• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu thư, việc ngài nói đã hoàn thành." Chủ tiệm y phục nở nụ cười nói với Bạch Chỉ Hi, ánh mắt lóe lên tia tham lam.

Lần đầu tiên trong đời hắn thấy một người có thể chi nhiều như vậy, thậm chí so với Lam Nhị Hỉ Lam tiểu thư còn muốn phóng khoáng hơn.

Nghĩ đến những kim tệ mà mình có thể nhận được, nụ cười trên môi của hắn nở rõ hơn, thái độ đối với Bạch Chỉ Hi càng thêm ân cần.

Bạch Chỉ Hi đối với ánh mắt tham lam của chủ tiệm y phục rất hiểu rõ, vì thế vung tay, đem một bọc nhỏ kim tệ ném lên bàn, giọng nói lạnh nhạt không rõ nóng lạnh phát ra sau áo choàng: "Tốt lắm, những thứ y phục chúng ta chọn đều chuyển đến đó hết đi, cái này là thưởng cho ngươi."

Một túi kim tệ!

Chủ tiệm y phục nhìn túi nhỏ trên bàn, không nhịn được cầm lấy, ước lượng cân nặng, sau đó tâm hoa nộ phóng, đối với hành động phóng khoáng của Bạch Chỉ Hi càng thêm thưởng thức. 

Tử Kinh Lam mặc dù đã đấu tranh hết mức nhưng vẫn không chịu được mà cúi đầu trước "dâm uy" của Bạch Chỉ Hi, vì vậy hắn khóc thầm mặc một bộ váy hồng phấn rồi đi ra cửa tiệm.

Thật là đem mặt mũi địa tinh ném đi rồi!

Đối lập với Tử Kinh Lam, tâm tình Bạch Chỉ Hi hiện tại rất tốt, nàng không chỉ có tiền mà hiện tại còn có một "muội muội" xinh đẹp đáng yêu ở bên cạnh, còn có một vị sư phụ tài giỏi hiện đang ngủ đông trong không gian, chỉ cần chờ người tỉnh lại liền có thể tu luyện.

Nhân sinh như vậy, còn gì muốn cầu a.

Bạch Chỉ Hi vui vẻ huýt sáo, đối với cái mặt bất mãn của Tử Kinh Lam cũng không thèm chấp nhặt.

Ngôi nhà mà chủ tiệm y phục chọn rất đúng ý của Bạch Chỉ Hi, là một gian nhà hai tầng màu trắng, khá rộng lớn, nhìn qua tinh xảo vô cùng, và nó còn có rất nhiều phòng. Bạch Chỉ Hi cũng không vội vàng, dẫn theo Tử Kinh Lam đi nhìn xung quanh, quyết định dùng căn phòng chính của tầng hai làm phòng của mình. Tử Kinh Lam nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chọn căn phòng nằm bên trái phòng Bạch Chỉ Hi.

Bạch Chỉ Hi nhìn bộ dáng của hắn, không nhịn được trêu chọc: "Tiểu muội muội, hay là ở cùng phòng với đại tỷ?"

Tử Kinh Lam lập tức ném cho Bạch Chỉ Hi ánh mắt xem thường, nhưng hai lỗ tai ở dưới tóc không nhịn mà đỏ lên.

Sắp xếp xong xuôi mọi việc, Bạch Chỉ Hi liền hóa thân thành phá gia chi tử, đem Tử Kinh Lam dạo một vòng, tiêu một đống kim tệ, sau đó mệt mỏi mới trở lại nhà.

Cũng không để Bạch Chỉ Hi chờ lâu, nửa tháng sau Mặc Uyên liền tỉnh lại, không nói gì nhiều, chỉ là giữ lời ném cho nàng một bộ công pháp, giới thiệu ngắn gọn, tiếp đó lại lăn ra ngủ.

Bạch Chỉ Hi ôm lấy công pháp, cười đến rực rỡ, nhưng sau khi xem xong công pháp, nàng liền không nhịn được phun tào.

Mẹ nó cái công pháp này cũng quá lừa đảo đi?

Một quyển công pháp, đúng được hai tờ giấy mỏng, tờ đầu tiên vẽ lại một đống những hoạt động mà Bạch Chỉ Hi thấy không thể quen hơn, cái này căn bản chính là một bản huấn luyện quân sự phiên bản Thiên Hà đại lục, nào là chạy bộ, nào là đứng tấn, nào là hít đất...

Bạch Chỉ Hi hít vào một hơi, sau đó mở trang tiếp theo...

"Dame it!!!"

Nàng không nhịn được mà mắng một tiếng, ánh mắt tựa như muốn đem bản tập thể dục buổi sáng được vẽ đơn giản trong công pháp xé nát.

Cái này cũng quá lừa người rồi!!

Bạch Chỉ Hi nhìn chằm chằm Vô Tự công pháp mà Mặc Uyên đưa cho mình, cuối cùng đành thở dài, đem nó gấp lại.

Nàng biết muốn luyện công pháp cũng không phải dễ, vì vậy nàng nhịn.

Cho nên Tử Kinh Lam phát hiện Bạch Chỉ Hi tựa như phát điên bắt đầu làm những hành động kì lạ.

Tỉ như sáng sớm không có việc gì làm bắt đầu chạy từ nhà đến Cảnh Nguyên Sâm Lâm, sau đó lại từ Cảnh Nguyên Sâm Lâm chạy về, chạy qua chạy lại cuối cùng mệt đứt hơi nằm bệt xuống sàn.

Tỉ như không biết tìm đâu ra một đám sắt, sau đó nâng lên nâng xuống, cuối cùng ngay cả cánh tay cũng nâng không lên.

Tỉ như buổi tối không nằm ngủ cho yên mà chạy ra ngoài sân bắt đầu làm mấy cái động tác quơ qua quơ lại, nhìn vớ vẩn không hiểu nổi.

Tỉ như không biết nổi điên gì mà bắt đầu chuyên tâm phối thuốc, mà thuốc phối ra toàn là mấy loại độc kì quặc. Tử Kinh Lam nhớ lại có lần mình không để ý bị thuốc của Bạch Chỉ Hi dính vào, sau đó cả người liền nổi lên một đám mụn đỏ, đụng vào liền có cảm giác tê tê ngứa ngứa, nước vào liền có cảm giác rát rát tựa như bị phỏng, khó chịu không chịu nổi.

Vì không để bản thân vô ý trở thành vật thí nghiệm của Bạch Chỉ Hi, hắn bắt đầu đi ra ngoài, tiếp tục đem nghề trộm phát dương quang đại.

Bạch Chỉ Hi nhìn thấy Tử Kinh Lam mỗi lần về nhà đều đem một đám kim tệ ném cho nàng, tâm tình vốn đang khó chịu cũng không nhịn được nở nụ cười, rất không khách khí đem đồ Tử Kinh Lam đưa cho mình cất hết vào giới chỉ, còn vỗ vai khen ngợi khuyến khích hắn tiếp tục phát huy, đã vậy còn nhấn mạnh hắn đem Lam Nhị Hỉ trộm sạch.

Tử Kinh Lam không làm Bạch Chỉ Hi thất vọng, tìm một hôm trăng tròn đêm đen, đem phòng của Lam tiểu thư vơ vét, còn lấy được không ít thứ hay.

Tỉ như... Mấy bức thư tình vụng trộm của Lam Nhị Hỉ và tình nhân của nàng.

Bạch Chỉ Hi khi nhận được cái này liền cười ẩn ý, cẩn thận đem nó cất đi, xoa đầu Tử Kinh Lam mấy cái, thuận tiện ăn chút đậu hủ, thần thanh khí sảng tiếp tục đi rèn luyện thể lực.

Nhân sinh a, cứ như vậy trôi qua thật hài hòa.

Bạch Chỉ Hi không biết, trong lúc này phủ thành chủ vì một chuyến viếng thăm của Tử Kinh Lam mà loạn thành một đoàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK