Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Điềm thúc giục mẹ cùng mommy ăn nhanh để đưa cô đến trường, chưa tới 7 giờ 20 phút, phòng học chỉ có vài người, Thẩm Điềm ôm cái hộp màu hồng nhạt có vẻ phá lệ chói mắt.

Cùng lớp với Thẩm Điềm ngồi cách hai cái bàn một nữ đồng học nhịn không được tò mò đi lại hỏi Thẩm Điềm: "Thẩm Điềm, đây là cái gì nha?"

Thẩm Điềm giương mắt nhìn thoáng qua, phát hiện bạn nữ cùng cô nói chuyện là lớp trưởng do lão sư chọn, hình như tên là Quách Nguyệt, "Là đồng hồ báo thức tớ cho chị Tiểu Lục." Thẩm Điềm nhìn cái hộp của mình trả lời.

"Cái hộp này thật là đẹp mắt, nơ con bướm cũng thật là xinh đẹp." Quách Nguyệt khen cái hộp của Thẩm Điềm, nói chuyện vài câu thật mau liền tới giờ.

Thẩm Điềm sợ đi một chuyến tay không, dứt khoác đem hộp phóng tới chỗ ngồi, lúc này các bạn nhỏ cũng đều lục đục về chỗ.

Hoàng Soái thấy Thẩm Điềm tới sớm liền lắp bắp kinh hãi, buông cặp sách chào hỏi Thẩm Điềm, "Sớm nha Thẩm Điềm, bạn hôm nay tới thật sớm nha, ăn bánh không? Hôm nay tớ mang theo bánh su kem, đem theo rất nhiều, chờ lát nữa Lý Manh Manh tới ba người chúng ta cùng nhau ăn."

"Hảo a, nhưng sáng sớm mình mới ăn cơm, ăn thêm một chút là được." Thẩm Điềm đối với bạn bè tốt đương nhiên là không khách khí.

Chủ nhiệm lớp của Thẩm Điềm là Kiều lão sư thực mau giầy cao gót dẫm lên gạch tiến vào lớp, lớp một học tiết đọc rất nhạt nhẽo,.

Thẩm Điềm kéo tóc đuôi ngựa của mình, cùng với các bạn học kéo dài âm thanh đọc bài, thật vất vả mới tới giờ ra chơi, ba người Lý Manh Manh, Thẩm Điềm, Hoàng Soái ngồi cùng nhau, Hoàng Soái lấy ra một túi su kem lớn, "Nhanh ăn đi, tớ sợ ba chúng ta ăn không đủ, nên mua thật nhiều."

"Hắc hắc, Hoàng Soái, tớ sẽ ăn, nhưng mẹ tớ quản nghiêm, không cho ăn đồ ngọt."Lý Manh Manh tay cầm kem chẩn bi ăn.

"Ăn đi, ăn đi, mẹ tớ thì mặc kệ tớ như thế này đó."Hoàng Soái có chút vui vẻ nói, còn thúc giục Thẩm Điềm ở bên cạnh, "Thẩm Điềm, bạn mau ăn a."

"Hảo."Thẩm Điềm thật sự không đói, tối hôm qua cô thực sự không có ăn cơm, thế nên buổi sáng ăn bù no căng bụng, chính là hai đứa bạn thân nhiệt tình mời, không thể nào từ chối được.

Cô cầm một cái bánh su kem lên ăn, tuy không lớn nhưng ăn vẫn rất no, Thẩm Điềm nghĩ đến cái gì đó, hướng Hoàng Soái cười cười nói: "Hoàng Soái, tớ có thể lấy một ít cho chị Tiểu Lục được không?"

Hoàng Soái mấy ngày nay đã hình thành thói quen từ trong miệng Thẩm Điềm nghe thấy cái tên này, dù sao hắn cũng chính là bạn tốt, tuy rằng Lục Ninh Hoàn cùng hắn không thân, nhưng là cùng Thẩm Điềm quen biết a, như vậy cũng miễn cưỡng xem như là bằng hữu đi, thầm nghĩ Hoàng Soái gật đầu, "Có thể a, dù sao cũng là đem tới cho các bạn ăn, bạn lấy cho bạn ấy nhiều một chút nha."

Thẩm Điềm chính mình xác nhận đồ ăn, lúc trước mẹ sợ cô muốn đem đồ ăn vặt theo, bởi vậy mới cấp cho cô một cái túi sạch sẽ, tùy tiện lấy một cái, Thẩm Điềm cầm 5 cái bánh su kem, cười nói với Hoàng Soái: "Cảm ơn Hoàng Soái."

Hoàng Soái gãi gãi đầu, "Chúng ta là bạn mà còn cảm ơn cái gì? Quá ngượng ngùng." Làm cho Lý Manh Manh cùng Thẩm Điềm cười vui vẻ.

Cuối cùng còn dư lại 6 cái su kem chưa ăn, Hoàng Soái dứt khoác đem cho Lý Manh Manh hết.

Tiết thứ hai là tiết toán, vừa mới tiết đầu chỉ cho lớp học chủ yếu là học đếm, còn có cộng trừ trong vòng 10, Thẩm Điềm đã biết hết những cái này, bất quá vẫn nghiêm túc nghe giảng.

Bên kia Lục Ninh Hoàn tiết thứ hai cũng học toán, Triệu Quảng Minh lúc trước phạt đứng Lục Ninh Hoàn, sáng nay chủ nhiệm lớp Uông Bình còn cùng hắn ta nói chuyện, ý tứ của Uông lão sư là Triệu Quảng Minh đối với bọn nhỏ quá nghiêm khắc, nhưng Triệu Quảng Minh nghe tai này lọt tai kia, hơn nữa xác nhận là nàng đến muộn, Triệu Quảng Minh cảm thấy phạt nàng là hoàn toàn không sai.

Sáng sớm liền bởi vì chuyện của Lục Ninh Hoàn đồng thời cũng có chuyện khác xảy ra liền cảm thấy trong lòng không được vui vẻ, Triệu Quảng Minh càng cảm thấy Lục Ninh Hoàn không vừa mắt, hắn cố ý trong tiết học làm khó, những bài nào khó liền kêu Lục Ninh Hoàn trả lời/

Trong lớp im ắng, các bạn nhỏ cảm tháy bài này rất khó, liền cuối đầu xuống, sợ lão sư sẽ gọi họ trả lời.

Lục Ninh Hoàn bị Triệu Quảng Minh gọi lên, không kêu ngạo không siểm nịnh đứng lên, nói có sách mách có chứng đem đáp án nói ra.

Triệu Quảng Minh không đạt được mục đích của mình, nhưng lại ngại với Lục Ninh Hoàn vì vừa rồi nàng trả lời đúng, đành phải trừng mắt liếc Lục Ninh Hoàn một cái, gằn giọng nói: "Được rồi, chú ý nghe giảng bài, ngồi xuống đi."

Lúc Lục Ninh Hoàn ngồi xuống mới nhẹ nhàng thở ra, sự tình ngày hôm qua, có lẽ là chuyện mất mặt nhất mà nàng từng trãi qua, hiện tại ngẫm lại còn có thể cảm nhận được sự bất lực cùng quẫn bách, trước nay nàng không có ở trước mặt nhiều người như vậy khóc, càng chưa từng bị phê bình như vậy, nàng vừa mới dùng sức lực rất lớn mới ngăn chặn được nước mắt, không nghĩ sẽ ở trước mặt mọi người khóc.

Tiếng chuông hết tiết vang lên, lão sư vừa mới nói tan học, Thẩm Điềm liền cầm đồ vật xông ra ngoài, làm cho lão sư toán học nhìn nghi hoặc.

Thẩm Điềm một tay ôm hộp quà màu hồng nhạt, tay kia cầm một túi su kem, lộc cộc đi tới lớp 1-6, tới cửa lớp, Thẩm Điềm hướng tới nữ hài cười cười nói: "Bạn học, bạn có thể giúp tớ kêu Lục Ninh Hoàn không?"

Nữ sinh kia xoay đầu hướng vào trong lớp kêu lên: "Lục Ninh Hoàn có người tìm."

Trong lớp có rất nhiều bằng hữu không đi ra ngoài, tầm mắt đều rơi trên người Lục Ninh Hoàn, Dương Lệ Cầm ở bàn trước cũng xoay đầu nói nói Lục Ninh Hoàn: "Lục Ninh Hoàn, là bạn học ngày hôm qua tìm bạn."

Lục Ninh Hoàn nhìn Dương Lệ Cầm một cái, gật gật đầu, tuy rằng đi học đã hai ngày, nhưng nói chuyện với các bạn học trong lớp chưa quá 10 câu, Dương Lệ Cầm này nàng có chút ấn tượng, Lục Ninh Hoàn nhớ rõ ngày hôm qua nàng khóc, chính là nàng ta đã đưa khăn giấy cho Thẩm Điềm.

Trước cửa lớp Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn đi lại, lập tức cười rạng rỡ, đem hộp trong ngực đưa cho Lục Ninh Hoàn nói: "Chị Tiểu Lục, em tặng đồng hồ báo thức cho chị, cái này mỗi ngày đều kêu Điềm Điềm dậy, dùng rất được! Chị Tiểu Lục có cái này về sau không sợ đến muộn..."

Thẩm Điềm còn giải thích, Lục Ninh Hoàn đã cầm cái hộp thực chặt, nàng có chút giật mình nhìn cô gái nhỏ trước mắt, không nghĩ tới Thẩm Điểm có thể vì mình chu đáo như vạy, trong lòng có chút nóng lên, từ khi cha mẹ không còn, thật lâu rồi Lục Ninh Hoàn chưa có cảm thụ nhiều cảm xúc như vậy.

Thẩm Điềm tặng như vậy, nàng có thể tặng cho Thẩm Điềm cái gì đây? Hiện tại ngay cả ăn cơm, ngủ đều phải xem ánh mắt của chú thím, nàng hẳn là nên cự tuyệt Thẩm Điềm, nhưng đồng hồ báo thức là đồ nàng rất cần, không có đồng báo thức mỗi ngày nàng ngủ đều dè chừng.

Thẩm Điềm nhìn ra Lục Ninh Hoàn rối rắm, liền mỉm cười ngọt ngào nói: "Chị Tiểu Lục, đây là em cho chị, nhất định chị phải nhận lấy, bằng không em khổ sở thật lâu, hơn nữa về sau em có rất nhiều bài tập muốn hỏi chị, chị Tiểu Lục đừng có đem trả lại được không?"

Lục Ninh Hoàn cầm lấy hộp quà nâng niu, "Hảo, chị nhận lấy, cảm ơn Điềm Điềm."

"Không cần cảm ơn, đúng rồi chị Tiểu Lục đây là bánh su kem, cho chị nè."trên mặt Thẩm Điềm mang ý cười, hai cái má lúm đồng tiền lộ ra trên hai má đáng yêu.

Lục Ninh Hoàn bị Thẩm Điềm nhìn có chút ngượng ngùng, rõ ràng nàng mới là chị, như thế nào lại ngược lại để em gái chiếu cố chính mình? Đây là đã hơn một năm nhiều người không có thiện ý nhìn nàng, nàng hiện tại cha mẹ đều rời đi liền không có gì hết.

Nhưng Thẩm Điềm đã đến, ông trời xem như có mắt thấy nàng đáng thương, mây mù đầy trên bầu trời xuyên thấu ánh mặt trời ẩn ẩn chiếu xuống, chiếu đến trong lòng nàng ấm áp đến lạ, mà Thẩm Điềm chính là ánh dương rạng rỡ, khi Thẩm Điềm cười lên thật ngọt ngào.

Lục Ninh Hoàn không nghĩ sẽ mất đi mặt trời nhỏ Thẩm Điềm, cũng không nghĩ sẽ mình sẽ mất đi tiểu bằng hữu duy nhất này, nàng nghĩ Thẩm Điềm đối với nàng rất tốt nàng phải ghi nhớ, về sau khi có năng lực, sẽ đối tốt với Thẩm Điềm gấp bội.

Lục Ninh Hoàn nghĩ, hướng Thẩm Điềm cười, nụ cười này là xuất phát từ nội tâm, Lục Ninh Hoàn nghĩ chính mình đã bao lâu rồi chưa cười như vậy, nhưng giờ phút này ở trước mặt Thẩm Điềm, nàng thả lỏng, cười cũng là xuất phát từ nội tâm.

Lục Ninh Hoàn nhìn Thẩm Điềm có má lúm đồng tiền nhỏ, không nhịn được, duỗi tay chọc má Thẩm Điềm, "Hảo, nếu là Điềm Điềm cho chị, chị sẽ nhận lấy, yên tâm, chị sẽ ăn ngon."

Thẩm Điềm bị động tác của Lục Ninh Hoàn làm cho ngẩn người, mới vừa rồi chị Tiểu Lục chọc má lúm nhỏ của mình sao!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK