớ? – Hạng Khả nhận ra tự mình vừa khai hết ngọn ngành, ngại ngùng gãi đầu – Ờ thì…

Đầu lưỡi trong miệng của Trình Chinh Yến gắng kìm lại ở hàm răng ngưa ngứa, nhìn cái cổ trắng nõn của người ta khi cúi đầu im lặng.

Hạng Khả lấy lại bình tĩnh rất lẹ, chưa từng tán gái thì xấu hổ gì chớ! Tuy rằng Trình Chinh Yến nhìn chững chạc thế, nhưng chẳng phải anh chưa từng yêu ai bao giờ mà vẫn được chào đón thì sao!

Nghĩ như vậy cậu lại vênh váo bóc kẹo, cho mình một viên, ừ thì, cũng cho Trình Chinh Yến một viên.

Kẹo sữa đưa tới trước mặt, ánh mắt Trình Chinh Yến đảo qua hai ngón tay mảnh khảnh kia, từ từ há miệng.

Hạng Khả lộ ra vẻ xun xoe lấy lòng nhưng lại cười gian xảo:

– Trình Chinh Yến này, anh có cách gì hay thì mách em đi!

Vị sữa nồng đậm tan trong miệng, hàm răng sắc nhọn của Trình Chinh Yến ra sức nhai. Anh nheo mắt, ngắm vẻ khoe mẽ trên mặt Hạng Khả hồi lâu.

Rồi sau đó khóe miệng từ từ tạo thành đường cong:

– Được.

Thấy anh vui vẻ đồng ý như vậy, làm Hạng Khả không dám tin luôn:

– Thật nhá?

– Hừ – Trình Chinh Yến không nói gì thêm, bước ra khỏi phòng.

Hạng Khả không hiểu gì, vội đuổi theo:

– Anh đi đâu đấy?

– Xin nghỉ! Hẹn hò!

***

Mười rưỡi, đạo diễn Từ Lượng vất vả lắm mới xong việc, uống nước cẩu kỷ*, ngâm chân, tập mấy bài dưỡng sinh, đoạn mới sung sướng chui vào trong chăn.

* Việt Nam gọi là củ khởi. Một vị thuốc Đông y. Tác dụng mời xem tại đây

Image result for cẩu kỷ

Từ ngày khởi quay tới giờ, lúc nào cũng thấy căng thẳng, chắc mẩm tối nay chắc sẽ ngủ ngon đây. Gương mặt nghiêm túc của anh không khỏi hiện lên nụ cười ngập tràn hạnh phúc.

Giây tiếp theo, một tiếng đập cửa kinh thiên động địa vang lên, giấc ngủ vất vả lắm mới có chợt tan thành mây khói, kinh hoàng tới độ anh suýt cầm chăn lăn xuống đất.

Từ Lượng vừa tự nhủ nếu không phải cháy nhà thì bố giết mày, vừa giận đùng đùng mở cửa. Lọt vào tầm mắt là gương mặt đẹp trai như cười như không của Trình Chinh Yến càng thêm sắc sảo dưới ánh đèn:

– Đạo diễn, trao đổi một chút với anh, ngày mai nghỉ một buổi nhé.

Từ Lượng nghe vậy sửng sốt, lửa giận đều bay đi hơn phân nửa:

– Cậu đùa gì thế..

Lời còn chưa dứt, phía sau thân hình cao lớn của Trình Chinh Yến bỗng nhiên xuất hiện thêm cái cái đầu nhỏ.

Hạng Khả nghiêng đầu lộ nửa người ra, hai tay chắp lại cầu xin, vừa lắc lắc người vừa chớp chớp mắt tội nghiệp:

– Xin anh đấy! Xin anh đấy!

Từ Lượng:

– …

Giờ phút này, anh lại cảm nhận được cái gọi là tháng ngày bể dâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK